Dược Hương Trùng Sinh

Chương 113-2: Đại kết cục (2)




.Đến Ngô gia, Ngô Hàn Hiên bảo hầu nữ chuẩn bị khách phòng cho hai người.

Hơn nữa chuẩn bị điểm tâm buổi chiều và trà chiêu đãi hai người.

Thừa dịp Ngô Hàn Hiên rời đi, An Duy tiến đến nói bên tai Lê Tố, “Tố Tố, chúng ta không cần ở lại nhà hắn, có cái gì tốt đâu mà ở, em lên nhìn qua ban công của nhà hắn đi, rồi chúng ta đi liền đi, không phải còn nói muốn đến Trường Hạ xem vườn trà sao?”

Lê Tố nói, “Chú ấy là bằng hữu của ba ba tôi, hơn nữa còn cùng ba ba tôi hợp tác kinh doanh, chú ấy mời tôi, tôi làm sao có thể thẳng thừng cự tuyệt. Ở trong này ở một đêm cũng tốt, ngày mai thuê một chiếc xe đến Trường Hạ, không phải được rồi sao?”

An Duy vẫn cảm thấy đủ loại khó chịu, nói, “Tố Tố, em trăm ngàn lần đừng một mình ở chung với hắn, biết không?”

Lê Tố kỳ quái nhìn hắn, “Vì cái gì?”

An Duy càng nhỏ giọng nói, “Em không biết là…… Ừm…… Ừm…… Ánh mắt hắn nhìn em có vấn đề sao?”

“Cái gì vấn đề?” Lê Tố nói, lại nghĩ, “Ánh mắt của trưởng bối nhìn vãn bối, ba ba tôi cũng đối với tôi như vậy. Chú ấy là bằng hữu của ba ba tôi……”

An Duy vỗ bả vai Lê Tố một cái, lại ôm lấy bờ vai của cậu lần nữa, “Em thật sự là rất đơn thuần, em không biết hắn là lão nhân thích ăn cỏ non sao?”

“?” Lê Tố không nói gì nhìn An Duy, “Anh không cần nói lung tung.”

An Duy nói, “Nói lung tung chỗ nào, tôi có hoả nhãn kim tinh (1). Hắn tuyệt có ý đồ với em, vừa nhìn thì biết hắn chính là gay. Em không cần không tin.”

Lê Tố chớp mắt một cái, rồi lại khôi phục bình tĩnh, nghĩ đến thời điểm Ngô Hàn Hiên ở nhà hàng xoay tròn tiếp cận mình nói chuyện.

Sau đó, cậu đánh giá Ngô Hàn Hiên, “Chú ấy thật là rất có mị lực của nam nhân.”

An Duy trong lòng muốn đổ máu, nói, “Em không cần luyến phụ tình kết thích lão nam nhân, này đối với em là không có lợi. Thế giới bọn họ siêu cấp dơ bẩn a, giao dịch tiền sắc, một đêm tình, bừa bãi, ngoạn nhiều người, sm……”

Lê Tố lạnh lùng nhìn hắn, “Làm sao anh biết được thế?”

An Duy trong nháy mắt giật mình, rồi mới cứng họng, “Tôi chính là đoán, thật là đoán, chẳng lẽ em nghĩ rằng tôi giống bọn họ sao?” Trông thấy Lê Tố quay mặt đi không nhìn mình, hắn liền tiếp tục bla bla với Lê Tố, “Em xem mỗi ngày tôi học hàng nặng nề như thế, lại còn phải học hoạ, mỗi ngày đều cùng em một chỗ, có thời gian đi xằng bậy ở nơi nào được đâu, Tố Tố, em nhất định phải tin tưởng tôi, tin tưởng sự trong sạch của tôi.”

Lê Tố bị hắn ôm bả vai, quả thực là sắp bị hắn ép tới muốn ngã xuống, đành đẩy hắn, “An Duy, anh đứng lên, phiền a, buông tôi ra.”

An Duy ủy khuất buông cậu ra, nói, “Em tin tôi là được.”

Ánh mắt Lê Tố sáng trong nhìn hắn, hỏi, “Ngoạn nhiều người là cái gì? Còn có sm?”

An Duy thực muốn đem bản thân mình đập vô tảng đá nào đó cho rồi, hắn sửng sốt một chút liền bắt đầu đội lốt tiểu bạch thỏ vô tội, cố ý chớp chớp đôi mắt xám mà so với người bình thường còn thâm thúy hơn, “Ách…… Tố Tố…… Chúng ta ngày mai đi Trường Hạ, chừng nào thì xuất phát?”

Lê Tố, “……”

Hầu nữ mang điểm tâm và hồng trà đến, hồng trà tinh khiết và thơm, điểm tâm có bánh quy, bánh sandwich, bánh bích quy chocolate, hoa quả, bánh ngọt, vân vân.

