Dưới Ánh Hoa Đăng

Chương 33




Tần Chỉ Ái dừng lại cước bộ, phồng má, vừa quay đầu, căm tức nói với hắn một câu: "Anh có thể đừng gọi tôi là Tiểu Chỉ - Ái hay không?"

Chính là câu kia cô còn chưa nói ra, thì hắn đã mở miệng: "Ba tuần nữa tôi phải nhập ngũ."

Động tác quay đầu của Tần Chỉ Ái, trong nháy mắt đã khựng lại.

Nhập ngũ...... Phải đi tham gia quân ngũ sao? Hắn tốt nghiệp trung học, không học đại học, mà đi tham gia quân ngũ sao? Hắn nói cho cô giấc mộng này, thì ra không chỉ... là giấc mộng nghĩ đến nữa, mà là hắn thật sự muốn đi thực hiện.

Một hồi lâu, Tần Chỉ Ái mới hồi phục tinh thần, chậm rãi nhìn về phía Cố Dư Sinh, vốn vừa mới nói một câu tức giận kia cho hắn nghe, lại không ngờ, bị hai chữ nhập ngũ này vây quanh trong đầu.

Lúc Tần Chỉ Ái nhìn về phía Cố Dư Sinh, cũng là lúc Cố Dư Sinh mới vừa nhả ra một luồng khói, khói trăng lượn lờ như sương, che đi gương mặt của hắn, khiến cho Tần Chỉ Ái thấy không rõ vẻ mặt của hắn, giọng nói hắn, nhẹ nhàng lại tao nhã, ở dưới bầu trời đêm lại có vẻ vô cùng dễ nghe: "Vừa đi là năm năm, ít nhất là năm năm, tôi không thể về Bắc Kinh."

Năm năm...... Năm năm, cũng không thể về Bắc Kinh sao? Nói cách khác, năm năm, năm năm hắn và cô không thể gặp mặt sao?

Tay Tần Chỉ Ái, nắm chặt lại quần áo, cô nhìn chằm chằm vào Cố Dư Sinh, ngay cả hít thở cũng không dám hít mạnh, cô sợ rằng nếu hít mạnh, thì nước mắt sẽ rơi xuống.

Cố Dư Sinh hơi nghiêng đầu một cái, lại nhìn chằm chằm đèn đường ở cách đó không xa trong chốc lát, dường như hắn còn có điều gì muốn nói với Tần Chỉ Ái, nhưng cuối cùng lại quay đầu nói với Tần Chỉ Ái một câu: "Cuối tuần gặp lại."

Sau đó, rít mạnh điếu thuốc trong miệng hai hơi, nhả ra, rồi vứt vào thùng rác ở một bên, xoay người trở về xe.

Đợi Tần Chỉ Ái hồi thần sau câu nói “đi năm năm” của Cố Dư Sinh, thì xe của Cố Dư Sinh, đã không còn thấy bóng dáng.

Mấy ngày nay Tần Chỉ Ái, vừa ở một bên vui mừng, vừa ở một bên khổ sở.

Vui mừng vì có hẹn với Cố Dư Sinh, khổ sở vì Cố Dư Sinh sẽ lập tức rời khỏi Bắc Kinh.

Khi đó Tần Chỉ Ái, vẫn cảm nhận được, dường như Cố Dư Sinh có chút ý thích cô, nếu không vì sao hắn lại biết nhà cô ở nơi nào? Nếu không vì sao hắn lại đứng ra giải thích cho cô với Tương Tiêm Tiêm rồi ra mặt đánh nhau vì cô? Nếu không vì sao hắn lại dùng hết tất cả sức lực để che chở cho cô không bị ba hắn đánh trúng? Nếu không vì sao hắn lại nói cho cô biết giấc mộng đầy nhiệt huyết về núi sông của hắn? Nếu không vì sao trước khi hắn rời khỏi Bắc Kinh lại hẹn gặp cô một mình? Thậm chí còn đưa cho cô số điện thoại......

Chỉ là, anh có biết không? Chủ nhật ngày đó mưa to, cô vẫn giống như lần trước, đi sớm đến trước cửa rạp chiếu phim, đợi một hồi lâu, cũng chưa thấy hắn đến, cô ở dưới cơn mưa to, đi bộ rất nhiều giờ, rốt cục mới tìm được một buồng điện thoại công cộng, lúc gọi điện thoại cho hắn, thì bên kia lại trả lời cô rằng: số điện thoại ngài gọi không có thật.

Cô không dám tin, cũng không nguyện ý tin, hết lần này đến lần khác cô nhấn số điện thoại của hắn, nhấn liên tục mười một số ở giữa, nhưng bên đầu điện thoại kia lúc nào cũng trả lời lại cô, chỉ là một câu đó: số điện thoại ngài gọi không có thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.