Dưới Váy Thần

Chương 223: kết thúc cũng là bắt đầu




Dùng bữa trưa xong, hai người lại ngồi trò chuyện với Lư Sơn Trì một lúc, thấy sắc trời đã tối bèn từ biệt, có thể do trên núi gió lạnh nên trên đường về bệnh của Nhạn Sơ lại tái phát, thấy nàng mặt mũi tái xanh toàn thân lạnh như băng, lòng Tiêu Tề nóng như lửa đốt, chỉ đành ôm chặt nàng trong lòng, ra lệnh nhanh chóng trở về, đồng thời phái người phi ngựa về trước mời Thái y.

Cuối cùng xe ngựa cũng vào thành, trong phủ lại một phen hoảng loạn.

Nhạn Sơ nói: “Ngài không cần nóng lòng, tôi không sao.”

Tiêu Tề lạnh lùng nói: “Bướng bỉnh, đừng hành hạ bản thân nữa, không biết là tổn thương nàng thì ta cũng tổn thương sao?”

“Dùng cách này để tổn thương ngài thì quá không tự lượng sức rồi.” Nhạn Sơ cảm thấy buồn cười, “Chỉ e là tôi có chết cũng chưa chắc có thể tổn thương được đến ngài…”

Tiêu Tề lập tức dừng bước: “Tịch Lạc!”

“Cái chết của Tần Xuyên tướng quân ngài thật không nghi ngờ tôi sao?”

“Ta tin tưởng nàng, không đề phòng nàng nữa nên mới để huynh ấy hộ tống Sứ đội.” Tiêu Tề thấp giọng, “Chuyện Bình Dương quận chúa rơi xuống nước lúc trước cũng do nàng bày kế, ta còn tưởng là nàng muốn quấy phá để ta vất vả thôi, không ngờ mục đích của nàng là… Ta đã điều tra rồi, đám thích khách đó không phải là người của Mục Phong quốc, có phải là nàng không, nàng có thể nói thật với ta không?”

Nhạn Sơ đáp: “Đã nghi ngờ rồi thì tôi nói liệu có ích gì?”

Tiêu Tề nhìn vào mắt nàng: “Chỉ cần chính miệng nàng nói không phải thì ta sẽ tin.”

Nhạn Sơ nhắm mắt: “Tùy ngài nghĩ sao cũng được.”

Tiêu Tề đứng nguyên tại chỗ một lúc, nhẹ thở dài rồi tiếp tục ôm nàng đi về Phong viên.

Đến đêm, thân thể Nhạn Sơ cuối cùng cũng có một tia ấm áp, Tiêu Tề tiễn các Thái y, đích thân nhìn nàng dùng thuốc và canh tổ yến, thấy thần tình nàng lạnh nhạt, Tiêu Tề mấy lần muốn nói nhưng lại thôi, chỉ đành lệnh cho các nha hoàn chăm sóc cẩn thận rồi ra khỏi Phong viên về Thư phòng nghỉ ngơi.

Hắn rời đi không lâu thì có bộc phụ đưa ba chậu hoa cúc đến, ba màu đỏ trắng vàng xen lẫn nhau, đang nở rực rỡ.

Nhạn Sơ nhìn chậu cúc trắng ở giữa, mỉm cười gật đầu ra hiệu nhận lấy, bảo các nha hoàn đem đến đặt phía trước, sau đó dặn Hồng Diệp: “Bận rộn cả ngày rồi, bảo họ đi nghỉ đi.”

Hồng Diệp đáp lời, cẩn thận buông màn rồi tự mình lấy đèn, vén rèm bước ra ngoài.

Trong đêm tối, Nhạn Sơ tung chăn, thu gối vận công.

Lúc Việt tướng quân còn tại thế từng nói với ái nữ: “Lư sơn thúc của con không cưới vợ là có nguyên do, thúc ấy có một biểu muội thanh mai trúc mã tên là Bạch Cúc, chết trong chiến loạn, bởi vậy thúc ấy mới tòng quân, chuyện này ngoài ta ra thì không ai biết.”

Lư Sơn Trì là danh tướng một đời, không phải kẻ lỗ mãng, thấy một nữ nhân có dung mạo giống Việt Tịch Lạc, cảm giác quen thuộc giữa người thân người ngoài làm sao có thể hiểu được? Chắc ông cũng đang kỳ quái, tuy lúc đầu chưa chắc nghĩ nhiều, nhưng hôm nay nàng cố ý nhắc đến cúc trắng, cuối cùng ông vẫn phát giác ra.

