Đuổi Theo Con Sóng

Chương 27: 27: Kinh Mã




Sáng sớm hôm sau, Diệp Huyền đã sớm tới Hồn Sư Tháp ở vương thành, giờ này khắc này, trong đại sảnh Hồn Sư Tháp đã có không ít luyện hồn sư tụ tập.

- Vị này chính là Diệp Huyền đại sư đã chữa khỏi bệnh cho bệ hạ trong truyền thuyết sao?

- Là hắn sao? Sao mà hắn còn trẻ thế?

- Sao mà không trẻ cho được? Nghe nói năm nay Diệp Huyền đại sư mới có mười sáu tuổi thôi, sau khi gia nhập Huyền Linh học viện một năm, hắn đã tốt nghiệp với tu vi võ sư tam trọng nhị giai rồi, không biết bây giờ đã đột phá địa võ sư chưa?

- Mười sáu tuổi mà đã là võ sư tam giai? Hẳn là không có đâu đúng không, Lưu Vân Quốc chúng ta cả trăm năm nay chưa xuất hiện thiên tài nào như thế đâu.

- Nghe nói vì hắn mà cả vương thành này chấn động đến trời long đất lở, mấy vị hầu gia đầu thân chia lìa, thậm chí còn liên lụy đến vài vị vương tử nữa đấy.

- Suỵt, ngươi không muốn sống nữa hay sao, mấy lời thế này mà cũng dám nói ra ư? Tuy rằng chúng ta là luyện hồn sư địa vị cao quý, thế nhưng không nên can thiệp vào việc trong vương tộc thì vẫn là tốt hơn cả.

Sau khi nhìn thấy Diệp Huyền thì toàn bộ đại sảnh của Hồn Sư Tháp mau chóng nổi lên rất nhiều âm thanh bàn luận ồn ào, không ít các luyện hồn sư không ngừng đánh giá quan sát Diệp Huyền, trong ánh mắt lộ ra thần sắc bất ngờ, kinh ngạc.

Thế nhưng có một vài luyện hồn sư lại nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt tràn đầy bất mãn.

Trong đó có một thanh niên luyện hồn sư mặc trường bào lam sắc, người này hừ lạnh một tiếng mà nói:

- Nghe nói vì chờ đợi hắn, mà cả một đoàn luyện hồn sư đông đảo chúng ta phải ở đây uổng phí cả hơn nửa tháng trời kia đấy, bằng không chúng ta đã xuất phát lên đường từ lâu rồi, người này đúng là cao giá quá.

- Ta đã xem qua sơ lược lí lịch của hắn ở Hồn Sư Tháp, lúc đăng kí chẳng qua chỉ là một nhất phẩm luyện hồn sư, hơn nữa mới đăng kí từ một năm về trước, thế mà lại được gia nhập, trở thành một trong ngũ đại tuyển thủ tổ thiên tài của Lưu Vân Quốc chúng ta, chẳng biết là có thực lực thật sự hay là đi cửa sau luồn vào.

Một thanh niên khác cũng cười lạnh nói với giọng điệu chua ngoa mỉa mai.

- Ha ha, có khi đúng là như lời ngươi nói thật đấy, nghe đồn mối quan hệ của người này với Khô Trần phó hội trưởng vô cùng tốt mà, ai biết được thế nào đâu.

Không ít người âm thầm bàn tán xì xầm, ánh mắt nhìn Diệp Huyền cực kì bất hảo. Những luyện hồn sư này đều trên dưới hai mươi tuổi, nhìn Diệp Huyền có thực lực mới lên nhất phẩm luyện hồn sư không được bao lâu, mà đã trở thành một trong ngũ đại tuyển thủ tổ thiên tài, trong lòng họ đều cực kì không vui.

Trong số họ có rất nhiều người từ hai ba năm, thậm chí là năm sáu năm trước đã trở thành nhất phẩm luyện hồn sư, nay đều đã ở kì đỉnh phong của nhất phẩm luyện hồn sư rồi. Bọn họ cũng ôm ít nhiều hi vọng với việc được gia nhập vào tổ thiên tài, ai biết khi danh sách phát xuống, tất cả họ đều bị loại ra. Những thiên tài nhị phẩm kia có được vị trí thì họ còn lý giải được, song Diệp Huyền là người mới lên nhất phẩm luyện hồn sư được có một năm, thế mà cũng được vào danh sách, đương nhiên là khiến họ khó chịu lắm rồi.

