Đường Chuyên

Chương 18: Phảng như cách thế




Đó là câu trả lời của lão nông? Ông ta luôn ẩn thân ở đó? Vân Diệp từ rất rất lâu rồi không xa lạ gì nơi này, Vũ Mị và Lý Trì hẹn hò ở đó mà, phải đi xem mới được, đương nhiên phải mang theo Tiểu Vũ.

Địch Nhân Kiệt không muốn bỏ qua cơ hội tốt này, hắn cũng muốn đi, vì thế hôm sau Vân Diệp dẫn phu thê họ tới hoàng cung, xin phép Trường Tôn thị.

- Cảm Nghiệp tự, nơi đó là chỗ phi tử tiên đế tu hành, ngươi tới làm cái gì?

Trường Tôn thị ngớ ra:

- Có một con ly miêu màu đen rất to, cổ đeo một cái thẻ bài, bên trên viết Huệ Phượng Các, có vẻ muốn mời đệ tử tới đó, chuyện cổ quái, nên đệ tử muốn tới xem.

- Ngươi thấy con ly miêu đen ở đâu?

Trường Tôn thị chẳng những đứng bật dậy, giọng còn trở nên gấp gáp:

- Ở nhà đệ tử, vừa mới ăn cơm xong ra hoa viên đi dạo, liền thấy con ly miêu đứng trên tường, không kêu, chỉ lạnh lùng nhìn đệ tử.

Trường Tôn thị ngồi xuống, bực dọc nói:

- Đó không phải chỗ ngoại thần có thể vào, âm phong mù mịt có gì hay.

Vân Diệp cười hì hì lấy ngọc bài ra, đặt từng cái lên giá Vô Thiệt làm, khi ngọc bài cuối cùng đặt xuống, liền phát sáng rực rỡ, mấy ngày qua Vô Thiệt đã đem nó phơi nắng.

- Vô Thiệt nói thứ này phát ra thần quang có thể trừ bỏ tất cả mọi ô uế, nên mang nó theo sẽ không sao.

Trong truyền thuyết nữ nhân là sinh vật thuộc long tộc, cho nên rất tò mò với những thứ lóng lánh, phát sáng. Trường Tôn thị không chú ý lời Vân Diệp nói, chăm chú nghịch ngọc bài, lúc lấy ra lúc bỏ vào, ánh sáng chói mắt chớp tắt liên tục, hai mắt Vân Diệp hoa lên không nhìn thấy gì nữa.

- Cho ta mượn vài ngày.

Trường Tôn thị mượn đồ luôn bá khí như vậy, nhất là đồ của Vân Diệp.

- Nương nương chơi mấy ngày cũng được, có điều phải trả cho đệ tử, thứ này đệ tử tặng cho Vô Thiệt rồi, hiện ông ấy coi nó là bảo bối, không thể rời được nó, nếu nương nương lấy mất, đoán chừng Vô Thiệt chẳng sống nổi nữa.

- Nhỏ nhen, còn đùn đẩy sang người khác, không có lòng hiếu thảo gì cả. Được, ta chỉ chơi vài ngày rồi trả cho Vô Thiệt, một lão nô tài cũng trở nên quý giá rồi.

Đồ vào tay Trường Tôn thị thì đừng mong đòi lại, bà ta cầm cái giá, bảo cung nga một tiếng khởi giá, hoàng cung tức thì náo loạn.

Hoàng hậu xuất cung phải chuẩn bị xa giá nghi trượng, xong xuôi thì mặt trời đã lên cao, phía trước là Thiên Ngưu vệ mở đường, đằng sau là hoàng gia thị vệ, Vân Diệp và Địch Nhân Kiệt cưỡi ngựa đi sau ăn bụi, Tiểu Vũ được Trường Tôn thị gọi lên xa giá, không biết bà ta có thăm dò được tin tức gì từ Tiểu Vũ không.

Cảm Nghiệp tự nằm góc tây bắc Trường An, khắp nơi là đại thụ um tùm, riêng nhiệt độ đã thấp hơn nơi khác rất nhiều. Địch Nhân Kiệt hỏi nhỏ:

- Sư phụ, sao lại mời hoàng hậu nương nương tới? Đây là cuộc gặp mặt của Bạch Ngọc Kinh và cao nhân ẩn sĩ khác, làm thế có phải quá không tôn trọng đối phương không?

Vân Diệp trở tay bợp Địch Nhân Kiệt một cái:

- Nói lăng nhăng, Bạch Ngọc Kinh cái gì? Người khác không biết, ngươi cũng không biết à, đó là câu năm xưa sư phụ tùy tiện bịa ra, bao năm qua vì câu nói đó mà ta sắp điên rồi, có phải gần đây ngươi cũng cho rằng mình là Tân Mỵ Nhân? Cho ngươi biết, thu lại tâm tư quỷ quái của ngươi, đừng làm bừa.

- Còn về tôn kính, chúng ta lén lút tới sẽ được tôn kính sao? Nể mặt đám người đó, còn thể diện hoàng gia vứt đi đâu? Truyền ra chẳng những hoàng gia mất mặt, sư đồ chúng ta cũng mất mặt luôn, bên nặng bên nhẹ ngươi không phân biệt được à?

….

Nhìn xanh hoá đỏ, lạ thay

Xác thân tiều tuỵ vì ai võ vàng

Chẳng tin thiếp khóc nhớ chàng

Mở rương xem lệ thấm loang quần hồng

Khi theo Trường Tôn thị tiến vào Cảm Nghiệp tự, Vân Diệp không kìm được ngâm bài ( Như Ý Nương) của Võ Mỵ, năm xưa từ tiểu học tới Cảm Nghiệp Tử học được bài này, nghe nói đến Lý Bạch cũng phải tán thưởng, tự nhận không bằng.