Nàng đích thực đã “chọn ngày” đến thăm ông, lần đầu tiên là mùng chín, lần thứ hai là mười hai, mùng chín tháng mười hai chính là ngày giỗ của vị Bạch Cúc cô nương kia, còn hôm nay là sinh thần của nàng.

Trùng hợp ngày hôm sau là ngày giỗ của Việt Tịch Lạc đã chết, dù gì Định vương phi trên danh nghĩa cũng là một người chết, theo quy tắc của Diễm quốc, nay Vương phủ đã có Phu nhân nên phải cúng tế, người trong tộc có ý muốn bợ đỡ đều đã đến Từ đường từ lâu, vô hình làm lớn sự tình, Tiêu Tề không tiện nhắc với Nhạn Sơ, chỉ đành tìm Lưu Vũ thương lượng, ai ngờ Lưu Vũ mới sáng sớm đã kêu bệnh, Tiêu Tề tức giận rủ áo bỏ đi, Nhạn Sơ thương thế nặng nề, đương nhiên là phải ở lại trong phủ nghỉ ngơi.

Trong tường bừng lên ánh lửa, hai thị vệ ngã xuống, cổ họng trào máu.

“Bán mạng cho hắn, chết vì hắn.” Nhạn Sơ thu đao, cúi người vuốt mắt thị vệ nhàn nhạt nói, “Những gì hắn nợ các người chờ ngày hắn xuống suối vàng làm ma rồi hãy chém thành trăm mảnh đòi lại.”

Ai cũng vô tội, ai cũng đáng ghét, chỉ có thù là báo không hết.

Trên tường có người nói: “Một nữ nhân trọng thương không dậy nổi lại trốn được ra khỏi phủ, đại ca sẽ hối hận vì sơ suất của mình.”

“Không phải sơ suất, hắn không ngờ có người biết thuật Hỏa liệu, bởi vậy e là hắn sẽ khó tin được ta tự trốn đi.” Nhạn Sơ nói, “Hắn có thể không đi nhìn linh vị của Việt Tịch Lạc trăm năm, nhưng lần này trốn không được rồi, có bao cặp mắt đang nhìn mà, ai ngờ Tần Xuyên Lưu Vũ giận quá mất khôn, không chịu giả vờ hiền lương nữa nên không ai cùng hắn diễn màn kịch tình thâm này.”

Nói đến đây nàng lại cười: “Tóm lại, nhìn một đám người bận rộn vì ngày giỗ của mình, cảm giác này thật không thể nói rõ.”

Tiêu Viêm bò trên tường, ngón tay vạch nhẹ lên mặt: “Trong phủ ám vệ vô số, sao cô ra được?”

“Ta của bây giờ mà muốn đi thì ai có thể cản được.” Nhạn Sơ tự mỉa mai, “Đây là chỗ tốt của việc che giấu thực lực, lúc sinh thời ca ca từng nói với ta, nam nhân đều thích nữ nhân mềm yếu, bởi vậy năm đó ta luôn không dám hiển lộ võ công quá mức trước mặt Tiêu Tề, tiếc là Tần Xuyên Lưu Vũ càng mềm yếu hơn ta, khiến hắn càng thích hơn ta, bây giờ cả trăm năm qua rồi, võ công của một người có thể tiến bộ rất nhiều.”

“Cô thường đi gặp Tây Linh Phụng Kỳ, nhân cơ hội đó thoát thân chẳng phải càng bớt chuyện sao?”

“Ta không muốn liên lụy Vĩnh hằng chi gian.”

“Cô quá khách sáo rồi sư phụ.” Tiêu Viêm nhìn nàng, “Hắn đối với cô rất phóng khoáng, cô có nợ bao nhiêu hắn cũng không bắt cô trả đâu.”

Nhạn Sơ đáp: “Ta không mặt dày như ngươi.”

Tiêu Viêm nói: “Vì hắn không phải là người tốt à?”

Nhạn Sơ nói: “Ngươi biết gì rồi?”

