Dược Hương Trùng Sinh

Chương 35: Nhận giấy chứng nhận




Nụ cười tà mị trên gương mặt Ngự Giao cứng đờ, điều Tiết Noãn Nhi nói quả thực không sai. Nhưng...

Việc tìm kiếm Băng Dao trong sáu năm qua, khiến anh sắp phát điên rồi, vì thế để tìm ra được cô anh không tiếc bất cứ giá nào. Nếu Băng Dao thực sự qua đời, như vậy sau khi thu mua công ty của Doãn Lực, anh sẽ cho ông ta một công ty lớn hơn. Tất nhiên, điều này không thể để Tiết Noãn Nhi biết.

Bởi vì, anh vẫn đang rất nghi ngờ Tiết Noãn Nhi chính là Doãn Băng Dao! Trên gương mặt anh một lần nữa nở nụ cười tà ác “Không sao, chỉ cần có thể làm cô ấy trở lại bên cạnh tôi, tôi không tiếc điều gì"

Tiết Noãn Nhi nghe xong mà phát hỏa, khó khăn lắm mới kìm lại được lửa giận, cố gắng nói: "Cho dù cô ấy có trở lại bên cạnh anh thì thế nào? Không phải bây giờ anh đã kết hôn rồi sao? Chẳng lẽ anh vẫn muốn Băng Dao tiếp tục làm người tình chỉ có thể lén lút trong bóng tối?" Cô cười nhạo một tiếng "Ngự Giao, bản thân anh cho rằng cái gì mình cũng hiểu nhưng thực ra anh hoàn toàn không hiểu yêu là gì. Yêu là hi vọng người mình yêu được hạnh phúc, chứ không phải hành hạ người mình yêu hết lần này tới lần khác"

Một lần nữa những lời Tiết Noãn Nhi nói như mũi dao xoáy sâu vào trái tim Ngự Giao. Anh hiểu điều này... nhưng bản thân không từ bỏ được, trái tim luôn nhói đau.

Xe chạy đến khu chung cư, sau khi xuống xe Tiết Noãn Nhi đi thẳng vào thang máy, Ngự Giao bước nhanh theo sau.

Tiết Noãn Nhi không nói thêm điều gì, cô hoàn toàn hiểu trái tim Ngự Giao là được làm bằng sắc, cho dù bản thân có làm gì có nói thế nào cũng không thay đổi được.

Ngự Giao luôn đi theo sau, khi cô mở cửa nhà đang chuẩn bị đóng lại, anh liền đưa tay lên chặn cửa, ngăn lại.

"Tổng giám đốc Thẩm, còn chuyện gì nữa sao?" Tiết Noãn Nhi không chịu được cười nhạo: "Đúng rồi, tôi vẫn chưa nói một tiếng cảm ơn anh nhỉ, cảm ơn anh đưa tôi về"

"Tôi muốn thăm Tiểu Diệc"

"Ý tốt của anh tôi xin nhận, chỉ là tôi thấy không cần thiết."

"Đó là cô cảm thấy không cần thiết, làm sao cô biết Tiểu Diệc có muốn gặp tôi hay không"

Trong lúc hai người đang giằng co ở cửa ra vào. Tiết Tiểu Diệc đã đi tới thò đầu ra nhìn thấy Ngự Giao, gương mặt mũm mĩm liền nở nụ cười: "Chú Thẩm, chú tới chơi à."

"Chú tới xem vết thương của cháu đã đỡ chút nào chưa." Nhìn thấy cậu nhóc, gương mặt như núi băng của Ngự Giao lập tức tan ra.

"Chú mau vào nhà đi."

Ngự Giao liếc mắt nhìn Tiết Noãn Nhi: "Nhưng có người không hoan nghênh chú"

Tiết Tiểu Diệc kéo vạt áo mẹ "Mẹ, không phải mẹ dậy con phải lễ phép với người khác ssao? Nhưng sao mẹ lại không lễ phép với chú Thẩm vậy?"

Ngự Giao phụ họa: "Đúng đó, chưa từng thấy ai giáo dục trẻ con như vậy"

Tiết Noãn Nhi không kiên nhẫn, một lớn một nhỏ liên tục nói bên tai vì vậy cô đành phải cho anh vào nhà.

Vừa vào nhà, côliền đi lên lầu bỏ lại Ngự Giao và con trai. Khi đi lên lầu, còn nghe giọng nói từ bên dưới vọng lên.

"Chú Thẩm, mấy ngày nay không gặp chú, Tiểu Diệc nhớ chú quá"

"Thật không? Vậy sau này chú sẽ thường xuyên tới thăm cháu"

"Thật ạ, tốt quá! Tiểu Diệc thường ở nhà một mình rất chán ạ. Có thật chú Thẩm sẽ thường xuyên tới chơi với cháu không?"

