Dưới Bầu Trời Xanh Thẫm

Chương 56: 56: Chương 55




Nàng rất là ưng ý đứa con dâu này, nếu như con trai mình mà có chút khi dễ con dâu mình thì nàng sẽ cho nó một trận. 

- Không phải như mọi người nghĩ đâu, gia tộc cùng người thân của con ở một nơi rất xa, nơi đó gọi là Linh Giới, cho dù đi như thế nào cũng không đến được, nơi đây và nơi đó đã được ngăn cách với nhau, người thường không thể lên trên đó được! 

Cơ Nguyệt thấy Tiểu Vũ đang phân vân không biết nói như thế nào thì liền chen lời giải thích mơ hồ cho mọi người, tuy nói vậy nhưng nó là sự thật, người thường đi lên trên đó thì sẽ bị pháp tắc đẩy trở xuống, vô phương đi lên. 

- Thì ra là vậy, chúng ta cũng không miễn cưỡng nữa, tùy duyên vậy! 

Cha của hắn, Trần Chính Thiên thở dài, nếu nơi đó khó đến như vậy thì cũng không cần cố gắn cưỡng cầu, có lòng là được. 

- Hiện tại sinh ý của chúng ta rất kém, cửa hàng đan dược cũng không có đan dược để bán, tuy Ngô gia có bán đan dược nhưng chúng ta sẽ không lấy đan dược từ chúng, còn về Tàng Vân Các thì bán rất đắc, căn bản là bán không có lời, Tần gia thì không có quá nhiều đan dược để cung cấp, chẳng lẽ chúng ta phải dẹp những cửa hàng đó đi sao? 

Lúc này, tam trưởng lão Trần Long Bá cũng đi vào vấn đề chính làm mọi người trầm mặt lại. 

Bình thường gia tộc sẽ dựa vào cửa hàng đan dược, binh khí và mỏ quặng để lấy sinh ý, nhưng hiện tại cửa hàng binh khí thì bán rất kém, đan dược thì không có để bán, mà mỏ quặng thì không cung cấp đủ sinh ý cho mọi người, đây chính là thời kỳ khó khăn của Trần gia. 

- Hay là chúng ta từ bỏ buôn bán đan dược mà chuyển sang bán dược liệu đi, chúng ta sẽ bồi dưỡng một đội hái dược liệu, tộc trưởng thấy như thế nào? 

Trong đầu đại trưởng lão Trần Khiếu Thiên vừa có một tia sáng xẹt qua, lão liền nhanh chóng nói với mọi người. 

- Đây cũng là một cách tốt, nhưng muốn bồi dưỡng một đội hái dược liệu thì hao phí nhân lực cùng vật lực vô cùng lớn, hơn nữa cũng phải cần ít nhất vài năm để lấy kinh nghiệm, mà hiệu quả lại chậm, nhìn chung khó thành hiện thật! 

Trần Thiên Hàn liền lắc đầu, chỉ ra điểm yếu của kế sách này cho đại trưởng lão hiểu. 

Nghe đến đan dược thì ánh mắt của Trần Vũ sáng lên, hắn liền cười khả ái nhìn phân thân của mình, nói: 

- Hì hì, vấn đề đan dược cùng dược liệu này giải quyết rất dễ! 

- Tiểu Vũ, con nói như vậy là sao? 

Cha của hắn, Trần Chính Thiên liền lên tiếng, Cơ Nguyệt thì chỉ cười cười chứ không nói gì, còn mọi người thì nghiêm túc nhìn nhận vấn đề mà hắn vừa nói. 

- Không dối gạt gì gia gia cùng mọi người, kỳ thật con có âm thầm bồi dưỡng qua một đội hái dược liệu, hiện tại có lẽ có thể giúp được gia tộc. 

Phân thân của hắn khẽ cười nói, hắn đã nghe Trần Long báo cáo qua, đội hái dược liệu của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn trải qua gần hai năm phát triển nên cũng coi như có chút quy mô rồi. 

- Thật sự? 

Hai mắt các vị trưởng lão cũng không khỏi tỏa sáng, lúc này cũng không khỏi nhìn về phía Tiểu Vũ. 

- Kỳ thật hai năm trước con ra ngoài lịch lãm rèn luyện cũng có tổ kiến một mạo hiểm đoàn, bởi vì trong đoàn có luyện đan sư, cho nên để mạo hiểm đoàn chuyên môn thành lập một đội hái dược liệu, trải qua hai năm phát triển, con nghĩ tạm thời cung ứng một ít linh dược cho gia tộc có lẽ không có vấn đề. 

Tiểu Vũ tiếp tục nói. 

- Tiểu Vũ chất nhi vậy mà thành lập một chi nhánh mạo hiểm đoàn? 