“Ta không biết.” Tiêu Viêm lắc đầu, “Nhưng hắn có thể hiểu ta, còn có thể lợi dụng nhược điểm để uy hiếp ta, chỉ có kẻ ác mới có thể thật sự khống chế kẻ ác, cô không hiểu đạo lý này sao sư phụ?”

Nghe những lý luận hoang đường này, Nhạn Sơ bật cười: “Ta quên mất, từ miệng ngươi sao có thể nói ra những đạo lý bình thường được chứ.”

“Bao nhiêu đạo lý cũng không thực dụng bằng hành động.” Tiêu Viêm nhảy xuống tường, lấy thanh trủy thủ ở eo nàng rồi đi mất.

Nhạn Sơ cong môi đi theo hắn.

Dựa vào năng lực hiện tại của nàng, muốn xông ra khỏi phủ cũng không quá khó, nhưng vừa liệu thương xong, chiết nguyên quá độ, có thể giữ sức thì cứ giữ, vì sẽ có nhiều lúc cần hơn.

Trủy thủ lạnh băng trong bàn tay thon dài kia giống như trở thành một món đồ chơi, không thấy rõ hắn ra tay thế nào, đơn giản như cắt một miếng đậu phụ, hắn ưu nhã bước dài về phía trước, những nơi hắn đi qua có mười mấy thi thể im lìm ngã xuống.

Đến cuối bức tường, Tiêu Viêm dùng trủy thủ kề vào cổ một thị vệ: “Cho ngươi cơ hội, nghĩ xem làm thế nào thì ta có thể tha cho ngươi?” Thị vệ tái mặt suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng nghiến răng nói: “Thuộc hạ sẽ cho Vương thượng biết, Nhạn Sơ cô nương bị người lai lịch bất minh bắt đi.”

Tiêu Viêm khen: “Lời nói dối hoàn mỹ quá, trung thành chẳng qua cũng chỉ vậy thôi.”

Thị vệ biến sắc: “Ngài…”

“Ngươi phản bội chủ nhân, ta xuất ngôn phản ngữ, có gì không đúng sao?” Tiêu Viêm buông hắn ra, tiện tay vò thanh trùy thủ thành một quả cầu sắt trả cho Nhạn Sơ, “Sư phụ đi đi, đồ nhi chờ cô về.”

Nhìn thị vệ mất đầu ngã xuống, Nhạn Sơ thở dài: “Ngươi không nên trêu chọc hắn.”

“Bất kỳ cách nào cũng không thay đổi được kết quả, sư phụ sẽ giữ tính mạng của hắn sao?” Tiêu Viêm kéo kéo tóc nàng rồi bỏ đi.

Nhạn Sơ nhìn bóng hắn cười: “Đa tạ ngươi.”

Trên con đường, một chiếc xe ngựa bình thường vụt qua, trước sau đều có hai thị vệ cưỡi ngựa, trong Kinh thành loại xe nhà quan như vậy quá nhiều nên cũng không gây sự chú ý.

Đến thành môn, thủ vệ vung binh khí cản lại.

Thị vệ tiến lên trình lệnh bài lạnh giọng nói: “Xa giá của Nam vương điện hạ, còn không lui ra!”

Thủ vệ lập tức hành lễ nhường đường.

Xe ngựa thuận lợi ra khỏi thành, trong xe, Nam vương ngồi điềm nhiên, ánh mắt mang ý cười lộ ra vẻ phong lưu bất tận, che giấu tất cả uy nghiêm và thành phủ thâm sâu.

Đối diện, Nhạn Sơ cầm một miếng ngọc bội màu đỏ xem xét kĩ lưỡng, ngọc bội khắc hình phụng, chính là tín vật Tiên hoàng ban cho Nam vương, mang Hỏa linh khí, tượng trưng cho thân phận tôn quý của Vương tộc Diễm quốc.

Nhạn Sơ liếc nhìn hắn: “Ngọc bội quý giá như vậy, Điện hạ không hỏi nguyên do đã đem tặng, thật không tiếc sao? Lần này đi Phong Hỏa trạch hung hiểm, khó đảm bảo không có chuyện ngoài ý muốn, Điện hạ vẫn còn cơ hội đổi ý.”

Nam vương đáp: “Vật đã tặng bổn vương chưa từng nghĩ sẽ lấy lại.”

Nhạn Sơ nói: “Đặt cược lớn vậy sao?”

