Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 47: Tấu trình chiến tích




Cả trường bàn tán xôn xao...

-Sao lại là nó chứ?

-Nhưng buổi đó nó cũng được mà?

-Đáng lẽ Đào Anh phải hạng nhất.

Đào Anh bước vào trường.

-Hôm nay được đến lớp đặc biệt rồi.

-Tính đứng đó luôn à?

-Gia Huy?

-Kể từ cuộc thi thì không thấy cô nữa nhỉ?Sao rồi?

-Cũng bình thường.

-Vào lớp đặc biệt thì lo học đấy.

-Nhưng mà cậu lớp 12 mà.Sao lại học chung?

-Ngốc à?Sẽ có lớp riêng chứ.

-à...Vậ-

Đào Anh bị nắm kéo đi.

-Ai?Q..Quốc Bảo?

-Em làm gì thế?Với hắn?

-Chủ là hỏi chút chuyện mà.

-Chuyện?Hỏi anh cũng được mà?

-Thế anh có bạn gái chưa?Bạn gái anh đứng ở đây nè?Hỏi chi nữa?

-Ơ...

-Mệt quá.Đi vô lớp.Bye Gia Huy nhé!

Cầu thang...

-Anh vào lớp đi.Lớp anh phía kia mà?Sau cứ bám theo tôi hoài thế?

-Rồi sao?

-Anh đang bướng đấy à?

-Mệt cô nương quá.Vào đi.

-Bye nha.

Trưa....

-Anh có chuyện này muốn nói.

Quốc Bảo đi với Đào Anh.

-Hả?

-Sắp tốt nghiệp rồi.Lại sắp xa trường.Em thì phải học thêm một năm nữa mới được gặp anh mà?

-Ừm....Thế nên anh phải đợi em đó.

-Hửm?

-Đợi em tốt nghiệp xong,sau đó chúng ta có thể đi chơi nhiều hơn,gặp nhau nhiều hơn,cười với nhau nhiều hơn nữa!

-Ừa!Sắp thi rồi.Cố lên đó!

-Ừm!

-Hứa!

-Hứa!

Đào Anh và Quốc Bảo lên lớp nói chuyện với nhau.

-Cặp đôi của trường mình đó!

-Dễ thương chết mất!

-Sướng quá đi.

Đào Anh nhìn vào điện thoại.

-Giày đẹp ghê....

-Đâu?

Quốc Bảo hỏi.

-Nè.Muốn mua mà có biết chỗ nào đâu.

-Thôi đừng mua.

-Hả?

-Em mang đôi đó vào là...xấu lắm luôn.

-Hả?Anh nói gì vậy?

-Anh phải về lớp rồi.Bye.

-Anh.....Đáng ghét.

Tan học....

-Ê!

Đào Anh quay lại.

-Kiếm tui làm gì?Có quen hông?

-Đi.

-Đi đâu?!

Quốc Bảo kéo Đào Anh vào xe.

-Gì vậy?

-Chờ đi rồi biết.

-Đang về nhà mà....bực mình.

Xe chở Đào Anh và Quốc Bảo đến tiệm giày.

-Dẫn tui đến đây làm cái gì?

-Mua giày.

-Ủa có người nói tui mang xấu mà.

-Đôi ở đây đẹp hơn chứ!

-Thiệt hả?

-Chọn đi.

Đào Anh và Quốc Bảo vào quán cà phê.

-Thích ngắm giày cặp đến vậy à?

-Đây là lần đầu tiên mà?Phảo ngắm chi đã mắt chứ!

-Ngốc quá cô nương ơi!

-Vậy mà có người yêu tôi.

-....

-Sao vậy?Sao mặt cậu...

-Hôm nay...tụi mình chia tay đi.

-Hả?....Cậu giỡn hả?đang chọc tôi cười á?Hô hô không dễ đâu!

-Không...Anh nói thiệt.Mình chia tay đi.

-Anh đừng giỡn mà...không vui đâu.

Quốc Bảo gục mặt xuống đứng dậy đi ra ngoài.

Đào Anh ra mặt khó hiểu rồi chạy theo.

-Quốc Bảo?!Anh sao vậy?Tại sao lại chia tay với tôi?Nói đi.Tôi làm gì sai hả?

-Không có.

-Vậy thì tại sao?

-Tụi mình chia tay...Do tôi chán cô.Vậy thôi.

-Anh....

Tách...tách...

Đào Anh nắm tay Quốc Bảo lại.Từ trên xuống dưới của cô ướt sũng.

-Đừng đi mà....

Quốc Bảo nhìn Đào Anh,cởi áo khoác ra khoác cho cô.

-Ngày mai tôi không đi học...Đừng tìm tôi.

Quốc Bảo gạt tay Đào Anh ra.Ánh mắt anh lại lạnh như lần đầu tiên hai người gặp nhau.

-Anh....là đồ đáng ghét...Tôi không muốn gặp lại anh nữa....Hức...

Đào Anh chạy về nhà.

-Đào Anh?!Sao người con ướt sũng thế này?

-Mẹ...Mẹ!

-Con sao vậy?!

Đào Anh khóc nức nở trên vai mẹ.Ngày hôm qua....Ngày hôm qua...Là kỷ niệm hai tháng hai người quen nhau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.