Đường Kiều Dạ Thoại

Chương 47: Thương - ác mộng




Editor: coki (Mèo)

Quân Nhược Thủy đang nói chuyện thân thiết với Liễu Miên thì đột nhiên xa xa truyền tới tiếng cười giả dối thật không đúng lúc: “Yêu, muội muội, muội đã trở lại, tại sao không nói một tiếng để tỷ ra đón.”

Quân Nhược Thủy quay đầu nhìn lại thì thấy hai nữ tử mặc hoa phục một cao một thấp cười khoa trương đi vào thiên viện, chính là hai tỷ tỷ bụng đầy xấu xa Quân Mẫu Đan và Quân Hương Ngọc. Quả nhiên người cũng như tên, tục khí như nhau. Tử Trúc nắm chặt quả đấm, đứng ở một bên tức giận nhìn bọn họ. Trong nháy mắt đôi tròng mắt đen láy bình tĩnh không gợn sóng của Quân Nhược Thủy thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Liễu Miên nhẹ run một cái, đứng lên nói: “Tử Trúc, rót trà cho Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư.”

“Ai nha, Bát phụ thân, nghe nói muội muội trở về phủ, tại sao lại không qua chào hỏi? Muội phu không có đi cùng sao?” Đôi mắt của nữ tử cao cao đó khi nói thì xoay tròn đảo quanh phòng.

“Đúng vậy.” Ánh mắt của nữ tử mập mạp cười híp lại thành một đường thẳng: “Hôm nay muội muội đã là người của nhà khác, khó khăn lắm mới trở về nhà được một lần thế mà lại không cùng tỷ muội chúng ta ôn chuyện.”

Quân Nhược Thủy lạnh lùng nhìn quanh, tất nhiên là tâm rõ ràng như một tấm gương. Có thể khẳng định thường ngày hai người ngu ngốc này tới đây diễu võ dương oai cũng không ít. Hôm nay nghe tiếng mà đến không chỉ là nói mấy câu khắc nghiệt với nàng mà còn tới nhìn chằm chằm xem thử nàng có mang tài vật gì của Quân gia đi hay không.

Ba tỷ muội Quân gia, sau khi nàng đi ở rể thì liền ít đi một người phân chia tài sản nên tất nhiên là Quân Mẫu Đan và Quân Hương Ngọc sẽ phải ở cùng chung một chiến tuyến đối ngoại sau đó còn phải tỷ muội vội vàng đấu đá nhau. Có mệt hay không nhỉ?

Suy nghĩ một chút, Quân Nhược Thủy vẫn làm bộ như nhẫn nhục chịu đứng, cúi đầu hạ mi không nói lời nào.

“Đại tỷ, Tam muội của chúng ta vẫn giống như vậy, y chang đầu gỗ, Tô Tam thiếu gia sẽ thích ôm một khúc gỗ đi ngủ sao?” Quân Hương Ngọc mập lùn che miệng cười chít chít, giống như một con gà mẹ vừa đẻ trứng.

Gương mặt Quân Mẫu Đan cười xấu xa: “Có lẽ là có một tư vị khác. Tô Tam thiếu gia trời sinh rất mạnh mẽ, tiểu muội của chúng ta lại có chút nhu nhươc, không chịu nổi giày vò.”

Hai tỷ muội một xướng một họa nói lời khó nghe. Quân Nhược Thủy vẫn bất động thanh sắc như vậy, nhẫn nhịn nhất thời sau cũng tránh cho sau này các nàng ta đi tìm phụ thân gây phiền toái. Gương mặt của Liễu Miên đã sớm không còn chút máu, lồng ngực đơn bạc cúi xuống khuất phục, trầm giọng nói: “Hôm nay ta có chuyện muốn nói với Thủy Nhi, kính xin hai vị tiểu thư trở về.”

“Yêu, ngươi nghĩ ngươi là chủ tử sao? Thấy ngươi có công hầu hạ nương ta, ta mới nể mặt gọi ngươi một tiếng Bát phụ thân, ngươi lại còn ra vẻ bề trên nói như vậy.” Cổ họng Quân Hương Ngọc thét chói tai, khinh thường nói.