“Nàng cho rằng bổn vương đang đặt cược, vậy thì sai rồi.” Nam vương đáp, “Bổn vương chịu dễ dàng đem tặng là vì không dùng đến nó, vật này tượng trưng cho Vương tộc, người người của Diễm quốc đều muốn, chỉ có bổn vương chưa từng nghĩ đến, nếu có thể lấy vật vô dụng cứu mạng một người hữu ích thì tại sao bổn vương không làm?”

Nhạn Sơ nhẹ vỗ tay: “Không hổ là Nam vương.”

Nam vương giữ cổ tay nàng: “Vật bổn vương đã đem tặng thì chưa từng nghĩ sẽ lấy lại.”

Nhạn Sơ mỉm cười: “Tôi cũng là do Điện hạ chính tay đem tặng, đạo lý giữ hay bỏ của Điện hạ tôi rất rõ.”

“Bổn vương chưa từng hối hận.” Nam vương nhàn nhạt nói, “Bổn vương yêu mỹ nhân, giá trị của nàng đã vượt quá hai chữ Mỹ nhân, chín đội của Việt quân, nàng chỉ cần thay bổn vương thu phục ba đội là được, có nắm chắc không?”

Nhạn Sơ không hề do dự đáp: “Ít thì ba đội, nhiều thì năm đội.”

Nam vương không hề lộ sắc mừng, gật đầu nói: “Nếu vậy thì bổn vương chờ nàng trở về, Phong Hỏa trạch gần Mục Phong quốc, vô cùng hung hiểm, có cần phái người tương trợ không?”

Nhạn Sơ nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Tiêu Tề có thể ra lệnh cho người tra xét ở quan ải, nhiều người quá sẽ phiền phức.”

“Cũng được.” Nam vương đã liệu được đáp án này từ sớm, “Mọi chuyện cẩn thận.”

Nhạn Sơ mỉa mai: “Ba đội Việt quân chỉ có thể đổi được sự quan tâm của Điện hạ thôi sao?”

Nam vương buông tay nàng, thần sắc không đổi: “Có Việt quân hay không thiên hạ này cũng đều thuộc về bổn vương, người đã đem tặng bổn vương sớm muộn gì cũng đoạt về, nếu nàng thấy tiếc cho mình thì có thể trở về làm mỹ nhân của bổn vương, ngoan ngoãn chờ bổn vương đón nàng lên giường.”

Nhạn Sơ cũng biết lỡ lời, vén rèm nhìn ra bên ngoài: “Tần Xuyên tướng quân chết đi, Tần Xuyên Lưu Vũ làm sao chịu bỏ qua, người của cô ta chắc sẽ tìm tôi khắp nơi.”

“Sự báo thù của nữ nhân.” Nam vương khẽ nhíu mày, “Kiên trì những chuyện này làm gì, dù gì nàng cũng là một nữ nhân.”

“Sự báo thù của nữ nhân, Điện hạ chỉ cần thỏa mãn là đủ rồi.” Nhạn Sơ quả đoán nói, “Ba canh giờ sau tôi sẽ đến bờ sông Vĩnh Vinh dưới chân Tú sơn.” Nói xong nàng đẩy cửa nhảy xuống xe.

Từ biệt Nam vương, Nhạn Sơ đi một mạch đến Vĩnh hằng chi gian, thông qua Lam sứ giả, nàng biết Tây Linh quân đã ra ngoài từ sớm, lại hỏi đến Phủ Liêm Uyển Ngọc, quả nhiên cũng đi theo hắn, Nhạn Sơ không hề nhắc đến chuyện trốn ra khỏi phủ, nàng đến động tuyết nuôi hoa trước, sau đó từ biệt Lam sứ giả một mình đến bờ sông Vĩnh Vinh.

Dưới Tú sơn, trong gió Tây, sông Vĩnh Vinh lăn tăn gợn sóng, đôi lúc có nhạn bay ở xa xa.

Phát giác động tĩnh, Nhạn Sơ phi thân tránh: “Đến rồi sao?”

Thế đao như rồng bay, dấy lên ánh lửa rực trời, lạnh lùng oai phong, mũi chân đạp sóng, một tiếng động lớn vang lên dưới sông, hình thành một bức tường nước cao to. Một lúc sau đã có mấy người trúng đao ngã xuống, những người còn lại đều kinh hoàng thất sắc.