"Tất nhiên là thật rồi"

Tiết Noãn Nhi thở dài một cái, cô biết con trai ở một mình rất cô đơn. Nhưng bản thân lại không muốn nhìn thấy Ngự Giao chút nào, bước nhanh về phía phòng ngủ của mình trên lầu, đóng cánh cửa "rầm" một tiếng. Nặng nề ngã người xuống giường, nhìn thẳng chiếc đèn chùm thủy tinh treo trên trần nhà.

Tất cả mọi chuyện hôm nay, đều do Dương Tuyết Hoa làm, bà ta cho cô một sinh mạng còn cứu con trai cô, cho nên cô phải đáp ứng điều kiện của bà ta. Sớm biết thế này, lúc đầu đã không hồ đồ đi ký vào bản thỏa thuận đó. Như vậy sẽ không phải tiếp tục liên quan tới Ngự Giao, không phải mệt mỏi, không phải chịu sự hành hạ này.

Lật người thở dài một cái, thật ra trong lòng cô rất hoảng hoạn, không xác định được rốt cuộc trong lòng mình liệu có còn tình cảm với Ngự Giao nữa hay không. Cô hận anh ta nhưng lại ngu ngốc có những giây phút mềm lòng. Dù sao, anh ta cũng là người đàn ông đầu tiên của cô.

Còn nhớ lúc đầu, chính cô chìm đắm trong khí thế bá đạo như bậc đế vương kia, nhưng hôm nay cô lại không chịu nổi những hành động của anh ta.

Xét cho đến cùng, chính cái chết của Lăng Diệc đã để lại nỗi ám ảnh lớn nhất trong lòng cô, không biết thời gian trôi đi bao lâu cô từ từ ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, giật mình nhìn đồng hồ đã bảy giờ! vội vàng xuống giường bước nhanh xuống lầu, càng xuống gần dưới lầu càng ngửi thấy mùi hạt tiêu nồng nặc.

"Tiểu Diệc, xảy ra chuyện gì?" Mặt cô biết sắc vừa bước nhanh vừa hỏi.

Không có ai trả lời, cô chạy nhanh hơn, chạy thẳng vào phòng bếp, cảnh tượng trong phòng bếp khiến cô ngẩn người.

Ngự Giao và Tiểu Diệc đang ở trong phòng bếp làm cơm tối, không biết thứ gì đó đã bị cháy đen mà mặt Ngự Giao cũng lấm lem vết nhọ.

"Đang xảy ra chuyện gì thế này?" Cô lớn tiếng hỏi

Lúc này hai người trong bếp mới chú ý quay lại.

"Noãn Nhi, con và chú Thẩm đang nấu cơm tối" Tiết Tiểu Diệc chạy về phía cô cười hì hì

"Sao không gọi mẹ dậy, con mau ra ngoài đi để mẹ nấu cho."

"Chú Thẩm nói mẹ làm việc cả ngày mệt rồi, bảo con đừng đánh thức mẹ dậy, con với chú ấy tự làm."

Tiết Noãn Nhi nhìn về phía Ngự Giao, ánh mắt anh có vẻ né tránh, dáng vẻ đó cùng vết nhọ trên mặt khiến cô không nhịn được bật cười.

Bữa cơm tối này, là do Tiết Tiểu Diệc và Ngự Giao cùng nhau làm

Ngồi trên bàn ăn, Tiết Noãn Nhi nhìn những món ăn đen sì đặt trên đĩa, bàn tay cầm đũa giơ mãi không dám gắp. Ngự Giao lạnh giọng nói, "Làm gì vậy? Sợ tôi hạ độc à."

"Không, không phải" Chỉ là cô cảm thấy mấy món ăn này hơn đáng sợ

Không ngờ Ngự Giao lại xuống bếp làm cơm tối, nếu cô đoán không nhầm đây là lần đầu tiên kể từ khi chào đời anh ta xuống bếp nấu cơm. Lúc này cô đã hoàn toàn quên đi chuyện tức giận người đàn ông này hồi chiều.

"Làm phiền anh rồi" Cô cười cười nói.

Hôm nay anh ta đã giành thời gian chơi cùng Tiểu Diệc rất lâu. Đây là lời nói phát ra từ nội tâm của cô, bởi vì lâu lắm rồi không nhìn thấy con trai vui như vậy, hình như "chơi" trong phòng bếp rất vui vẻ thì phải.

Ngự Giao không lên tiếng, cầm đũa gắp món gì đó bỏ vào miệng. Vừa đưa vào miệng, hai chân mày liền nhíu chặt lại.

Tiết Tiểu Diệc bịt miệng vẫn không kìm được tiếng cười "Chú Thẩm, rất khó ăn đúng không ạ? Chú nói bình thường Noãn Nhi chắc đều làm những món rất đơn giản, hôm nay phải làm những món thật ngon, nhưng giờ biến thành khó ăn rồi."