Trường Tôn thị tức giận quay đầu trừng mắt với Vân Diệp, ánh mắt Tiểu Vũ vô cùng sùng bái, Địch Nhân Kiệt thì đã lấy bút chì ghi chép lại. Vân Diệp cười áy náy với Trường Tôn thị, lại liếc Tiểu Vũ, cô nương ngốc này không biết bài thơ ấy kỳ thực do nàng làm, có điều cũng không sao, hiện Tiểu Vũ không có tâm cảnh thê lương làm bài thơ như vậy rồi.

- Nơi này là đất Phật, không được nói những lời ô uế.

Một ni cô mặt chẳng có nổi hai lạng thịt, lấy khuôn mặt người chết cảnh cáo Vân Diệp:

- Nhìn đi Tiểu Vũ, đây chính là một loại người tự rèn mình thành cục đá, không, hiện giờ họ không được gọi là người nữa, con gọi họ là Phật cũng được, thần tiên cũng được, cục đá cũng không thành vấn đề. Vô bi, vô hỉ, vô dục, vô cầu, vô ái, vô hận, sau này con mà thành loại người đó chớ trách sư phụ đuổi khỏi sư môn.

Tiểu Vũ nghĩ một lúc, rùng mình nói:

- Sư phụ, nếu biến thành như thế chẳng thà chết cho xong, Tiểu Vũ tới nơi này toàn thân ớn lạnh, chúng ta làm việc xong sớm về sớm đi, con sợ nơi này lắm.

Ni cô kia tên là Vô Sắc, là chủ trì Cảm Nghiệp Tự, bộ dạng làm Vân Diệp nhìn đã bực mình, người như thế còn dám trợn mắt lên với sư đồ y.

Ni cô trong Cảm Nghiệp tự rất nhiều, ai nấy mặc tăng y thùng thình, nhiều nữ ni trọc đầu đột nhiên thấy có nam tử đi vào, lập tức tản đi. Vân Diệp biết họ vào phòng đội mũ che đậy, lập tức thu lại nụ cười bất cẩn đời, quay trở lại Vân đại tướng quân vô địch thiên hạ, ánh mắt lạnh băng làm Vô Sắc rợn người, chỉ Trường Tôn thị và Tiểu Vũ chẳng bận tâm, Địch Nhân Kiệt cũng không quen lắm.

Trường Tôn thị hừ một tiếng:

- Còn cho rằng ngươi tới đâu cũng không nghiêm chỉnh, dáng vẻ này mới xứng với danh hiệu bất bại của Vân đại tướng quân, được rồi, thu lại uy phong của ngươi đi, nữ ni ở đây không phải tướng soái dưới trướng ngươi, không chịu nổi đâu.

Nghe thấy người áo xanh tuổi không nhiều này chính là Vân đại tướng quân nổi danh, Vô Sắc cố gắng nặn ra nụ cười thi lễ:

- Bần ni không biết Vân đại tướng quân tới đây, xin được tha thứ.

Rộng lượng phất tay, đoàn người đi theo con đường lát đá quanh co tới Huệ Phượng các, xuyên qua phật được, Vân Diệp làm mặt quỷ với các ni cô nấp trong phòng nhìn trộm, làm cả đám la oai oái. Tiểu Vũ suýt ngã, lại không dám cười, tóm chặt lấy cánh tay Địch Nhân Kiệt.

Nhìn dáng vẻ này của Vân Diệp, Trường Tôn thị lại không trách tội, điều ấy chứng tỏ lòng y không có ý đồ gì, nếu làm bộ dạng đàng hoàng, Trường Tôn thị sẽ hoài nghi, vì Vân Diệp ở trong cung cũng thế, chỉ cần không phải là phi tử thì y rất tự nhiên.

Đi tới cuối đường đột nhiên xuất hiện hòn giả sơn to quá thể đáng, to bằng hai gian phòng, nếu bên trong không có mật thất thì Vân Diệp không tin.

Huệ Phượng các trống không, trừ rất nhiều tranh chữ dán trên tường thì không có gì hết, bồ đoàn vứt bừa bãi trên mặt đất, nhưng vô cùng sạch sẽ. Vân Diệp lần nữa nhíu mày, ghé ra cửa sổ nhìn mặt trời, chưa tới giờ ngọ, quy củ của người Đường, sau giờ ngọ ba khắc, chủ nhân không đợi khách chưa tới nữa, có thể tự tiện.

- Núi Đông Nhạc cao vút

Vọt lên tận trời xanh

Gói không gian trống vắng

Tịch mịch tới u huyền

Chẳng ai đem bút vẽ

Mây tỏa sắc tự nhiên

Đất trời như vẫy gọi

Ta sống thú điền viên

Xin gửi thân chốn ấy

Trọn cuộc đời bình yên.

- Nương nương, vì sao đây toàn là thơ của Tạ Đạo Uẩn, đây là Thái Sơn Ngâm, phía tường bắc là Nghĩ kê trung tán vịnh tùng thi. Thơ của nàng ta đặt ở thiền phòng thành chẳng ra cái thể loại gì.

Trường Tôn thị chơi đùa ngọc bài trong tay thong thả nói:

- Chỗ của nữ nhân phải treo thơ nữ nhân, chẳng lẽ Vân đại tướng quân thấy không treo câu "Cỏ tháng tám tàn theo gió bắc, Trời đất Hồ lạnh ngắt tuyết sương" của mình nên thất vọng?

- Ngươi nói hẹn người ở đây, nay sắp tới giờ ngọ ba khắc, dù chém đầu ở chợ Tây cũng có thể khai đao rồi, khách của ngươi đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.