Nhạn Sơ vung đao mỉm cười: “Không ngờ một người bị thương mà vẫn có năng lực như vậy chứ gì, đây là cái giá cho sự khinh địch của các ngươi.”

Kẻ đi đầu tỉnh ngộ: “Rút, mau rút!”

Nụ cười xinh đẹp trở nên tàn nhẫn, Nhạn Sơ lạnh lùng: “Nhìn thấy sự thật rồi sao ta có thể để cho các ngươi trở về?”

Một lúc sau, mười mấy thi thể ngã xuống, trên người đều trúng vô số đao, có nặng có nhẹ, vô cùng thê thảm, đất đá xung quanh cũng bị tàn phá, trông như vừa trải qua một trận ác chiến. Nhạn Sơ kiểm tra kĩ từng thi thể, sau khi xác định tất cả đều đoạn khí nàng mới đứng dậy, tức tốc dùng đao cắt vài mảnh vải trên tay áo mình, thấm ít máu rồi tiện tay vứt trên cành cây bên bờ sông.

Tầy Xuyên Lưu Vũ một lòng báo thù cho huynh trưởng, biết được hành tung của mình, quả nhiên không cho Tiêu Tề biết, nữ nhân không có đầu óc, nếu Việt Tịch Lạc đã có thể thoát ra khỏi Định vương phủ thì chỉ mấy ám vệ này là có thể đối phó sao? Người của Tiêu Tề cũng bị dụ đến, khi nhìn cảnh tượng này, còn có thi thể của ám vệ Tần Xuyên thì hắn sẽ nghĩ thế nào? Tần Xuyên Lưu Vũ đừng mơ tiếp tục ân ái với hắn nữa.

Làm hết tất cả, Nhạn Sơ đang nghĩ phải nhanh chóng rời đi thì một cỗ xe ngựa như từ trên trời giáng xuống, không biết dừng trên con đường lớn bên bờ sông từ lúc nào, rèm xe nhạt màu bị gió vén lên, lộ ra đôi mắt lạnh lùng bên trong.

Bị bắt gặp vào lúc này, Nhạn Sơ ít nhiều cũng cảm thấy bối rối, không có nguyên do, nàng chỉ cảm thấy tất cả cạm bẫy mưu kế trong mắt hắn đều chỉ như trò trẻ con, không đáng nhắc đến.

“Người của Tiêu Tề sắp đến rồi, lên xe đi.”

Trong phủ, Tiêu Tề nhìn mảnh y phục được thị vệ trình lên, sắc mặt vô cùng khó coi.

Đích thực là y phục trên người nàng, vết máu đã chứng thực được chuyện vừa xảy ra, nàng vốn đã bị thương, lại một mình đấu với nhiều người như vậy, rõ ràng là đang liều mạng, nữ nhân xinh đẹp tràn đầy sức sống xưa kia, thê tử của hắn, bây giờ toàn thân đầy vết thương tìm đường sống ngay trước mắt hắn.

Một lúc sau, Tiêu Tề vẫy tay ra lệnh cho thị vệ thoái lui, cầm mảnh y phục rách đi về Hậu viện.

Lưu Vũ đang đứng ở cửa, nghe nói Việt Tịch Lạc một mình ra khỏi thành, thực sự vô cùng mừng rỡ, lập tức phái ám vệ của huynh trưởng đi truy sát, nào biết ám vệ mãi không có tin hồi báo, nàng vốn đang nóng lòng, thấy Tiêu Tề đột nhiên đến thì càng hoảng sợ, thoái lui mấy bước.

Tiêu Tề dừng trước mặt nàng hỏi: “Không phải nàng bệnh sao, sao lại dậy rồi?”

Lưu Vũ mỉa mai: “Việt Tịch Lạc đâu có chết, cần gì thiếp phải giả vờ tế bái cô ta.”

Tiêu Tề vứt mảnh y phục xuống trước mặt nàng: “Là nàng.”

Lưu Vũ thấy vậy cả kinh, vội quay người đi: “Chàng nói gì thiếp không hiểu.”

Tiêu Tề đáp: “Ám vệ đó là của Tần Xuyên tộc, Tần Xuyên tướng quân không còn, còn ai có thể sai khiến ám vệ của huynh ấy? Ngoài nàng ra thì còn ai biết rõ phân bố ám vệ trong phủ, dễ dàng bắt cóc người đi?”