Tất nhiên họ cũng chỉ dám âm thầm bàn tán mà thôi, nếu bắt họ thực sự đi kháng nghị với các vị cao tầng trong Hồn Sư Tháp thì còn lâu bọn họ mới dám làm.

Diệp Huyền nghe thấy hết những âm thanh xôn xao đó, thế nhưng hắn chỉ lạnh nhạt mỉm cười, căn bản chẳng hề quan tâm đến.

Kẻ không làm người khác ghen tị đố kị thì chỉ là người có tài cán tầm thường mà thôi, với hết thảy những lời nói sau lưng kia, Diệp Huyền chẳng cố ý giải thích cái gì, cũng không đáng phải giải thích gì cả.

- Diệp Huyền, ngươi đến muộn thật đấy.

Một giọng nói êm tai dễ nghe chợt vang lên bên tai Diệp Huyền, Diệp Huyền kinh ngạc quay đầu lại nhìn xem, thì thấy Vân Ngạo Tuyết lão sư cười tươi roi rói đi tới.

- Vân lão sư người...

Nhìn thấy nét ngạc nhiên trong mắt Diệp Huyền, Vân Ngạo Tuyết lại thản nhiên cười tươi, lúm đồng tiền rung động lòng người như hoa mai nở rộ giữa ngày đông tháng giá, kiều diễm đến lóa mắt, nàng khẽ cười bảo:

- Xem ra lần này đây chúng ta lại phải đồng hành cùng nhau rồi.

Sau phút giật mình ban đầu, Diệp Huyền đã bình tĩnh lại, hắn cười nhẹ nói:

- Thì ra Vân Ngạo Tuyết lão sư người đã đột phá nhị phẩm luyện hồn sư, ta phải chúc mừng Vân Ngạo Tuyết lão sư trước cái đã mới được.

- Làm sao mà ngươi biết được?

Lúc này đây, lại đến phiên Vân Ngạo Tuyết giật mình, nàng mới đột phá luyện hồn sư nhị phẩm không được bao lâu, người biết việc này trong toàn bộ Hồn Sư Tháp chỉ đếm được trong năm ngón tay, ấy thế mà không ngờ Diệp Huyền chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tu vi luyện hồn sư của nàng, bảo nàng làm sao mà không kinh ngạc giật mình cho được.

Vốn dĩ nàng đang định cho Diệp Huyền một điều kinh hỉ, thế mà bây giờ ngược lại, nàng mới là người nhận được kinh hỉ đó, nàng không khỏi đánh giá Diệp Huyền từ trên xuống dưới một lần, không xem thì chẳng làm sao, vừa xem một cái đã bị dọa cho hết hồn, bởi vì nàng phát hiện mình thế mà lại không nhìn thấy tu vi của Diệp Huyền, chẳng những không thấy tu vi luyện hồn sư của hắn, mà thậm chí tu vi võ giả cũng không thấy luôn.

- Bây giờ ngươi đang ở tu vi nào rồi? Đừng nói là đột phá tam giai địa võ sư rồi nhé?

Vân Ngạo Tuyết nhìn Diệp Huyền rồi nói với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Phải biết rằng nàng cũng là địa võ sư tam trọng, võ sư nhị giai căn bản không thể nào che giấu nổi tu vi ở trước mặt nàng, chỉ có người ở cùng giai mới có một chút khả năng làm được.

Diệp Huyền sờ sờ mũi, lúng túng nói:

- Ăn may, ăn may mà thôi!

Hắn đâu thể nói cho Vân Ngạo Tuyết biết mình thật ra đã sớm đột phá địa võ sư tam giai, tu vi bây giờ ở cùng cảnh giới địa võ sư tam trọng với nàng rồi được.

Chung quy khi trước lúc hắn vẫn còn chưa trở thành võ sĩ nhất giai thì Vân Ngạo Tuyết đã là võ sư nhị giai tam trọng rồi, mới có hơn hai năm trôi qua, Vân Ngạo Tuyết vất vả lắm mới đột phá được lên địa võ sư tam trọng mà mình lại dễ dàng đuổi kịp người ta, để cho nàng biết thì không khỏi đả kích nàng quá đáng.

Cho dù là vậy, Vân Ngạo Tuyết vẫn mang vẻ mặt khiếp sợ khó tin và chẳng thốt được điều gì.

- Tiểu tử nhà ngươi mau nói thật ra ngay, rốt cuộc ngươi tu luyện thế nào?

Vân Ngạo Tuyết thực sự bị tốc độ tu luyện của Diệp Huyền dọa cho kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.