Gương mặt Ngự Giao đỏ bừng.

Hai mẹ con nhà này là khắc tinh của anh sao? Lại dám nói chuyện với anh bằng giọng điệu đó.

Không muốn bị mất mặt, cố gắng nuốt đồ ăn vào bụng nói: "Không phải, chú thấy món này khá ngon, rất hợp khẩu vị của chú"

Tiết Noãn Nhi cũng gắp một món cho vào trong miệng, vừa cho vào miệng lập tức nhè ra. "Cái này, phải nói là không thể nuốt nổi mới đúng. Muộn thế này chắc Tiểu Diệc đói bụng lắm rồi, nấu lại thì không kịp hay chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài đi"

Ngự Giao đứng lên, đổ hết những đĩa đồ ăn vào trong thùng giác, mặc áo vest vào nói: "Ra ngoài ăn cơm, tôi mời"

"Ăn tiệc lớn sao?" Tiết Tiểu Diệc mở to hai mắt

"Ừ"

"Tuyệt quá, tuyệt quá"

"Chúng ta gọi đồ ăn mang đến nhà, anh muốn ăn thì đi một mình đi." Nhìn thấy con trai vui vẻ, cô cũng rất vui vẻ. Nhưng nhìn dáng vẻ hai người ở cùng nhau rất vui sướng, trong lòng cô không khỏi lo lắng.

"Noãn Nhi, đừng như vậy mà. Người ta lâu lắm rồi chưa được ăn tiệc lớn, mẹ đồng ý đi, đồng ý đi..." cậu nhóc kéo tay mẹ làm nũng.

Chiêu sát thủ của Tiết Tiểu Diệc chính là làm nũng, chỉ cần làm nũng, Tiết Noãn Nhi sẽ làm theo mọi thứ cậu yêu cầu

"Được rồi"

"Hoan hô Noãn Nhi"

Ba người thay giày đi ra cửa, Tiết Noãn Nhi nhìn vết nhọ dính trên mặt Ngự Giao nói: "Tổng giám đốc Thẩm không phải anh cứ định thế này đi ăn cơm đó chứ?"

"Sao?"

"Trên mặt chú Thẩm có nhọ, hì hì." Tiết Tiểu Diệc nhếch môi cười

Ngự Giao vội vàng luống cuống lau mặt, nhưng lau thế nào cũng không sạch vết nhọ.

"Để tôi lau cho." Tiết Noãn Nhi bước tới, kiễng chân lên. Từ trong túi lấy ra một chiếc khăn trắn, nhẹ nhàng lau trên mặt anh.

Tiểu Diệc thấy thế liền che miệng lén cười, sau đó lặng lẽ mở cửa ra ngoài trước. Cậu muốn cho hai người thế giới riêng

"Được rồi, sạch rồi đó." Tiết Noãn Nhi thả bàn tay cầm khăn xuống, mới phát hiện Ngự Giao đang nhìn mình chăm chú, vội vàng cúi đầu đi giày.

Cô thật đáng chết! Mỗi lần đều bất giác quên đi những chuyện trước đây, bất giác sẽ như vậy...

Ba người ngồi bên chiếc bàn đặt rất nhiều món ăn, nhìn qua giống như một nhà ba người vui vẻ đi ăn tối.

Tô Y Thu và mấy người bạn cũ hẹn gặp mặt nhau ở đây, trùng hợp đúng lúc nhìn thấy ba người bọn họ, vội vàng núp phía sau chậu hoa, không tin vào mất mình. Nhưng tiếng cười thanh thúy của Tiết Tiểu Diệc thỉnh thoảng truyền thẳng vào tai cô, giống như cây kim sắc bén đâm thật mạnh vào trái tim cô. Trước đây khi chưa kết hôn, cô luôn là người Ngự Giao đối xử dịu dang nhất nhưng kể từ khi sao khi kết hôn cô không còn nhìn thấy nét mặt dịu dàng của anh.

Thật không ngờ anh đang ở trước mặt một đứa trẻ, một người phụ nữ khác lại có nét mặt dịu dàng như vậy. Cho rằng bản thân đã rút ngắn khoảng cách với anh, ngược lại khoảng cách với anh càng lúc càng xa hơn, cơ thể cô khẽ run rẩy. Tiết Noãn Nhi! Tôi đã cảnh cáo cô

Ánh mắt trở nên thâm hiểm, vẻ dịu dàng động lòng người trước đây đã sớm biết mất từ lúc nào. Nhìn một lúc, Tô Y Thu xoay người rời khỏi nhà hàng. Qua thời gian những hành động trong lúc tức giận sẽ chỉ làm mọi người lúng túng hơn mà thôi, tuyệt đối không thể kích động, phải lên kế hoạch hoàn mỹ nhất bảo vệ hôn nhân và tình yêu của mình.