Lưu Vũ nghe vậy ngẩn ra, tức giận nói: “Cô ta biến mất, chàng dựa vào cái gì mà nghi ngờ thiếp! Tự cô ta chạy đi sao lại đổ lên đầu thiếp!”

Tiêu Tề đáp: “Trọng thương làm sao giả vờ được? Người thân mang trọng thương làm sao trốn ra khỏi phủ được?”

Lưu Vũ nói: “Cô ta giỏi nhất là giở thủ đoạn. Có gì mà làm không được chứ?”

Tiêu Tề đáp: “Rốt cuộc là ai giỏi giở thủ đoạn, nàng đã lén ta làm bao nhiêu chuyện rồi?”

Lưu Vũ tức giận: “Chàng dựa vào cái gì mà nghi ngờ thiếp, cô ta và đệ đệ chàng thân thiết lắm, ai biết đệ đệ chàng có bị cô ta mê hoặc, nghe cô ta sai khiến rồi đưa cô ta đi không?”

Tiêu Tề đại nộ: “Tiêu Viêm là huynh đệ ruột của ta, thân phận của nàng là gì, sao có thể nói những lời này?”

Lưu Vũ cũng giận: “Chàng tin họ chứ không tin thiếp sao?”

“Nàng lén ta làm bao nhiêu việc, muốn ta tin thế nào đây?” Tiêu Tề nén giận, “Cho dù nàng không nói đối, vậy những ám vệ của Tần Xuyên tướng quân giải thích thế nào?”

“Là thiếp phái đi thì sao, cô ta hại ca ca thiếp, đáng phải chết!” Sự tình bại lộ, Lưu Vũ thẳng thắn thừa nhận, “Cô ta giết người rời phủ mà chàng còn bảo vệ! Được, nếu chàng quan tâm đến cô ta như vậy thì chỉ cần đi tìm cô ta là được rồi, thiếp biết chàng ghét bỏ thiếp rồi, thiếp đi!”

Những điều tốt đẹp trong ký ức đã không còn, đã từng chịu thiệt cầu toàn, dịu dàng hiền thục thông tình đạt lý bỗng nhiên mất hết, chỉ còn lại sự ác độc và quấy phá vô lý, nữ nhân trước mặt này bỗng trở nên xa lạ, hắn thấy mình nợ nàng, sợ nàng vì lỗi lầm năm xưa mà áy náy nên hắn chiều chuộng đủ bề, thì ra nàng chưa từng áy náy.

Tiêu Tề mệt mỏi cười khổ: “Hở một chút là đòi bỏ đi để uy hiếp, ta cũng sẽ chán thôi, thì ra ta nghĩ sai rồi, Tần Xuyên Lưu Vũ, tình cảm của chúng ta trong mắt nàng chỉ là trò đùa thôi sao?”

“Chàng…” Nghe có điều không đúng, Lưu Vũ phân biện, “Thiếp không phải ý này…”

“Tùy nàng vậy.” Tiêu Tề quay người.

“Tiêu Tề!” Lưu Vũ hoảng hốt, ôm chặt lấy eo hắn, “Chàng phải tin thiếp, thiếp nói sai rồi không được sao? Thiếp cũng chỉ quan tâm chàng thôi…”

Tiêu Tề hất nhẹ tay nàng ra, không hề quay đầu mà đi thẳng.

Lưu Vũ thất thần ngồi xuống đất lẩm bẩm: “Đây chính là mưu kế của ngươi, Việt Tịch Lạc, ngươi muốn báo thù ta, khiến ta mất đi chàng, ngươi đừng hòng! Đừng hòng! Chàng chỉ thích ta thôi…”

Thị vệ trưởng chờ trên hành lang, thấy Tiêu Tề bèn bẩm báo: “Vương thượng, trên dưới sông Vĩnh Vinh đều đã tìm rồi nhưng vẫn không có phát hiện.”

Tiêu Tề im lặng trong chốc lát rồi nói: “Không cần tìm nữa, có lẽ nàng đã rời đi rồi.”

Phái ám vệ truy sát, chuyện này chắc là do Lưu Vũ chỉ thị, nhưng với tính cách của Lưu Vũ, đúng là không có gan ra tay trong Vương phủ, huống hồ nàng chỉ muốn báo thù cho Tần Xuyên Lưu Lâm, theo lý thì phải giết chứ không bắt người.

