Dương Cửu

Chương 42: Tình thế khó khăn




Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền

Bên trên tức nhưỡng lúc này đã yên ổn lẳng lặng một mảnh ruộng lúa màu xanh nhạt. Nàng tiện tay hái xuống mấy hạt thóc, thấy được hạt no đủ bên trong.

Trước tiên Ninh Tiểu Nhàn lấy ra một cái túi gấm nhỏ màu vàng, nhẹ giọng đọc chú ngữ. Chỉ thấy những hạt ngũ cốc căng tròn trong ruộng lúa bay ra thoát khỏi cơ thể mẹ rồi tụ tập trên không trung, sau đó giống một con rắn dài chui vào trong túi gấm.

Những hạt ngũ cốc kia chính là nhóm hạt giống tiếp theo của Gạo Vân Hương, số lượng khoảng một thạch, chắc là đủ rồi.

Sau đó, nàng lấy túi gấm nhỏ màu tím ra bỏ trên mặt đất, nhỏ giọng đọc chú ngữ: “Thoát! Thu!”

Xuất hiện cảnh tượng còn hoàng tráng hơn, từng mảng lớn từng mảng lớn gạo từ hạt lúa chín bắt đầu tróc ra rồi gia nhập đội ngũ gió lốc với quy mô lớn, giống như một Cự Long màu xanh nhạt, trên không trung tùy ý lộn mấy vòng, sau đó phóng về phía túi gấm nhỏ màu tím, toàn bộ đều chui vào. Ầm ầm, cảm giác rào rào này rất có khí thế như đèn thần phóng về phía thần đèn Aladdin!

Bay lả tả trên không trung, vỏ bên ngoài của ngũ cốc đều bị bong ra từng mảng. Sau thời gian ngắn bay múa trên không trung lại lẳng lặng trải ra trên ruộng mà tức nhưỡng hóa thành, bên trên màu vàng nhạt đắp thành một đống vỏ lúa xanh nhạt. Nàng chớp chớp mắt, không khỏi liên tưởng đến macha * (bột trà xanh hay còn gọi là matcha của Nhật Bản) từng rất thích ăn.

Nàng cúi người, vỗ nhẹ nhẹ hai cái lên người tức nhưỡng: “Được rồi, tiểu tử, cực khổ ngươi rồi.”

Tức nhưỡng vui vẻ lay động rồi đột nhiên lắc lư thân thể.

Ai nha, phải hình dung như thế nào nhỉ? Giống như có người bắt được một cái thảm đang run lên, sau đó bốn góc của nó hướng về chính giữa gập lại.

Chuyện tức nhưỡng làm cũng như thế, nó đang “đóng gói” chính mình. Bốn góc của ruộng được nâng lên cao cao hướng về trung tâm rồi thu lại. Sau khi bốn góc tiếp xúc với nhau lại nhanh chóng dung hợp lại.

Cây Gạo Vân Hương gồm bông, vỏ lúa xác, rễ cây vốn bao phủ cả ruộng, hiện tại đã nghiêm nghiêm thực thực được bao trong trung tâm cả khối tức nhưỡng.

Sau đó Ninh Tiểu Nhàn liền mở mắt trừng trừng nhìn tức nhưỡng lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy thu nhỏ lại, trong thân thể trong suốt của nó có một vài vật phẩm, thể tích càng ngày càng nhỏ.

Sau mấy hơi thở, tức nhưỡng đã biến trở lại hình dáng vật nhỏ ban đầu nàng nhìn thấy, yên tĩnh, mềm mềm, trong suốt, không có chút tạp chất. Sàn nhà ở đó lại biến thành phiến đá trắng noãn.

Nàng nháy mắt mấy cái, sau đó lại nháy nháy mắt: “Xảy ra chuyện gì vậy? Mấy thứ cây Vân Hương, vỏ lúa, bông,.v.v… nó đều ăn thịt rồi?” Quá kỳ lạ huyền ảo rồi, một khối đất có thể nhích tới nhích lui, không chỉ thúc đẩy thực vật sinh trưởng, chờ sau khi chủ nhân thu hoạch xong còn biết quét dọn chiến trường! Vốn phải là nông dân bá bá phải dọn dẹp cây rồi mới cày đất, cần tiêu hao bao nhiêu thể lực a? Tên tiểu tử này thật là tri kỉ tốt và chu đáo của ba mẹ.

“Tức nhưỡng cái gì cũng ăn.” Kiểu trả lời ngắn gọn của Trường Thiên khiến cho nàng đang cao hứng liền nổi da gà.

Cẩn thận suy nghĩ thử xem, tức nhưỡng có chức năng thần kỳ như thế. Căn nguyên khiến nó có thể cướp đoạt tất cả năng lượng, sau đó rót vào trong thực vật. Không cần biết là thân thể động vật hay thực vật, thật ra nó có thể nuốt chửng bất kỳ vật chất nào mà nó cho rằng có dinh dưỡng. Gốc rạ như thế, vỏ lúa là như thế, như vậy chim bay cá nhảy thậm trí cả con người sao? Có lẽ nó cũng sẽ nguyện ý vui lòng nhận.

Nàng cúi đầu nhìn mặt đất một chút, sạch sẽ tới mức một vỏ lúa cũng không có, nó thật đúng yêu quý lương thực! Nàng cố nén cảm giác không khỏe trong lòng, cầm nó lên, tức nhưỡng trong lòng bàn tay nhiều lần ngọa nguậy, xem ra sau khi nó ăn xong bữa tiệc lớn, tâm tình rất tốt.