Trong lúc dùng cơm, Ngự Giao đột nhiên vui vẻ hơn còn mời Tiết Noãn Nhi uống thêm vài ly. Tác dụng của rựu đỏ rất chậm, lúc đầu Tiết Noãn Nhi không có phản ứng gì, ngược lại cảm thấy uống loại rượu này rất ngon, một lát sau liền cảm thấy choáng váng.

Ngự Giao lái xe đưa hai mẹ con Tiết Noãn Nhi trở về.

Về đến nhà, anh nói với Tiết Tiểu Diệc: "Cháu về phòng ngủ đi, chú đưa mẹ cháu lên phòng, rồi về"

"Vâng, chú đừng nhân cơ hội ăn đậu hũ Noãn Nhi nhà cháu đó nha." Tiết Tiểu Diệc nháy mắt nhìn Ngự Giao

"Cháu học được mấy câu này ở đâu?" Ngự Giao bật cười nói

"Học trên ti vi ạ"

"Được rồi, yên tâm mau đi ngủ đi, chú không ăn đậu hũ mẹ cháu đâu mà lo."

"Vậy chú thích ăn cái gì?"

"Ăn mặn"

"Đó là cái gì?" Cậu nhóc không hiểu gãi đầu, trong lúc đó Ngự Giao đã bế Tiết Noãn Nhi vào phòng.

Tất nhiên anh không thích ăn đậu hũ, anh thích tấn công trực diện cho nên gọi là tắt là "ăn mặn". Chỉ là tối nay, chuyện đó không phải là mục đích của anh. Hôm nay anh chỉ muốn xác định một chuyện, rốt cuộc Tiết Noãn Nhi có phải là Băng Dao hay không

Cả người Tiết Noãn Nhi mất đi sức lực mềm nhũn, dìu cô vào phòng còn chưa kịp bật đèn Ngự Giao đã bế cô lên, cúi đầu nhìn người đẹp động trong ngực, dáng vẻ say rượu của cô quyến rũ động lòng người, gương mặt hơi ửng hồng, cái lưỡi thêm thỉnh thoảng vươn ra liếm lát đôi môi.

Nhẹ nhàng đặt cơ thể mềm mại của cô xuống giường, cánh tay Tiết Noãn Nhi vẫn ôm chặt cổ anh không buông, mất trọng tâm cả cơ thể anh ngã nhào xuống người cô, cảm nhận rõ ràng hai điểm mềm mại trước ngực cô. Lập tức có một dòng nhiệt nóng bỏng chạy tán loạn trong người anh

Đôi môi Ngự Giao khô khốc, vội vã đứng lên, nhưng cánh tay Tiết Noãn Nhi vẫn bám chặt cổ anh "Nếu cô không buông tay, tôi thật sự sẽ ăn cô đấy" Nhỏ giọng uy hiếp

Tiết Noãn Nhi dường như đã hoàn toàn mất ý thức, trả lời anh chỉ có tiếng hít thở đều đều. Ngự Giao dùng sức gỡ tay cô xuống, không ngờ người phụ nữ này say rượu lại có sức lớn vậy.

Hai tay chống hông thở dốc, nhìn xuống tư thế quyến rũ của người phụ nữ nằm trên giường, cơ thể của cô giống như đang quyến rũ anh. Hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại cố gắng kiềm chết dục vọng nguyên thủy của "vật nam tính" trên cơ thể

"Noãn Nhi! Cô tỉnh chưa?"

Tiết Noãn Nhi không trả lời, Ngự Giao gọi thêm mấy câu. Sau khi khẳng định cô đã ngủ say, anh vươn tay bắt đầu cởi áo cô, động tác vô cùng nhẹ sợ đánh thức cô dậy.

Ánh trăng dịu dàng như nước, xuyên qua tấm kính thủy tinh chiếu vào căn phòng.

Anh cúi người trên cơ thể cô, ngón tay khẽ đẩy cổ áo ra, ánh trăng mờ mờ chiếu vào làn da trắng nõn như thứ đồ sứ xinh đẹp.

Ánh mắt Ngự Giao di chuyển xuống bên dưới, trở nên kích động khi nhìn thấy trên bả vai có một dấu răng mờ.

Băng Dao! Thật sự là em!

Ngự Giao hoàn toàn bị kinh hãi, trong căn phòng tối đôi mắt đen thâm thúy giống như loài sói, lóe lên tia sáng. Giờ phút này, trong lòng anh có trăm nghìn cảm giác không thể nói thành lời, vui vẻ có, đau lòng cũng có tất nhiên còn có cả tức giận. Tại sao phải như vậy? Phẫu thuật lại gương mặt tiếp cận anh, chẳng lẽ chỉ vì trả thù sao?

