Dược Thần

Chương 37: Nhổ cỏ tận gốc




Dù sao thì Lâm Dịch cũng là một thanh niên huyết khí phương cương, hoặc nói là thiếu niên sẽ thích hợp hơn một chút, đối với tình yêu nam nữ, cũng một mực xếp vào giai đoạn ngây thơ, tiếp xúc thân mật cùng với nữ hài nhi, cũng chỉ là ôm nhau mà thôi, hơn nữa mấy lần ôm Thư Mộng, đều là dưới tình huống cảm xúc Thư Mộng chấn động, hôm nay Thư Mộng dẫn Lâm Dịch đến một địa phương tràn ngập tình cảm mập mờ như vậy, tự nhiên khiến Lâm Dịch trống rỗng phương diện này cảm thấy hô hấp có chút khẩn trương rồi.

Nhưng mà chuyện trong lòng Thư Mộng hiển nhiên không phải như Lâm Dịch quá mức như Lâm Dịch tưởng tượng, trực tiếp đi tới một góc không có người, mới xoay người qua, nhìn về phía Lâm Dịch.

- Mộng nhi, đây là...

Lâm Dịch có chút khẩn trương, đồng thời lại có một tia chờ mong, vào tuổi này của hắn, chính là tuổi có hứng thú với nữ hài nhi lớn nhất, đối với Thủy Linh Lung, mặc dù hắn có cảm giác, nhưng dù sao cũng không cách nào vượt qua được thân phận của hai người, cho nên căn bản không sinh ra ý niệm gì, nhưng đối với Thư Mộng...

Lâm Dịch không khỏi chăm chú đánh giá Thư Mộng, không thể không nói, Thư Mộng thật là một mỹ nữ phi thường khó thấy được, trên gương mặt tinh xảo như ngọc khảm một đôi mắt to cực kỳ sáng chói, dưới sống mũi xinh xắn mà rất thanh tú, là một đôi môi anh đào có đường cong hoàn mỹ, thân cao một mét bảy mấy, đứng gần tới mũi Lâm Dịch, dáng người có lồi có lõm, tỏa ra lực hấp dẫn khiến ánh mắt người khó mà dời đi chỗ khác được.

Càng khó có được chính là cỗ u tĩnh không màng danh lợi kia, khí chất giống như là vô cốc linh u, lực hấp dẫn có thể thu hút tất cả người khác phái, một cô gái như vậy, vô luận là ở địa phương nào, đều là tiêu điểm tập trung ánh mắt, trong lúc nhất thời, Lâm Dịch nhìn nàng có chút ngây dại.

- Lâm Dịch, Lâm Dịch.

Mãi đến khi Thư Mộng liên tục gọi vài tiếng, Lâm Dịch mới phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng, có chút co quắp.

- A, ta, cái kia, Mộng nhi, ngươi gọi ta đến đây là có chuyện gì a?

Thư Mộng đang có tâm sự trong lòng, cũng không có chú ý tới ánh mắt si ngốc vừa rồi của Lâm Dịch, nghe Lâm Dịch hỏi như vậy, khuôn mặt có chút ửng đỏ một lúc, sau đó mở miệng nói:

- Ta muốn nói cho ngươi một chuyện, ngươi phải cẩn thận Bố Lan Đặc.

Thư Mộng vừa nói ra, biểu lộ Lâm Dịch có chút sửng sốt, không khỏi lặp lại một lần:

- Bố Lan Đặc?

Thư Mộng trịnh trọng nhẹ gật đầu, nói:

- Đúng vây, là Bố Lan Đặc.

Nói đến Bố Lan Đặc, phần tình cảm khác thường trong lòng Lâm Dịch cũng hoàn toàn biến mất, không khỏi nhíu mày nghi hoặc, hỏi:

- Hắn biết nàng sao?

Thư Mộng nghe vậy, hơi do dự một chút, những vẫn quyết định nói ra toàn bộ cho Lâm Dịch, lập tức hít sâu một hơi, nói:

- Đúng vậy, ta có biết hắn, lại nói tiếp, thậm chí hắn còn là vị hôn phu trên danh nghĩa của ta.