Nó sẽ không nuốt ngón tay của nàng chứ? Nàng cười khan một tiếng, cố nén suy nghĩ muốn vứt nó đi, thả tiểu tử đó vào trong hộp.

Thật ra trong lòng nàng thầm nghĩ, vô luận thổ nhưỡng ở thế giới nào đều có được đặc tính như thế đúng không? Chịu tải vạn vật, tẩm bổ vạn vật, cuối cùng còn thu về vạn vật. Chẳng qua đa số thổ nhưỡng áp dụng quá trình này thật chậm thật chậm mà thôi, không giống tức nhưỡng mạnh mẽ như vậy, thoạt nhìn cũng không đáng sợ lắm.

“Ta cho rằng sau khi tức nhưỡng biến thành thổ địa sẽ không biến trở về nữa.” Các kiểu đồng ruộng không phải đều thành thành thật thật nằm trên mặt đất, vững vàng tạo thành lộ tuyến ở dưới đất một trăm năm cũng không lay được sao?

“Nó là vật sống.”

“Cho nên…?” Được rồi, nàng chỉ số thông minh thấp, nghe không hiểu quá mịt mờ rồi.

“Sau khi nhiệm vụ hoàn thành nó sẽ biến trở về bản thể, có thể tiết kiệm rất nhiều thần lực.” Trường Thiên giải thích. “Hiện tại thần lực trong cơ thể tức nhưỡng còn có thể trồng Gạo Vân Hương ba lần. Nhưng chỗ gạo mới vừa thu hoạch đã đủ cho ngươi ăn rất lâu rồi. Ngươi lập tức sẽ phải đi về phía tây, nói không chừng có thể gặp được hạt giống trân quý hơn, ta đề nghị ngươi để dành thần lực lại tới lúc đó.”

Hắn nói tiếp: “Pháp quyết bổn quân dạy cho ngươi có tác dụng tăng nhanh tốc độ phát triển. Hôm nay lần đầu tiên trồng là một trường hợp đặc biệt. Về sau lúc dùng thiên tài địa bảo khác ngươi có thể kéo dài thời gian trồng thích hợp, như thế sẽ càng tiết kiệm thần lực.”

Nàng gật đầu, có một nghi vấn trong lòng nàng vẫn nín thật lâu, hiện tại rốt cục không nhịn được hỏi: “Trường Thiên, ngươi chính là tù nhân đúng không? Tại sao mỗi một chuyện một vật trong Thần Ma Ngục ngươi lại có thể nắm rõ như lòng bàn tay thế?” Hắn thoạt nhìn là phạm nhân khá hơn một chút, nhưng nói trắng ra thì vẫn là phạm nhân, sao có thể biết nhiều thứ như vậy? Nàng xem phạm nhân trong nhà lao trên ti vi muốn biết rõ kết cấu bố cục của nhà giam đều phải nghĩ mọi biện pháp, luồn lên nhảy xuống không thể thiếu. Nhưng Trường Thiên là trọng phạm quan trọng bị nhốt ở tầng dưới cùng của Thần Ma Ngục, sao hắn lại nắm rõ Thần Ma Ngục như lòng bàn tay chứ? Sau khi Nanh Thú kia bị đưa vào, không cần nói cũng có thể khẳng định là hắn đi xử lý .

“Hừ!” Hắn điềm nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng thời gian bổn quân ở đây 3 vạn năm, cái gì cũng không làm sao?” Nghe thấy lời nàng hỏi hắn có chỗ đắc ý, Trường Thiên khó có lúc chịu phí miệng lưỡi giải thích với nàng.

Cuối cùng nàng cũng nghe hiểu được một phần, tổng hợp lại chính là:

Từ lúc chủ nhân trước đây đóng cửa nơi này, trong ngục cũng không còn giao thiệp với người bên ngoài. Bản thân Thần Ma Ngục chỉ có thể dựa vào thần lực của Trường Thiên để vận hành. Dần dần, qua thời gian dài buồn chán sinh ra cảm giác lệ thuộc đối với hắn. Pháp khí đều có linh tính nhất định, huống chi bảo bối siêu cấp như Thần Ma Ngục? Từ bản năng nó biết rõ, chủ nhân đã không muốn nó, chỉ có Trường Thiên trấn giữ, nó mới có thể tiếp tục tồn tại lâu dài.

Đương nhiên theo lý giải của bản thân Ninh Tiểu Nhàn là như vậy, Thần Ma Ngục ăn của người ta, dùng của người ta, sau này còn phải trông cậy vào người ta, tại sao có thể không đối tốt với người ta một chút chứ?

Trường Thiên là người khôn khéo bực nào, bắt được cơ hội này liền lấy ra tất cả vốn liếng, cố gắng thu phục Thần Ma Ngục. Rốt cuộc dùng công phu của mình tốn mấy ngàn năm biến tòa ngục giam lớn này trở thành pháp khí của mình, mặc cho mình sai khiến.

“Không đúng nha?” Nàng lập tức bắt được sơ hở trong đó. “Vậy tại sao trên người của ngươi còn móc Trói Long Tác và Hóa Yêu Tuyền?” Hắn không có việc gì lại tự hành hạ mình à, thú vị lắm sao? Hóa ra hắn lại có loại ham mê này, sau này có phải cần cách xa hắn một chút hay không đây?

“Hai thứ này đều là pháp khí người kia để lại, vì muốn gia tăng uy lực của nó, hắn thậm chí kéo xuống vài thần hồn của mình dung nhập vào trong đó. Bởi vậy, bổn quân không thu phục được hai kiện đồ này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.