Băng Dao! Rốt cuộc em hận anh đến mức nào! Anh đã nói cái chết của Lăng Diệc chỉ là do vô tình, anh cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, tại sao em không chịu tin anh? Bất giác nắm chặt hai vai cô.

"Ưm...." Từ trong miệng Tiết Noãn Nhi phát ra một tiếng rên, mày liễu xinh đẹp hơi nhíu lại.

Ngự Giao buông tay, đặt cô xuống giường....

***

Ngày hôm sau, Tiết Noãn Nhi tỉnh lại trong cơn đau đầu.

Cô mở mắt, rèm cửa sổ kéo ra không thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài

"Ưm, đau quá...." Cô xoa đầu, tối hôm qua nhất thời uống nhiều rượu, khiến cơ thể rất khát nước.

"Em tỉnh rồi" Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên, Tiết Noãn Nhi sợ hết hồn.

"Ai?"

Ngự Giao ngồi trên chiếc ghế trước giường, anh xoay người nhìn Tiết Noãn Nhi.

"Ngự Giao! Sao anh lại ở đây" Cô kinh ngạc, cúi đầu nhìn phát hiện quần áo mình rất xộc xệch.

Đứng lên, đi tới bên cửa sổ, Ngự Giao vương tay kéo tấm rèm "Roạt" một cái. Ánh nắng rực rỡ bên ngoài lập tức chiếu thẳng vào phòng, Tiết Noãn Nhi lấy tay che ánh mặt trời chiếu vào mắt.

Ngự Giao đứng trước cửa sổ, nhìn về phía cô, khuôn mặt cương nghi trong bóng tối, "Băng Dao, chúng ta đã lâu không gặp"

Tuy có ánh sáng mặt trời, nhưng những lời này của anh khiến cả người Tiết Noãn Nhi rét run.

"Anh lại nói nhảm gì đó"

"Vẫn không thừa nhận sao?"

"Thừa nhận cái gì?" Tiết Noãn Nhi tức giận chỉnh lại quần áo của mình, vén chăn xuống giường tức giận nói: "Ngự Giao! Mặc kệ anh đang nổi điên gì, nhưng đây là nhà tôi mời anh lập tức ra ngoài."

"Thẹn quá hóa giận à?"

"Anh! Anh lập tức rời khỏi đây" Tiết Noãn Nhi bước tới, kéo tay anh

Ngự Giao khẽ dùng sức, bỗng chốc chuyển thành bàn tay anh chế ngự tay cô. Một tay nắm chặt hai tay cô, một tay giơ lên cởi cổ áo cô.

"Anh làm gì đấy! Đồ lưu manh"

"Dấu răng này là do chính tôi để lại trên người em" Giọng nói của anh có chút run rẩy, không biết vì kích động hay là tức giận.

Tiết Noãn Nhi liếc mắt nhìn bả vai lộ ra ngoài của mình, trong đáy mắt thoáng hiện lên tia hốt hoảng. Cô kinh ngạc ngước mắt nhìn, đối tiện là đôi mắt đỏ tia máu của Ngự Giao. Chẳng lẽ tối hôm qua, anh ta đã kiểm tra toàn thân cô một lượt sao?

"Tôi không hiểu anh đang nói gì? Hai chúng ta hoàn toàn không liên quan tới nhau! Làm sao anh có thể để lại dấu răng trên người tôi! anh buông tôi ra" Tiết Noãn Nhi giãy giụa, quyết định có đánh chết cũng không thừa nhận. Nếu như bây giờ thừa nhận vậy sẽ lập tức thất bại

"Đủ rồi!" Ngự Giao gầm lên "Đã đến nước này rồi mà em vẫn còn giả bộ cái gì"

"Tôi không có"

"Em chính là Băng Dao, anh nhớ chính xác dấu răng này." Vì tức giận, trên trán hiện đầy gân xanh.

Trong lòng cô rất sợ hãi, vẫn mạnh miệng nói: "Chỉ dựa vào một dấu răng anh đã có thể khẳng định tôi là Doãn Băng Dao sao?"

"Khẳng định"

"Ha ha..." Tiếng cười lạnh vang lên "Ngự Giao, tôi không biết nên nói anh thông minh hay đần độn, nếu tôi là Doãn Băng Dao, điều tôi nên làm là phải tránh xa anh, tôi phẩu thuật chỉnh sửa gương mặt, tại sao có thể để lại cái dấu vết này cho anh nhìn thấy"

Ngự Giao sửng sốt.

"Nếu như tôi thật sự chính là Băng Dao, sau khi tôi chỉnh sửa khuôn mặt, nhất định sẽ xóa sạch những dấu vết anh để lại trên người tôi, không phải sao?"