Mấy vị trưởng lão nhìn về phía Tiểu Vũ cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tiểu Vũ nhẹ gật đầu nói: 

- Đúng vậy, tuy quy mô không lớn, nhưng hôm nay cũng coi như có chút tác dụng rồi. Với lại...cửa hàng đan dược không cần dẹp đi, vì trong những người đi theo con có hai vị luyện đan sư tứ phẩm! 

- Con nói hai vị đan sư kia là đi theo con sao? Còn là tứ phẩm luyện đan sư! 

Trần Thiên Hàn ngạc nhiên lên tiếng, lúc chiều lão có ghé qua phòng hai người kia để cảm tạ, hai người này thực lực không thể lường được, lão nhìn cỡ nào cũng không ra cảnh giới của hai lão kia. 

Ai cũng biết giá trị của một vị Luyện Đan Sư nhất phẩm thậm chí không thua một cường giả Hóa Khí Cảnh! Mà trong thành nhỏ này may mắn lắm mới mời được nhất phẩm Luyện Đan Sư vậy mà hai vị Luyện Đan Sư tứ phẩm lại đi theo cháu mình. 

Quả thực có thể được xưng tụng kinh thế hãi tục! 

Cha hắn, Trần Chính Thiên cố lấy bình tĩnh, hai mắt sáng quắc mà nhìn con trai mình, nhìn ra được hôm nay trong lòng của hắn hưng phấn kích động đã khó có thể áp chế được rồi. 

Các trưởng lão đang ngồi cũng giống như vậy! 

Có một Luyện Đan Sư tọa trấn trong nhà, còn có khó khăn gì không giải quyết được? Từ nay về sau có thể nói là nhất phi trùng thiên rồi! 

Tiểu Vũ nhẹ gật đầu nói tiếp: 

- Đúng vậy, nếu mọi người không tin thì có thể trực tiếp hỏi hai lão, về sau chúng ta sẽ không cần mua đan dược của người khác bán lại nữa mà sẽ tự sản xuất ra đan dược để bán. Ngoài ra con có một cách nghĩ khác nên muốn đưa ra cho phụ thân cùng các vị trưởng lão xem xét. 

- Con có cách nghĩ gì? 

Trần Chính Thiên hỏi, ánh mắt cũng sáng quắc nhìn xem con của mình, hắn nghĩ như thến nào cũng không ra năm đó nhi tử mình có chút nhu nhược nhưng hôm nay lại có thể tự mình đảm đương một phía, hơn nữa còn hiểu được phát triển thế lực, cái này thật sự vượt qua ngoài dự liệu của hắn. 

- Kỳ thật trải tiếp xúc cùng người của mạo hiểm đoàn con phát hiện những mạo hiểm giả này thực lực tuy không cao lắm, nhưng các loại kinh nghiệm lại thập phần phong phú. 

- Bọn họ biết rõ có thể tìm được tài nguyên linh dược như thế nào, cũng biết cách tránh đi yêu thú lợi hại, cũng biết đối phó các loại yêu thú như thế nào, am hiểu đoàn kết hợp tác. 

Tiểu Vũ chậm rãi nói: 

- Ý của con là muốn một ít tộc nhân trong tộc gia nhập vào đội hái dược này, đặc biệt là một ít tộc nhân trẻ tuổi, một mặt là có thể lịch lãm rèn luyện thoáng một phát, mặt khác là có thể học tập một ít kinh nghiệm. 

Kỳ thật hôm nay trong Ẩn Thế mạo hiểm đoàn cũng không thiếu cường giả lắm, nhưng để một ít tộc nhân gia nhập trong đó ngược lại là có thể giúp nhau thu lợi, ngày sau đối với gia tộc cùng mạo hiểm đoàn phát triển đều rất có lợi. 

- Ta thấy cách nghĩ này của Tiểu Vũ không tệ, không biết các vị trưởng lão thấy như thế nào? 

Sau khi Trần Thiên Hàn nghe xong liền vui mừng gật đầu, Tiểu Vũ hiểu được cân nhắc lâu dài, đây chính là tiềm chất của một tộc trưởng gia tộc. 

- Để một vài đệ tử gia tộc lịch lãm rèn luyện thoáng một phát cũng tốt. 

Các trường lão khác nghĩ thoáng một phát, cuối cùng đều đồng ý. 

- Ta đã suy nghĩ rất nhiều về một chuyện, về sau ta sẽ sửa đổi quy tắc của gia tộc lại, lúc trước tổ tiên cho rằng những tộc nhân có thiên phú tốt hơn thì có thể hoành hành, ăn hiếp những tộc nhân có thiên phú kém hơn, như vậy sẽ giúp những tộc nhân kia cố gắm tập luyện, nhưng mà có một điểm chí mạng trong đó, nó chính là làm mất tính đoàn kết trong gia tộc. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.