Quân Mẫu Đan so với nàng ta có đầu óc hơn một chút, hảo tâm khuyên can nói: “Hương Ngọc, không được đối với trưởng bối không lễ phép như thế. Mặc dù Bát phụ thân xuất thân thanh lâu, lúc vào cửa đã mất tấm thân trong sạch nhưng cũng là do số phận trêu đùa, không oán hắn được. Huống chi, hắn cũng vì nương mà sinh hạ hài tử.”

“Hừ, nói vậy còn chưa có đúng đâu, ai biết đó có phải là nghiệt chủng ở thanh lâu không.” Quả nhiên bị Quân Mẫu Đan khích bác thì miệng của cái người đầu óc thiếu muối Quân Hương Ngọc càng không suy nghĩ mà nói ra. Đầu óc nàng ta đơn giản, tứ chi cũng không phát triển là điều kiện đầu tiên, sau này gia sản của Quân gia đoán chừng cũng không tới lượt nàng ta.

Tâm của Liễu Miên giống như bị đả kích nghiêm trọng, miệng không nói được, đôi môi mấp máy, trong phút chốc sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Hai tay hắn vịn bàn, dùng hết sức chống đỡ thân thể nhưng cả người lại run rẩy vô lực, mắt thấy không chừng sẽ ngã xuống đất. “Chủ tử!” Theo tiếng thét kinh hãi của Tử Trúc, Quân Nhược Thủy lanh tay lẹ mắt một tay giữ lấy thân thể đang trượt xuống của Liễu Miên, chịu đựng sức nặng của hắn, đỡ hắn đi tới mép giường, cẩn thận hầu hạ hắn nằm xuống.

“Thủy nhi……” Liễu Miên lo lắng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy bi thương tuyệt vọng.

Quân Nhược Thủy cầm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, nhìn hắn trấn an, trong mắt là tự tin cùng kiên định, còn có tràn đầy tức giận cùng lãnh khốc. Nữ nhi như vậy hắn chưa từng thấy qua nhưng rất kỳ lạ là lại làm cho hắn cảm thấy vui mừng cùng ấm áp, tâm cũng dần dần bình tĩnh lại. Nữ nhi của hắn rốt cuộc cũng trưởng thành.

Quay đầu lại, Quân Mẫu Đan cùng Quân Hương Ngọc đã đĩnh đạc ngồi xuống uống trà, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Sắc mặt Quân Nhược Thủy trầm xuống, con ngươi đen láy lạnh lùng nhìn hai người đang uống trà. Ánh mắt lạnh lùng kia làm cho Quân Mẫu Đan và Quân Hương Ngọc không tự chủ được co rúm lại. Tuy nhiên bụng dạ Quân Mẫu Đan đủ sâu, cố gắng trấn định tinh thần, khóe miệng khẽ nhếch cười nhạt, nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm làm như không có chuyện gì xảy ra nói: “Trà ngon!”

Quân Hương Ngọc hận mình đột nhiên lại khiếp đảm khi nhìn thấy đôi con ngươi đen đó, ngày thường Quân Nhược Thủy đều bị nàng ta khi dễ, mặc cho nàng ta muốn vặn xoắn bao nhiêu cũng được. Hôm nay tại sao lại quái dị như thế? Nàng ta cố ý nâng cằm để làm cho mình thêm can đảm, hừ một tiếng.

“Tử Trúc, tiễn khách.” Quân Nhược Thủy lạnh lùng nói, trong giọng nói lộ ra vẻ lạnh lẽo làm cho người khác không khỏi lạnh sống lưng giống như đứng ngồi không yên. Âm điệu mềm mại,làm nũng vừa rồi hầu như đã biến mất không còn, Quân Nhược Thủy như vậy, Tử Trúc chưa từng thấy qua.

“Vâng.” Tử Trúc nhìn thấy sự trầm ổn lạnh nhạt của Quân Nhược Thủy thì cảm thấy có người làm chỗ dựa nên hãnh diện đứng lên. Nàng ta ngầm hiểu cầm cây chổi không khách khí hét lớn: “Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, xin mời.”

Đột nhiên Quân Mẫu Đan và Quân Hương Ngọc biến sắc, các nàng như thế nào cũng không thể nghĩ tới tiểu muội luôn hèn yếu khiếp đảm hôm nay lại cường thế như vậy. Thật sự sau lưng có chỗ dựa Tô Gia sao? Nhưng mà nàng một thân một mình ngồi trên xe ngựa bình thường, không báo trước lặng lẽ trở về phủ, tất nhiên là không được hoan nghênh ở Tô Gia.