Ngự Giao buông tay, quan sát một lượt từ trên xuống dưới, gật đầu nói: "Được, bây giờ em có thể không thừa nhận, nhưng anh nhất định sẽ tìm được chứng cứ xác thực" Xoay người rời đi, vừa mở cửa đã nhìn thấy Tiết Tiểu Diệc mặc đồ ngủ đứng trước cửa phòng.

Vốn Tiết Tiểu Diệc còn đang buồn ngủ, sau khi nhìn thấy Ngự Giao bước ra từ phòng Noãn Nhi, hai mắt mở to đầy kinh ngạc "Ồ chú Thẩm, hôm qua chú và mẹ cháu ngủ cùng nhau sao?"

Ngự Giao không biết nên giải thích thế nào, anh đột nhiên ngồi xổm xuống, một tay bế cậu bé lên.

Thấy vậy Tiết Noãn Nhi vội vàng chạy tới "Anh định làm gì? Mau buông con tôi ra"

"Nếu như em thực sự là Doãn Băng Dao, vậy đứa trẻ này cũng chính là con trai tôi. Năm đó em hoàn toàn không có phá thai. Tôi muốn dẫn Tiểu Diệc đi dám định cha con." Ngự Giao bước nhanh ra ngoài.

"Anh không thể làm như vậy! Ngự Giao, anh không có tư cách làm như vậy"

Cậu bé bị bộ dang lôi lôi kéo kéo của hai người lớn làm cho sợ, nhìn Ngự Giao hỏi: "Chú Thẩm, đã xảy ra chuyện gì? Hai người đừng như vậy được không? Tiểu Diệc sợ...."

Nhìn thấy ánh mắt Tiết Tiểu Diệc, nghe cậu bé nói trái tim cứng như thép của anh bỗng nhiên mềm nhũn. Dừng lại, liếc mắt nhìn Tiết Noãn Nhi, sau đó đặt Tiểu Diệc xuống đất, rời đi.

"Tiểu Diệc, anh ta có làm thương con không, mau để mẹ xem." Tiết Noãn Nhi lo lắng ôm chặt con trai vào lòng, nhìn khắp người cậu bé.

"Không có, chú Thẩm không phải người xấu, chú ấy sẽ không làm tổn thương con. Noãn Nhi, mẹ có thể nói cho con biết xảy ra chuyện gì không? Tại sao mẹ đối xử với những người khác rất tốt nhưng lúc nào cũng có vẻ ghét chú Thẩm vậy"

"Trẻ con không được hỏi nhiều, mau đi thay quần áo đi, lát nữa mẹ đưa con tới nhà trẻ." Tiết Noãn Nhi tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm qua Ngự Giao mời cô uống rượu, trong lúc nhất thời đã gây ra sai lầm sớn. Xem ra cuộc sống sau này không thể bào bình yên trôi qua rồi, nhất định cô phải cẩn thận từng giây từng phút.

Tiết Noãn Nhi trở lại phòng ngủ của mình, gọi điện tho Dương Tuyết Hoa

"Bà Dương, xảy ra chuyện rồi. Hôm nay chúng ta gặp nhau đi, tôi có chuyện muốn nói với bà" Phải rời khỏi nơi này, không thể tiếp tục ở lại đây.

Sau khi cúp điện thoại, Tiết Noãn Nhi vẫn chắm chặt chiếc điện thoại trong tay, nét mặt hoảng loạn. Thật ra cô không lo lắng cho bản thân, chỉ lo rằng Tiểu Diệc sẽ bị liên lụy.

Cô sợ Ngự Giao biết được thân phận thật của mình, sau đó tức giận cướp Tiểu Diệc đi. Tiểu Diệc là toàn bộ thế giới của cô, cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào cướp đi cũng không cho phép bất kỳ người nào tổn thương tới con trai.

Đúng, cô tuyệt đối không cho phép

Sau khi đưa Tiết Noãn Nhi đến nhà trẻ, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt. Cô lập tức lên xe, được đưa đến một quán cà phê, Dương Tuyết Hoa đã chờ sẵn trong một gian phòng.

Tiết Noãn Nhi vừa ngồi xuống, Dương Tuyết Hoa đi thẳng vào vấn đề, "Cô tìm tôi gấp như vậy, có phải gần đây Ngự Giao có hành động gì đúng không? Hành động này rất bất lợi với tập đoàn của tôi đúng không?"

Tiết Noãn Nhi lắc đầu, "Không phải, là vấn đề riêng?"

