Dược Thủ Hồi Xuân

Chương 3




Sắc mặt Sa La u ám suốt dọc đường trở về tẩm cung, về đến nơi hắn ném Liễu Triêu Hoa lên giường, đôi mắt đen như hắc ngọc thạch của hắn lóe lên vẻ nguy hiểm.

Sa La thâm trầm lấy thân mình áp lên người nàng: “Hình mẫu bạn đời lý tưởng của nàng là như thế nào?”.

Liễu Triêu Hoa cảm thấy sau gáy đau nhói do bị ném lên giường, nàng nghiêng đầu qua một bên nói: “Dù sao cũng không phải là người như ngươi”.

Răng rắc một tiếng vang lên, mép giường bằng gỗ chỗ Sa La đặt tay liền vỡ vụn thành từng mảnh. Liễu Triêu Hoa cả kinh, liếc nhìn mép giường vỡ vụn nàng vội nói lảng sang chuyện khác: “Sa La, giường ở nhà của ngươi thật sự không ra làm sao, nên thay cái khác thôi”.

Đôi mắt Sa La liền trở nên thâm trầm, hắn u ám nhìn nàng rồi ngồi dậy, cũng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng để Liễu Triêu Hoa ở lại một mình. Cửa phòng bị đóng lại ngăn cản ánh sáng bên ngoài khiến trong phòng nhất thời lâm vào bóng tối, đôi mắt Liễu Triêu Hoa chợt trở nên sâu thẳm, nàng nhìn về phía cửa cúi đầu lẩm bẩm: “Cũng bởi vì như vậy nên mới không thể nói được.”

Sa La sắc mặt tối tăm đi đến thư phòng, hắn ảm đạm ngồi trên ghế, cau mày nhìn ngọn đèn trên bàn, không khỏi lâm vào trầm tư.

Lúc này Hắc Miêu ở bên ngoài cung kính nói: “Tôn thượng, đã đến giờ dùng cơm rồi ạ.”.

Sa La nhíu mày nhìn Hắc Miêu mang các thứ vào, hắn hỏi nó: “Những thứ này là gì?”.

Hắc Miêu đưa tay chỉ vào món kiến rán được tỉ mỉ bày trên khay, giải thích một cách mập mờ: “Đây là loại kiến lửa mà Gấu Lưỡi Dài thích ăn nhất, sau khi chiên với dầu mỡ thì ngoài giòn trong mềm, mùi vị quả thật không tầm thường. Món này thần cố ý chuẩn bị cho tôn thượng thưởng thức.”. Bởi vì loài vật nhỏ này ở phương diện đó công năng vô cùng mạnh, cho dù bọn chúng tuổi thọ ngắn ngủi hơn nữa thân thể còn rất yếu ớt, chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể bóp chết, nhưng dựa vào khả năng sinh sản mạnh nên sinh sôi nảy nở rất nhanh và rất nhiều, do đó chúng vẫn có thể tồn tại.

Sa La gắp lên một ít nếm thử sau đó cũng không nói gì, ngược lại cầm bầu rượu lên tự rót cho mình một chén. Nhưng còn chưa kịp uống thì mùi tanh nhàn nhạt tỏa ra từ thứ rượu kia làm cho hắn không khỏi nhíu mày hỏi: “Đây lại là thứ gì?”.

Hắc Miêu trầm mặc cúi đầu trả lời: “Đây là loại rượu được ủ bằng tôm hùm tím. Tôn thượng, thứ này tương đối hiếm có đó.”. Tôm hùm tím vốn khó tìm, đằng này lại dùng tinh dịch của tôm hùm tím để ủ rượu thì đương nhiên càng hiếm có rồi. Chẳng qua là Hắc Miêu cũng không dám nói rõ, ai mà dám nói thẳng với yêu vương là bởi vì chức năng đó của ngài không tốt, cho nên đặc biệt tìm mấy thứ này về cho ngài bổ thận.

Đây không phải là muốn bị đánh mà đơn giản chính là muốn chết.

Bởi vì lo lắng cho tính mạng của mình nên Hắc Miêu giải thích rất hàm hồ, rất khó hiểu.

Sa La nhíu mày đặt chén rượu xuống: “Nếu đã là thứ hiếm có thì mang tới cho Triêu Hoa đi.”, hắn cũng giống như những người lần đầu biết yêu, chỉ cần bản thân có được thứ gì tốt đều mong muốn hiến dâng toàn bộ cho người đã làm mình rung động. Chỉ là cách biểu đạt của Sa La âm thầm, kín đáo hơn mà thôi.

Nghe đến đây cả người Hắc Miêu liền cứng đờ, khó khăn lắm mới nói được một câu: “Điện hạ, loại rượu này chỉ có giống đực mới có thể uống…”.

Sa La nhìn bộ dạng vô cùng khó xử của Hắc Miêu liền hỏi: “Vì sao?”.

Hắc Miêu gần như muốn rơi lệ, nó thầm nghĩ: “Điện hạ ơi là điện hạ, vì cái gì mà hôm nay ngài lại chăm chỉ học hỏi như vậy, có thể đừng hỏi nữa có được hay không a!”.

Hắc Miêu quyết tâm liều chết, kiên quyết nhắm chặt hai mắt trả lời: “Điện hạ, rượu này có tác dụng bổ thận cho giống đực.”, âm cuối của nó đã có chút run rẩy.