- Vị hôn phu?

Lâm Dịch lập tức mở to hai mắt ra nhìn, lời Thư Mộng nói thật sự giống như một đạo sấm sét, khiến toàn bộ tư duy của hắn hoàn toàn nổ thành trống rỗng, hắn đưa ánh mắt không dám tin nhìn Thư Mộng, biểu lộ hoàn toàn ngốc trệ.

Thư Mộng nhìn thấy biểu lộ của Lâm Dịch, không khỏi có chút lo lắng mà nói:

- Ngươi hãy nghe ta nói, chuyện không phải như ngươi nghĩ.

Lâm Dịch ngơ ngác nhìn Thư Mộng, lời của nàng hiển nhiên không lọt vào tai hắn, mãi cho đến khi Thư Mông liên tục kêu hắn vài lần, hắn mới lấy lại tinh thần, thấy vẻ lo lắng trong mắt Thư Mộng, hắn cưỡng chế chua xót trong lòng, hít sâu một hơi.

- Tốt, ta nghe ngươi nói, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Lâm Dịch nghiêm trọng, lộ ra biểu tình vội vàng.

Sau khi thấy biểu hiện của Lâm Dịch, Thư Mộng có chút thở dài, nàng sợ nhất chính là Lâm Dịch căn bản không nghe nàng giải thích mà rời đi, không hề nghi ngờ gì, ngay từ nhỏ nàng đã thật sự yêu Lâm Dịch, nếu như Lâm Dịch thật sự không muốn nghe nàng giải thích mà rời đi thì nàng không biết mình phải làm sao.

Cũng may, trong nội tâm của Lâm Dịch cuối cùng vẫn có vị trí chân chính dành cho nàng, cho nên, sau khi khi hít sâu một hơi, Thư Mộng mở miệng nói ra:

- Lại nói tiếp, chính là hơn trăm năm trước.

Lập tức, Thư Mộng liền bắt đầu kể lại.

Nguyên lai, dòng họ Bố Lan Đặc là An Đệ Tư, mà gia tộc An Đệ Tư và Thư Gia đều là một trong những gia tộc tương đối mạnh tại ba tỉnh vùng phía nam, có thể nói là thế giao, mà phụ thân Bố Lan Đặc và phụ thân Thư Mộng là hảo hữu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc còn rất nhỏ, hai người cũng đã nói đùa, nếu tương lai sinh ra một nam một nữ thì sẽ cho chúng kết thành vợ chồng, quan hệ giữa hai gia tộc coi như không tệ, mà lúc ấy, thông hôn giữa các gia tộc cũng là chuyện thường xảy ra, trên thực tế, hai gia tộc lớn như Thư gia và gia tộc An Đệ Tư, thông hôn lẫn nhau tầm đó là phi thường bình thường, đây đều là chuyện trưởng bối hai gia tộc cam tâm tình nguyện.

Về sau, phụ thân Thư Mộng vùi đầu vào tu hành, mà phụ thân Bố Lan Đặc lúc trẻ cũng đã kết hôn, sớm sinh ra Bố Lan Đặc, đây cũng là nguyên nhân Bố Lan Đặc lớn hơn Thư Mộng bảy mươi mấy tuổi.

Bất quá, bảy mươi mấy tuổi, đối với người có tính mệnh ba trăm năm tại Bạch đế đại lục thì hiển nhiên chênh lệch cũng không quá lớn, huống hồ Bố Lan Đặc còn trở thành Thánh Giai.

Trên thực tế, trên Thư Mộng còn có vài ca ca, những ca ca kia đều lớn hơn Thư Mộng không ít tuổi.