"Anh ta đã nghi ngờ thân phận của tôi rồi. Không đúng, phải nói là khẳng định chỉ là tôi kiên quyết không thừa nhận, anh ta còn nói sẽ tìm bằng chứng xác thực" Lời nói thiếu mạch lạc, nghĩ đến cảnh tượng sáng sớm hôm nay trong lòng cô vẫn còn sợ hãi

"Tại sao có thể như vậy?" Trên gương mặt Dương Tuyết Hoa hiện ra vẻ lo lắng

"Xin lỗi..." Cô áy náy nói, đều do cô nhất thời y mê.

"Không sao, dù sao bây giờ gương mặt cô đã hoàn toàn khác trước đây, chỉ cần cô kiên quyết không thừa nhận, cậu ta sẽ không có cách khác. Cô yên tâm, cho dù cậu ta có biết thân phận thật của cô cũng sẽ không tổn thương cô đâu, cậu ta đã tìm cô sáu năm rồi"

"Đó là vì anh ta hận tôi"

Dương Tuyết Hoa cười lạnh "Con người Ngự Giao sẽ không vì hận một người phụ nữ mà lãng phí thời gian và tiền bạc nhiều như vậy, đó chính là vì yêu cô. Chỉ cần cô không mềm lòng, không quên thỏa thuận giữa chúng ta, chờ khi giao dịch giữa cô và tôi hoàn thành, cô muốn cùng cậu ta thế nào tôi đều không phản đối"

Tiết Noãn Nhi ngẩn người, cầu khẩn "Bà Dương, hôm nay tôi tới đây chính là có chuyện này muốn nói. Tôi... tôi không muốn tiếp tục làm nội gián."

"Cô mềm lòng ?" Hai hàng lông mày bà ta nhíu lại "Băng Dao, cậu ta đã làm cô cảm động? Chẳng lẽ cô đã quên những tổn thương trước đây anh ta gây ra cho cô? Còn người em trai Lăng Diệc của cô, chính anh ta đã hại chết Lăng Diệc! Anh ta còn...."

"Đừng nói nữa..." Tiết Noãn Nhi lên tiếng cắt ngang lời Dương Tuyết Hoa, "Tôi biết, tôi biết..."

Những năm gầy đây cô luôn không ngừng nhắc nhở bản thân, phải hận Ngự Giao. Bởi trái tim cô đã sớm mất đi, cô sợ lại mất đi một lần nữa.

"Bà Dương, tôi không muốn tiếp tục không phải vì mềm lòng, mà tôi hoàn toàn không có cách nào làm theo yêu cầu của bà. Hiện giờ tuy tôi làm trợ lý cho Giám đốc Lang, nhưng rất nhiều chuyện bí mật kinh doanh tôi không thể đụng đến. Bà Dương, xin bà hãy tha cho tôi, tôi không muốn tiếp tục liên quan tới Ngự Giao."

Dương Tuyết Hoa giận tím mặt, ly cà phê trên tay đột nhiên đặt mạnh xuống bàn: "Tha cho cô? Doãn Băng Dao tôi không nghe lầm chứ! Lúc đầu cô cầu xin tôi cứu cô và con trai cô đã ký tên xuống bản hợp đồng thỏa thuận! Giữa hai chúng tôi là giao dịch công bằng, hơn nữa tôi còn cho hai mẹ con cô một cuộc sống đầy đủ. Là tôi đã mang lại sinh mạng mới cho cô hiểu chưa? Tôi chính là người mẹ tái sinh cô"

"Tôi..."

"Cô đừng nói nữa, sau này tôi không muốn nghe thấy những lời như vậy! Tôi không nhìn lầm người, cô mới vào tập đoàn Thẩm thị làm việc một tháng đã được chuyển lên làm trợ lý Giám đốc Lang, tôi từng điều tra qua biết Lang Long có ý với cô cho nên cô muốn hoàn thành nhiệm vụ là chuyện không hề khó khăn, chỉ là cô muốn thế nào thôi...."

Tiết Noãn Nhi hiểu những lời Dương Tuyết Hoa nói, không phải là muốn cô bán thân thể thì cũng là lợi dụng tình cảm của Lang Long mà thôi.

"Bà Dương...."

"Thôi đi" Dương Tuyết Hoa cắt ngang lời cô "Đừng nói những lời khiến tôi không vui, Doãn Băng Dao tôi tin cô là một người biết báo ân, muốn sớm rời đi cũng được chỉ cần cô sớm hoàn thành nhiệm vụ. Còn những thứ khác cô đừng nói với tôi, tôi không muốn nghe. Cứ như vậy đi, tôi còn có việc phải đi trước"

Dứt lời, bà ta mở cửa phòng đi ra ngoài hoàn toàn không cho cô cơ hội lên tiếng.