Nếu không phải bị bắt cóc thì chỉ còn một khả năng duy nhất, nàng tự trốn đi.

Sắc mặt Tiêu Tề đanh lại.

Vẫn muốn tiếp tục sao? Hàn độc hành hạ, vết thương chưa lành, nàng không muốn sống nữa sao?

Thị vệ như suy đoán tâm tư của hắn rồi hỏi dò: “Có cần phái người đi các quan ải…”

“Không cần.” Tiêu Tề đưa tay cản lại, “Lệnh cho ám vệ, lưu ý động tĩnh chỗ mấy vị Tướng quân.”

Thị vệ trưởng lập tức hiểu ý: “Thuộc hạ hiểu.”

Lúc này Nhạn Sơ và Tây Linh quân đã sớm rời xa Kinh thành, không có xa phu, xe ngựa tự mình chạy về phía trước vô cùng bình ổn, xuyên qua cửa sổ chỉ thấy rừng núi hai bên không ngừng tụt về phía sau. Trần xe được khảm vô số dạ minh châu, không hề có chút tối tăm, áo bào to rộng gần như phủ kín sàn xe, thanh nhã tinh tế, toát ra mùi bị đạm mạc của đạo môn, giống như chủ nhân đang ngồi trước mặt này vậy.

Nhưng hắn rốt cuộc có phải là một ẩn giả đạm mạc hay không thì chỉ có Nhạn Sơ biết.

Nhạn Sơ thầm nghĩ, Phủ Liêm Uyển Ngọc cùng hắn ra ngoài, không biết lúc này đang ở đâu…

Vừa nghĩ đến đây thì nghe thấy giọng hắn: “Uyển Ngọc ở Băng quốc.”

Tâm sự bị vạch trần, Nhạn Sơ cả kinh, nàng cười gượng: “Cho dù cô ta ở đây tôi cũng đâu dám ra tay trước mặt Tây Linh quân?”

“Ta lại khó đảm bảo nàng ấy không ra tay với nàng.” Tây Linh quân đặt tay lên cổ tay nàng, “Ngoại thương đã lành, nhưng nàng dùng thuật Hỏa liệu khiến vết thương cũ xấu thêm, cuối cùng tự chuốc hậu quả.”

Trong sự cảnh cáo bất giác lộ ra một tia quan tâm, Nhạn Sơ nghe vậy ngẩn ra, nhất thời không biết mình nên dùng giọng điệu và biểu hiện gì để hồi đáp, chỉ đành thấp giọng đa tạ.

Tây Linh quân nói: “Nàng có thể dễ dàng rời phủ như vậy, Tiêu Tề sơ suất rồi.”

Nhạn Sơ không biết rốt cuộc hắn có nhìn thấu được chuyện mình che giấu thực lực không, chỉ đành gật đầu khỏa lấp: “May là có Tiêu Viêm tương trợ.”

Tây Linh quân nói: “Tiêu Viêm?”

Nhạn Sơ giật mình, vốn chỉ thuận miệng gọi cái tên này, quả nhiên là hoảng loạn nên dễ phạm sai lầm, vậy là nàng lại cẩn thận thêm một câu: “Tính tình Nguyên quân quái dị, tôi phải dùng Dẫn hàn châm để uy hiếp hắn.”

Cố tình xa lánh nhưng ý bảo vệ lại càng rõ ràng, Tây Linh quân nhàn nhạt nói: “Có thể khống chế hắn, chắc nàng cũng phí không ít tâm tư.”

Ai có thể uy hiếp được Tiêu Viêm? Thật sự là nói nhiều sai nhiều, Nhạn Sơ càng nóng lòng, không dám tiếp tục phân biện, một lúc sau mới nói: “Tây Linh quân yên tâm, cho dù tôi có chịu, Nguyên quân cũng chưa chắc nhìn đến thân tàn này.”

Tây Linh quân “Ừ” một tiếng: “Tốt lắm.”

Hắn đưa tay đặt một bình ngọc quen thuộc trước mặt nàng, chính là thuốc lần trước Lam sứ giả đưa đến.