“Ngươi, ngươi thật to gan.” Đầu tiên là Quân Hương Ngọc làm khó dễ, nhảy dựng lên dùng tay chỉ Quân Nhược Thủy: “Vốn chỉ là đồ hạ tiện……”

Còn chưa nói hết, bàn tay Quân Nhược Thủy đã quét tới, trên gương mặt tròn vo to như chậu nước của Quân Hương Ngọc liền xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ tươi làm cho Quân Hương Ngọc sửng sốt tại chỗ mất đi phản ứng. Ba người còn lại cũng sợ ngây người, không dám tin nhìn một nàm trước mắt này. Chỉ thấy mặt Quân Nhược Thủy không đổi sắc vẫn lạnh lùng như cũ nói: “Ta có thể nhịn bởi vì ta không muốn gây chuyện nhưng nếu tỷ còn nói những lời không đứng đắn làm cho phụ thân thương tâm thì ta sẽ không để cho tỷ sống khỏe mạnh. Nhẫn nhịn không có nghĩa là dễ bị khi dễ. Tỷ nên nhớ lấy.” Vốn cũng không phải là tình nghĩa tỷ muội gì có thể nhắc tới, dĩ nhiên là Quân Nhược Thủy không nương tay chút xíu nào.

“Ngươi, cái đồ hạ tiện bại hoại. Ngươi, đồ tiểu tiện nhân!” Quân Hương Ngọc nổi trận lôi đình miệng không suy nghĩ mà nói ra, kêu gào tỏ ra muốn xông lại đây.

Quân Nhược Thủy liếc nàng ta một cái, nhàn nhạt mở miệng: “Tỷ dám!”

Hai chữ ngắn ngủn lại phảng phất giống như nặng ngàn cân, thế nhưng lại làm cho Quân Hương Ngọc đứng ngay tại chỗ, ngơ ngác nhìn nàng không biết làm sao. Quân Mẫu Đan đã sớm không đếm xỉa tới, sống chết mặc bây mà vốn Quân Hương Ngọc đã không có đầu óc chỉ biết làm bừa hôm nay Quân Mẫu Đan ngồi một bên làm như không dính dáng đến làm cho nàng ta cũng có chút cảm giác đơn độc.

Liễu Miên cũng ngồi dậy, khẩn trương nhìn bọn họ, tâm vọt lên tới cổ họng, trên mặt tái nhợt tràn đầy sợ hãi. Từ nhỏ Thủy Nhi ôn thuận nhu nhược, hắn sợ Nhị tiểu thư hung hăng càn quấy kia sẽ tổn thương Thủy Nhi.

Đang lúc không khí khẩn trương thì một gã sai vặt vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói: “Tam tiểu thư, gia chủ cho gọi người tới đại sảnh.”

“Chuyện gì?” Quân Nhược Thủy cau mày, không chút để ý hỏi. Quân Mẫu Đan cũng nghi hoặc nhìn nàng, trên khuôn mặt khôn khéo thoáng qua cân nhắc cùng tính toán. Quân Hương Ngọc ngây ngốc đứng ở đó cũng chẳng nhớ mình muốn làm gì.

“Bẩm Tam tiểu thư, cô gia đã tới, đang ở đại sảnh.”

Tô Tử Bội? Làm sao hắn có thể tới đây? Quân Nhược Thủy kinh ngạc, thật sự không thể tin được. Hắn tới làm gì? Chắc không phải là tới để tán dóc với nàng chứ? Bất giác nàng có chút nhức đầu.

Quân Mẫu Đan cùng Quân Hương Ngọc cũng kinh ngạc trợn to hai mắt, dáng vẻ không dám tin.

Quân Nhược Thủy hừ nhẹ một tiếng, kín đáo nói: “Tử Trúc, chăm sóc tốt cho phụ thân, nếu có chó dữ tới ngươi cứ đánh, không cần sợ, ta sẽ tự mình chịu trách nhiệm.” Nói xong liền đi theo gã sai vặt đến đại sảnh, để lại một Quân Mẫu Đan mặt đen như than và Quân Hương Ngọc đang tức giận thở hổn hển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.