Và Thư Mộng, trên thực tế chỉ là kết quả sau một lần cha nàng say rượu mất đi lý trí, chính như bi kịch thường xuyên xuất hiện trong đại đa số hào phú gia, mẫu thân Thư Mộng chỉ là một tỳ nữ tại Thư gia, thân phận nàng như vậy, tự nhiên không cách nào được các trưởng bối ngoan cố tại Thư gia tán thành, danh môn thường phi thường chú trọng danh tiết, vốn ý tứ của các trưởng bối Thư gia là muốn từ nay về sau, mẹ của Thư Mộng biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng cuối cùng, phụ thân Thư Mộng cũng không phải là người tuyệt tình, thân phận lúc đó của hắn là thứ tử tộc trưởng gia tộc, nhưng vì thiên tư phi phàm nên rất được các trưởng bối Thư gia coi trọng, dưới sự cầu khẩn đau khổ của hắn, Thư Mộng và mẹ của nàng, cộng thêm một lão bộc bị đưa ra khỏi mấy tỷ kilomet tới trấn Hi Mạn, về nguyên nhân trong đó, Thư Mộng cũng không phải thập phần tinh tường.

Nhưng sau khi mẫu thân Thư Mộng mang thai nàng, thân thể càng ngày càng kém, cuối cùng, sau khi sinh hạ Thư Mộng không lâu, đã rời khỏi thế gian, hưởng thọ ba mươi bảy tuổi.

Cứ như vậy, Thư Mộng và lão bộc nọ sinh sống tại trấn Hi Mạn hơn mời năm, nhưng mỗi một năm, phụ thân Thư Mộng đều đi thăm nàng, nhưng lại rất vội vàng, trong ấn tượng lúc nhỏ của Thư Mộng, ấn tượng đối với phụ thân là vô cùng mơ hồ, tựa hồ lúc giữa năm hắn mới đi thăm nàng một lần, mà mỗi một lần chỉ ở lại ba bốn ngày. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cũng may tính tình Thư Mộng cũng ôn nhu sáng sủa, hơn nữa mỗi ngày ở tại trấn Hi Mạn cùng với Lâm Dịch và Trương Tạp cũng không cảm thấy tịch mịch quá mức, chỉ có sau khi phụ thân đến rồi trở về thì sẽ thoáng nhớ một chút, thời gian còn lại cũng gọi là vui vẻ.

Mà hơn mười năm trước, phụ thân Thư Mộng bằng bản lĩnh của mình đã lên vị trí gia chủ, mà sau khi trở thành gia chủ, chuyện thứ nhất hắn làm chính là đưa Thư Mộng và lão bộc ở địa phương ngoài mấy tỷ kilomet kia trở về, hắn cũng không phải người tuyệt tình, Thư Mộng như thế nào cũng là nữ nhi của hắn, trên thực tế, nhiều năm phân tranh tại gia tộc, khiến tâm tình của một mực lâm vào một loại cực kỳ nôn nóng, mỗi một năm, lúc nhìn thấy Thư Mộng, tâm tình của hắn mới bình tĩnh trở lại, con gái là quà vui vẻ của cha mẹ, những lời này tuyệt đối không sai lầm.

Thư gia là gia tộc có huyết hạn truyền thừa cổ xưa, mỗi một hài tử sinh ra đều phải trải qua nghi thức đặc thù để phán định xem hài tử đấy có phải người thừa kế hay không, mà lúc Thư Mộng sinh ra ở trấn Hi Mạn, phụ thân nàng căn bản không nghĩ tới nàng chính là người thừa kế gia tộc từ bảy tám ngàn năm qua, cho nên nàng tự nhiên không tham gia loại nghi thức này.

Khi Thư Mộng về tới Thư gia, dù sao thì chuyện qua cũng đã lâu, hơn nữa phụ thân Thư Mộng cũng đã là gia chủ, thân phận sớm đã không như mười mấy năm trước, lời nói tự nhiên có trọng lượng hơn rất nhiều, thời gian dần trôi qua, thái độ đối với sự tồn tại của Thư Mộng cũng ngầm đồng ý, mãi đến hai năm sau, Thư Mộng dùng sự cố gắng và nhu thuận của mình, khiến đại đa số trưởng lão thiệt tình vui mừng, lúc này Đại trưởng lão mới khiến nàng tiến hành nghi thức thức tỉnh, mặc dù chỉ là một quá trình giống như thông lệ, nhưng ít ra cũng là một sự khẳng định cho thân phận của Thư Mộng.

