Dưới Ánh Hoa Đăng

Chương 30




Nhất thời nước mắt cô như con sông bị vỡ đê, một giọt lại tiếp một giọt không ngừng.

"Khóc cái gì? Do ba tôi đánh trúng cô sao?" Hắn nói xong, mi tâm đã nhíu lại.

Cô lắc lắc đầu, nước mắt còn đọng trên khoé mi.

Hắn đánh giá từ trên xuống dưới cô một lần, đoán chừng là sau khi xác định cô không có việc gì, thì cả người đều trở nên thả lỏng rất nhiều: "Đừng khóc."

Cô khóc vì hắn, nhưng biểu hiện của hắn lại vô cùng thoải mái như thế, tựa hồ như người vừa mới bị đánh không phải là hắn, khiến cho cô càng thêm đau lòng nước mắt càng nhiều.

"Tiểu Chỉ - Ái, không phải muốn tôi dỗ dành cô, mới khóc đến như vậy?"

Hắn nổi lên ý trêu ghẹo cô, nghĩ muốn chọc cho cô cười.

Chỉ là, hắn càng phong khinh vân đạm không để ý như thế, đáy lòng cô lại càng khó chịu, nước mắt càng chảy ra nhiều.

"Tiểu Chỉ - Ái, tôi nói cho cô nha, tôi sẽ không dỗ dành phụ nữ, tôi chỉ ngủ với phụ nữ thôi."

Hắn như thế nào lại nói vậy chứ, mỗi lần nói chuyện với cô, đều nói những lời không đứng đắn như vậy...... Tần Chỉ Ái đỏ mặt e lệ, nước mắt cũng dần dần vơi đi.

"Tiểu Chỉ - Ái, cô còn khóc à? Nếu khóc nữa, tôi sẽ ngủ thật với cô, ngay tại nơi này......" Nói xong miệng hắn nhả khói, xoay người một cái, giả bộ nhào về phía cô.

Cô bị dọa theo bản năng đứng lên, rồi lại theo bản năng lui hai bước về phía sau, ngừng khóc.

Hắn cúi đầu, cười nhẹ hai tiếng, rồi nằm trở lại trên mặt cỏ lần nữa, tìm một điếu thuốc, châm, nhìn lên chân trời, rít mạnh vào.

Tần Chỉ Ái vừa mới bị những lời nói không đứng đắn của hắn – chọc đến mặt đỏ tim đập, sau khi phục hồi lại tinh thần, cô nhìn hắn cắn cắn môi, e lệ không biết nên rời khỏi hay ở lại, sau khi thẹn thùng một hồi, mới lên tiếng hỏi: "Muốn, tôi đi bệnh viện với anh không?"

"Không cần, thói quen." Vẻ mặt hắn bình tĩnh đôi mắt xinh đẹp, quay lại nhìn cô.

Thói quen...... Đây là đại biểu cho ba ba hắn thường xuyên đánh hắn sao? Tầm mắt của Tần Chỉ Ái, nhịn không được lại nhìn về phía nơi da thịt hắn lộ ra, những vết thương chồng chất, khiến cho hốc mắt của cô lại đau xót.

Cố Dư Sinh không nhìn cô, lại như đoán được cô vừa muốn khóc, hắn vỗ vỗ xuống mặt cỏ bên người: "Ngồi xuống chỗ này đi, để tí nữa tôi tiễn cô về nhà."

Bởi vì rất thích, cô nhìn hắn, nhịp tim khẩn trương bắt đầu gia tốc, có thiên ngôn vạn ngữ (hàng từ vạn lời) muốn nói nhưng lại không biết nên nói từ đâu.

Hắn vẫn luôn nói ít, yên lặng hút thuốc, không nói chuyện.

Bầu không khí yên lặng bao quanh hai người. Rất lâu sau đó, ngay khi cô cảm thấy thời gian đã rất khuya, cũng là lúc cần về nhà, thì hắn lại mở miệng: "Tiểu Chỉ - Ái, cố có giấc mộng gì không?"

Giấc mộng? Khiến cho Tần Chỉ Ái mới vừa chỉ tốt nghiệp, từ này, cách cô thật có chút rất xa xôi, cô lập tức nghẹn lời, không biết nên trả lời như thế nào.

Cố Dư Sinh tựa hồ cũng không muốn nghe đáp án của cô, sau một lúc lâu, lại châm một điếu thuốc, tự mình mở miệng nói ra: "Tiểu Chỉ - Ái, cô có biết của giấc mộng của tôi là gì không?"

Tần Chỉ Ái vĩnh viễn không quên được một đêm kia, hình ảnh của Cố Dư Sinh khi nói những lời này với cô.

Vẻ mặt hắn luôn luôn trong trẻo lạnh lùng, nhưng vào một khắc kia trở nên vô cùng dịu dàng.

Giấc mộng hắn nói, là điều mà cô muốn nghĩ cũng không dám nghĩ, cô vẫn cảm thấy những điều đó vốn chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết và kịch truyền hình.

Chỉ là giấc mộng kia của hắn, khiến cho cô từ nay về sau, mộng tám năm, tất cả đều là vẻ mặt hắn.

Cũng chính giấc mộng đó, khiến cho cô từ nay về sau, gặp gỡ qua nhiều đàn ông, cũng đều cảm thấy họ thật buồn tẻ vô vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.