Nhạn Sơ ngập ngừng: “Tôi đã nợ Tây Linh quân quá nhiều…”

Tây Linh quân nói: “Đừng thử chọc giận ta, hậu quả nàng không gánh nổi đâu.”

Nhạn Sơ cả kinh: “Đây là uy hiếp sao?”

“Không sai.” Tây Linh quân nói, “Chỉ cần ta muốn, tất cả những gì nàng làm sẽ chẳng còn ý nghĩa.”

Ngón tay thon dài mở nắp bình, một mùi hương nhẹ xông lên mũi, một viên thuốc màu xanh từ trong bình lăn ra rơi vào trong miệng nàng, chỉ trong chốc lát, Nhạn Sơ cảm thấy hàn khí trong người đã tan đi không ít, đan điền dần dần ấm lên.

Nhạn Sơ thăm dò: “Sự bảo vệ của Tây Linh quân với Phủ Liêm công chúa dường như chỉ có hạn.”

“Sao lại nghĩ vậy?”

“Tôi suýt nữa thì giết cô ta nhưng ngài không hề xử trí tôi.”

Tây Linh quân liếc nhìn nàng: “Nàng muốn nói gì?”

Nhạn Sơ đáp: “Nếu đối với Tây Linh quân cô ta không quan trọng lắm, tôi muốn biết liệu có thể làm một giao dịch nữa không?”

“Nếu bây giờ nàng muốn giết nàng ấy thì ta sẽ không đồng ý.” Tây Linh quân ngừng lại: “Nàng rất thích giao dịch với ta thì phải?”

Câu hỏi gần như trêu chọc lại được hắn nói một cách vô cùng bình thường, Nhạn Sơ đáp phải cũng không đúng nhưng đáp không phải cũng không đúng, nàng cụp mắt cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Không ai từ chối lợi ích có được từ giao dịch.”

Tây Linh quân đáp: “Ừ, ta rất thích.”

Mặt Nhạn Sơ đỏ bừng, nàng chuyển chủ đề: “Tây Linh quân muốn đi đâu?”

“Phong Hỏa trạch.” Tây Linh quân đáp, “Nàng có thể yêu cầu đồng hành.”

Vấn đề lớn nhất dọc đường chính là tra xét nơi quan ải, đồng hành với hắn đích thực là thỏa đáng nhất, đạo môn kỳ thuật cao minh đã đành, nhưng làm gì có ai dám tra xét xe của hắn?

Nhưng hai chữ “Yêu cầu” đã thể hiện rõ ý của hắn, hắn không giúp nàng vô điều kiện.

“Ta từng nói sẽ có lần sau.” Thấy nàng ngập ngừng không đáp, hắn thêm một câu, “Đối với nàng thì một lần hay hai lần vốn không có gì khác biệt.”

Nhạn Sơ lập tức tái mặt, một lúc sau mới nói: “Tây Linh quân nói phải.”

Lời vừa dứt, người đã bị hắn đè dưới thân.

Y phục bị kéo xuống, lộ ra một vết sẹo nhàn nhạt màu hồng, đó là vết thương vừa lành, vì thuật Hỏa liệu tu vi không đủ.

Tây Linh quân khẽ nhíu mày, ngón tay vuốt qua, vết sẹo dần dần biến mất.

Chân khí cuồn cuộn chảy vào trong người, mang theo sự dịu dàng đi cùng cảm giác ấm áp hiếm thấy, Nhạn Sơ cắn chặt môi, cơ thể vẫn cứng đờ, những giày vò phải chịu trong đêm đó đến nay vẫn khiến nàng sợ hãi, nàng đã chuẩn bị để chịu đựng.

Hắn cúi đầu, tóc dài phủ xuống như một dòng thác đen, che hết gương mặt nàng.

Ngón trỏ thon dài vạch răng chui vào miệng nàng.

“Thọ hình cũng không sợ mà sợ ta sao?”

Cánh môi mỏng khẽ cong, độ cong không lớn nhưng nụ cười đó vẫn lộ ra nét lạnh lùng như cũ, nhất thời Nhạn Sơ ngẩn ra, nhưng bỗng bị động tác ở thân dưới của hắn thức tỉnh, nàng không kìm được mà ngậm miệng, nhưng lại bị ngón tay kia ngăn cản, phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.

Xe ngựa lay động, động tác tuy vẫn mạnh mẽ như cũ, nhưng đã không còn khó chịu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.