Khiến người khác không khỏi kinh ngạc chính là, thông qua nghi thức, Thư Mộng được xác định là người thừa kế chính thức.

Tất cả trưởng lão biết được tin tức này đều kinh hỉ, phải biết rằng, huyết hạn truyền thừa là một bí thuật thần kỳ cường đại cổ xưa, cũng không phải không có đạo lý, đại đa số người thừa kế, cơ hồ ít những cũng là cường giả đại Tinh Vị thượng giai, hơn nữa, cái bọn hắn cần chỉ là thời gian mà thôi.

Thư Mộng xuất hiện, với ý nghĩa là Thư gia trong tương lai sẽ có một cường giả Đại Tinh Vị thượng giai tuyệt thế, chuyện này có ý vị như thế nào đối với một gia tộc? Vì vậy, thân phận Thư Mộng đã được xác định, tại Thư gia càng chính thức có thực quyền, tương đương với thực quyền gia chủ.

Mà sau khi người gia tộc An Đệ Tư biết được tin tức này, Bố Lan Đặc liền đi theo phụ thân hắn đến Thư gia.

Lúc Bố Lan Đặc nhìn thấy Thư Mộng lần đầu tiên, chính là đã động tâm thật sâu rồi, tuy rằng có mê luyến với sắc đẹp của Thư Mộng, nhưng tối trọng yếu nhất trong đó chính là truyền thừa chi lực.

Truyền thừa chi lực, chỉ chính là một lọai lực lượng cường đại tồn tại trong cơ thể người thừa kế huyết hạn truyền thừa! Cổ lực lượng này kết quả bổ xung của huyết hạn truyền thừa lúc truyền thừa, Cái đó cũng không thể bị người thừa kế sử dụng, nhưng lại có thể thông qua sau khi giao hợp, thâm nhập vào cơ thể người đầu tiên phát sinh quan hệ với người truyền thừa, Sự cường đại của cổ lực lượng kia, đủ để trong thời gian ngắn tạo ra một gã Trung Tinh Vị cường giả! Cái này khiến Bố Lan Đặc sao có thể không động tâm được? Phải biết rằng, Đây chính là lực lượng cường đại mạnh mẽ hơn lực lượng bản thân hắn mấy chục lần!

Huống chi, Thư Mộng lại xinh đẹp như thế, Bỏ truyền thừa chi lực không nói, có thể có được nữ nhân như vậy, cũng là một chuyện đáng để vui vẻ

Vì vậy, phụ thân của Bố Lan Đặc, lại lần nữa đưa ra lời nói đùa giữa hắn và phụ thân Thư Mộng vào hơn trăm năm trước.

Phụ thân của Thư Mộng cũng không phải đồ đần, hắn sao lại không nghĩ ra cách nghĩ của phụ thân Bố Lan Đặc chứ? Nhưng hắn có thể làm thế nào đâu? Gia tộc An Đệ Tư và Thư gia hôm nay vì quan hệ đến địa bàn nên đã bắt đầu xuất hiện ít va chạm nhỏ, mặc dù tổng thể mà nói vẫn tương đối bình thản, nhưng ai có thể bảo chứng gia tộc An Đệ Tư sẽ không vì việc này mà mượn cơ hội khó dễ chứ?

Luận thực lực, Thư gia cũng không yếu hơn An Đệ Tư gia tộc bao nhiêu, nếu như hai gia tộc thật sự muốn đánh nhau, Thư gia cũng không sợ An Đệ Tư gia tộc, nhưng cần gì phải đánh nhau chứ? Phải biết rằng, ba tỉnh vùng phía nam không chỉ riêng là thiên hạ của Thư gia và An Đệ Tư gia tộc, mấy thế lực chỉ hơi yếu hơn một chút ở chung quanh đã sớm nhìn chằm chằm nhiều năm, Nhưng hai nhà Thư gia và An Đệ Tư gia tộc vẫn một mực đoàn kết một chút, cho nên mới khiến những gia tộc này có chỗ kiêng kị, nếu như hai gia tộc khai chiến, chẳng phải vừa vặn hợp ý mấy gia tộc này sao?