“Vậy giống cái uống vào sẽ phản tác dụng sao?”, Sa La hoài nghi hỏi.

Hắc Miêu cứng ngắc gật đầu.

Sa La tỏ vẻ hào phóng đặt bầu rượu trước mặt Hắc Miêu, tùy ý nói: “Vậy thì cho ngươi đi.”.

Hắc Miêu cứng đờ ngay tại chỗ sau đó liền đen mặt. Tuy rằng điện hạ của bọn họ đối đãi với thuộc hạ luôn luôn hào phóng, nhưng có đôi khi quá hào phóng cũng không phải là chuyện tốt gì.

Chẳng hạn như, Hắc Miêu nó từ trước đến nay vẫn sống độc thân, nhưng chức năng đó của nó thật sự không có vấn đề, không có vấn đề mà!

Đang lúc Hắc Miêu vô cùng rối rắm thì Sa La lại tỏ ra suy tư ném cho nó một vấn đề: “Ngươi cảm thấy, một bạn đời tốt thì phải như thế nào?”.

Hắc Miêu liền sửng sốt, cho dù trong lòng vô cùng dậy sóng nhưng bề ngoài nó vẫn tỏ ra bình tĩnh mà cúi đầu cung kính trả lời: “Đầu tiên là phải có địa bàn của riêng mình, lấy đó để chứng minh năng lực cạnh tranh mạnh mẽ của bản thân đồng thời như vậy cũng có thể đảm bảo một cuộc sống an toàn cho giống cái sau khi giao phối cũng như quyền lợi giao phối tuyệt đối của bản thân với giống cái.”

“Tiếp theo.”, Hắc Miêu giơ lên thêm một cái móng vuốt như đang liệt kê: “Khi giống cái gặp nguy hiểm về tính mạng thì phải dũng cảm đứng ra, bảo vệ giống cái an toàn, lấy đó để chứng minh sức mạnh dũng mãnh của bản thân đồng thời đoạt được quyền lợi giao phối khi đến kỳ động dục.”

“Còn nữa, phải biết đi săn, bảo đảm nhu cầu thức ăn cho giống cái, khiến cho đối phương không phải lo lắng vấn đề cái ăn sau kỳ sinh sản.” vừa dứt lời Hắc Miêu liền cúi đầu tổng kết: “Những điều trên chính là ba nguyên tắc để làm một bạn đời tốt của loài mèo.”.

Sa La thoáng đăm chiêu một lúc, sau đó nhanh chóng ăn xong bữa kiến lửa thịnh soạn mà đám thuộc hạ chuẩn bị cho mình rồi tiêu sái bước nhanh đến phòng của Liễu Triêu Hoa. Hắn đẩy của phòng ra, nghiêm túc nhìn nàng, mặc kệ ánh mắt mơ màng vì buồn ngủ của Liễu Triêu Hoa, hắn hùng hồn nói lớn giống như là đang tuyên thệ những lời chính nghĩa gì vậy: “Thất Phong rất rộng lớn, ở nơi này nàng sẽ có một cuộc sống an toàn. Còn có…”.

Liễu Triêu Hoa: ”…”, nàng thầm nghĩ: “Ở bên ngoài ta vẫn có thể có cuộc sống an toàn, ngươi rốt cuộc đang muốn nói cái gì?”.

Trên mặt Sa La hơi thoáng đỏ lên, sau đó hắn nhanh chóng nói sang điều thứ hai: “Tuy rằng trước mắt nàng rất an toàn, nhưng mà nàng có thể yên tâm, một khi nàng gặp nguy hiểm, ta nhất định sẽ đứng ra bảo vệ nàng. Cho nên…”, cho nên ta có quyền lợi giao phối khi đến kỳ động dục. Sa La ngượng ngùng không nói được câu cuối.

”…”, tuy rằng Liễu Triêu Hoa chẳng hiểu hắn đang muốn nói cái gì, nhưng khi thấy hắn dùng ánh mắt chân thành một cách lạ thường nhìn nàng, dùng giọng điệu chắc như đinh đóng cột mà khẳng định là lúc nàng gặp nguy hiểm sẽ đứng ra bảo vệ nàng, hắn khiến người ta có thể tin tưởng mà dựa vào, làm cho trong lòng Liễu Triêu Hoa có chút cảm động.

“Hơn nữa, ta còn có thể cho nàng cơm ăn ngày ba bữa, tuyệt đối có thể cho nàng muốn ăn thứ gì liền sẽ có thứ đó, muốn ít có ít muốn nhiều có nhiều.”, Sa La dùng một loạt lời hứa hẹn để che giấu một chút khẩn trương mà hắn tuyệt đối không muốn thừa nhận đang lan tràn trong nội tâm của mình. Hắn dùng ánh mắt kiên định, nghiêm túc nhìn Liễu Triêu Hoa còn mơ hồ tỏ vẻ mong đợi.

Liễu Triêu Hoa: ”….”

Nàng cảm thấy rối rắm không hiểu: “Ngươi muốn nói cái gì?”.

Sắc mặt Sa La lập tức cứng đờ rồi trở nên âm trầm, hắn lạnh lùng nhìn Liễu Triêu Hoa một cái, không nói thêm lời nào liền xoay người ra khỏi phòng, còn đóng cửa rầm một phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.