Tiết Noãn Nhi thở dài, cả người yếu ớt dựa vào ghế sofa nhắm hai mắt lại, nước mắt cứ thế trào ra không một tiếng động. Rốt cuộc kiếp trước cô đã tạo ra tội nghiệt gì, tại sao kiếp này phải chịu sự nhiều sự hành hạ đến vậy. Tại sao phải cột cô vào với Ngự Giao, đối với anh ta cô vừa yêu vừa hận. Rất nhiều lần cô từng nghĩ, cần một thứ hoặc là hận hoặc là yêu anh ta chứng đừng rối rắm giống như bây giờ....

***

Một tuần lễ trôi qua, Tô Y Thu ôm tâm trạng thấp thỏm lo lắng đi vào bệnh viện. Hôm nay cô tới là để kiểm tra có phải đã có thai rồi không. Nửa cuộc đời sau, đều dựa vào kết quả ngày hôm nay.

Tô Y Thu bước trên hành lang khoa phụ sản, làm một loạt các xét nghiệm thử máu thử nước tiểu rồi thấp thỏm ngồi chờ đợi bác dĩ đưa ra kết quả.

Hai tay nắm chặt vạt áo, lòng bàn tay cũng thấm ướt mồ hôi. Cầu trời, cầu xin ông phù hộ cho con ban cho con một đứa con, đứa trẻ là tất cả hạnh phúc của on. Chỉ cần cô mang thai đứa trẻ cho nhà họ Thẩm, vậy địa vị của cô sẽ vững chắc hơn, có lẽ khi có con ngạn bằng sẽ đối xử với cô khá hơn một chút.

Dù không có được tình yêu của anh, nhưng ít nhất cô có được đứa con của người đàn ông mình yêu, đó cũng là hạnh phúc. Như vậy cô mới là một người phụ nữ hoàn chỉnh.

"Cô Tô mời cô vào" Người y tá cất giọng nói

Tô Y Thu vội vàng đi vào, ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của bác sĩ, trong lòng càng căng thẳng hơn.

"Cô Tô, cô không có thai, yên tâm đi." Người bác sĩ nhìn Tô Y Thu còn trẻ như vậy lại thêm dáng vẻ căng thăng lo lắng, cho răng cô không muốn có thai, sợ phải phá thai.

Tô Y Thu sững người, bầu trời đột nhiên như có mây đen găng kín. Vốn dĩ trong lòng vô cùng thấp thỏm lo lắng, giờ phút này cuối cùng cũng ổn định, nhưng bây giờ lại rơi vào vực sâu không đáy.

Bỗng chốc cả thế giới biến thành tối đen, tất cả niềm hi vọng của cô chỉ vì một câu nói của bác sĩ, hoàn toàn vỡ vụn.

Kích động nắm chặt tay bác sĩ hỏi: "Bác sĩ, bà khám kỹ lại đi, có phải đã nhầm lẫn ở đâu rồi không, có lẽ tôi thực sự mang thai”

"Không đâu, kết quả rất chính xác, cô không mang thai”

Gương mặt Tô Y Thu đầy mất mát, suy nghĩ một chút ngượng ngùng hỏi bác sĩ "Vậy... có cách gì để khiến tôi mang thai hay không?"

Người bác sĩ phụ khoa hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Ngoài việc nam nữ quan hệ với nhau, còn một cách đó là thụ tinh nhân tạo"

"Thụ tinh nhân tạo?" Tô Y Thu giống như chợt nhìn thấy hi vọng

"Đúng vậy, cơ thể cô khỏe mạnh bình thường, có thể dùng phương pháp thụ tinh nhân tạo"

"Có thật không?" Giọng nói kích động tựa như lại nhìn thấy một tia ánh sáng.

"Thật"

"Vâng, cảm ơn bà! Rất cảm ơn bà"

Tô Y Thu đứng lên, đi ra ngoài

"Cô Tô, nhưng...." Bác sĩ chưa nói hết lời, Tô Y Thu đã biến mất sau cánh cửa.

Rời khỏi bệnh viện, Tiết Noãn Nhi lên xe của mình, nhìn ánh nắng tươi sáng bên ngoài tâm trạng đột nhiên vui vẻ. Ông trời không tuyệt đường của cô, cô có thể suy nghĩ đến việc sử dụng cách thức này.

***

Tiết Noãn Nhi đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, hình như là bố cô, vội vàng đuổi theo, bố tới đây là vì kế hoạch thu mua của Ngự Giao sao?

Cô ôm theo sự nghi hoặc, đuổi theo. Nhưng vừa chạy đến cửa thang máy, Ngự Giao đã đóng cửa thang máy lại. Cô lo lắng bước vào một thang máy khác, hi vọng có thể tìm được bố. Sáu năm, đã sáu năm rồi cô chưa nhìn thấy hình dáng của bố mình.

Tiết Noãn Nhi đứng trong thang máy, trong lòng lo sợ bất an. Nếu như công ty của bố thật sự bị thu mua, vậy chắc chắn Thi Lục Đình lại sẽ...

Cô không dám nghĩ tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.