Huống chi, truyền thừa chi lực tuy rằng phi thường cường đại, nhưng dù cường đại trở lại, thực sự đối với người truyền thừa cũng không có ảnh hưởng gì cả, người truyền thừa chỉ là một vật dẫn thôi, chứa một phần lực lượng cường đại, nhưng mình lại không cách nào sử dụng.

Thư Mộng sớm muộn cũng phải lập gia đình, Nếu như đã đáp ứng An Đệ Tư gia tộc, quan hệ giữa hai gia tộc tất nhiên sẽ lại hòa hảo như ban đầu, thậm chí sẽ càng tiến xa thêm một bước, cớ sao không làm chứ? Hôn nhân chính trị giữa gia tộc và gia tộc, cho tới bây giờ chưa bao giờ thiếu.

Ôm loại cách nghĩ như vậy, phụ thân của Thư Mộng sau khi do dự một hồi, liền cũng đáp ứng lời cầu hôn của phụ thân Bố Lan Đặc.

Sau khi Thư Mộng biết được tin tức này, tự nhiên cực lực phản đối! Thực tế vừa nghe nói là Bố Lan Đặc, càng kiên quyết phản đối hơn!

Vào ngày đầu tiên khi nhìn thấy Bố Lan Đặc, Bố Lan Đặc đã lộ ra biểu tình si mê với Thư Mộng. Biểu lộ kia khiến ấn tượng ban đầu của Thư Mộng đối với hắn đã vô cùng ác liệt. Lại càng không cần phải nói, Thư Mộng đã có người trong lòng là Lâm Dịch rồi.

Thân phận của Thư Mộng tại Thư gia vì thân phận người thừa kế của nàng mà tăng lên rất nhiều, mặc dù là phụ thân Thư Mộng cũng không cách nào miễn cưỡng nàng được. Nhưng hắn vẫn cũng không nên lật lọng, chỉ đành một mực dây dưa, Đã không giải trừ hôn ước, lại cũng không thực sự an bài hai người đính hôn.

Phụ thân của Bố Lan Đặc tự nhiên cũng không phải ngu ngốc, hắn tự nhiên cũng biết xảy ra chuyện gì, Nhưng Thư gia dù sao cũng không phải hắn nói thế nào thì thế ấy, Thế lực của An Đệ Tư gia tộc, cũng chỉ khó khăn lắm ngang hàng với bên kia thôi. Huống hồ, An Đệ Tư gia tộc cũng cần cân nhắc đến các gia tộc xung quanh, cho nên, hắn cũng chỉ có thể vụng trộm tạo áp lực cho Thư gia mà không dám làm quá rõ ràng.

Nghi thức đính hôn của hai người cứ như vây bị trì hoãn lại, Tuy rằng về mặt danh nghĩa, bởi vì quan hệ đến cha mẹ nói như vậy nên quan hệ giữa Bố Lan Đặc và Thư Mộng là hôn phu hôn thế, nhưng trên thực tế, Thư Mộng lại cực kỳ chán ghét Bố Lan Đặc.

Một mực kéo dài tới thời gian Ma Nguyên Động Quật mở ra.

Kỳ thật chuyện nguy hiểm như tiến vào Ma Nguyên Động Quật, lấy thân phận mẫn cảm của Thư Mộng, Thư gia lẽ ra không thể nào cho nàng tham sự được, Nhưng Thư Mộng bị Bố Lan Đặc quấn đến phiền muốn chết, huống chi địa điểm trận đấu lại ở trong Mạn Vân Sơn Mạch, Thư Mộng một lòng muốn gặp Lâm Dịch cuối cùng vẫn kiên trì đi qua. Ngay lúc đó nàng cũng không biết Lâm Dịch đã rời khỏi Mạn Vân Sơn Mạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.