An Duy cầm bánh bích quy ăn, nói, “Ừm, cũng không tệ lắm.”

Lê Tố cầm thìa ăn chút bánh ngọt, uống trà, lại không ăn thêm gì nữa.

An Duy cầm sandwich uy cậu ăn, Lê Tố nhanh chóng tránh sang một bên, “Không cần.”

“Ăn nha, ăn nha.” An Duy muốn uy cậu, Lê Tố nghĩ mình đang trong nhà người khác làm khách, phát giận với An Duy thì không tốt, đành phải không được tự nhiên trừng mắt An Duy, miệng cắn miếng sandwich của hắn, An Duy lại ha ha cười rộ lên, “Thế nào?”

Lê Tố trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, “Anh hảo nhàm chán.”

Lúc này Ngô Hàn Hiên đang từ trên lầu đi xuống, nói, “Hai người các cậu quan tâm nhau thật không sai.”

Lê Tố không đáp lại, An Duy nói, “Đó là đương nhiên rồi. Chúng ta cùng một chỗ hơn hai năm, có phải hay không, Tố Tố?”

Lê Tố nghĩ nghĩ, quả thực đã lâu như thế.

An Duy còn nói, “Hơn nữa sau này cũng sẽ luôn luôn ở cùng nhau.”

Lê Tố không nói gì, lạnh lùng trừng mắt An Duy, An Duy không làm lơ, “Vốn chính là như vậy nha. Ba ba em đã đáp ứng chúng ta ở cùng một chỗ.”

Lê Tố có chút nổi giận, nói, “Anh đừng nói giỡn bậy bạ.”

Lại đối Ngô Hàn Hiên nói, “Ngô thúc thúc không nên nghe hắn nói lung tung, hắn luôn nói đùa linh tinh.”

Sau đó, Ngô Hàn Hiên không đi làm, luôn luôn ở nhà với Lê Tố, cùng cậu trò chuyện, hỏi Lê Tố một ít phương diện tri thức về hội họa, Lê Tố ở các phương diện khác không biết nói gì cả, nhưng tại phương diện hội họa thì có thể thao thao bất tuyệt, nói đến đói bụng, liền ăn điểm tâm, khát nước liền uống hồng trà.

Ngô Hàn Hiên ngồi ở đối diện nhìn cậu, An Duy phi thường khó chịu, nhưng lại không thể mang Lê Tố lôi đi.

Buổi tối, Ngô Hàn Hiên dẫn Lê Tố và An Duy đến nhà hàng mang phong cách Hồng Kông ăn cơm tối.

Thịt kho tàu, gan ngỗng tô, bào ngư, đu đủ cách thuỷ tổ yến, vân vân, tất cả đều là đồ ăn xa hoa. Lúc ăn cơm, Ngô Hàn Hiên còn gắp thức ăn cho Lê Tố, xem Lê Tố ăn nhiều hay ít, lại bảo phục vụ sinh mang thực đơn đến, để Lê Tố tái gọi món ăn. Lê Tố xem thực đơn, phục vụ sinh giới thiệu các món ăn từ đầu đến đuôi, cũng khó lựa chọn, nên liền gọi hai món đồ ăn chay dọn lên bàn.

Ăn cơm xong, Ngô Hàn Hiên hỏi Lê Tố muốn đến quán bar hay không.

Lê Tố sửng sốt, An Duy nói, “Thúc thúc, Tố Tố vẫn là vị thành niên.”

Ngô Hàn Hiên cười cười, “Tôi đã quên chuyện này. Vậy…… Có muốn đi nơi nào không?”

Lê Tố lắc lắc đầu, “Không biết nơi nào.”

Ngô Hàn Hiên lại nói, “Tôi đây đưa hai cậu đến một chỗ, hẳn là các cậu sẽ thích.”

Hai vị khách đành phải đi theo gã.

Lần này là Ngô Hàn Hiên tự mình lái xe, gã hỏi Lê Tố, “Có phải không thích ăn đồ ăn Quảng Đông hay không, cậu thích ăn cái gì, sau này tôi sẵn sàng chuẩn bị tốt, cậu thích ăn cái gì tôi đưa cậu đi ăn cái đó.”

Lê Tố nói, “Không phải, tôi bình thường ăn cũng không nhiều, hôm nay cám ơn thúc thúc, hôm nay kỳ thật ăn rất ngon.”

Ngô Hàn Hiên nói, “Ừm, vậy là tốt rồi.”

Lê Tố cùng An Duy ngồi ở hàng ghế sau, An Duy đem miệng tiến đến bên tai Lê Tố nói chuyện, khiến Lê Tố phi thường không thoải mái, nhưng cũng không thể tránh né, liền trừng An Duy, An Duy lặng lẽ nói, “Em không biết là hắn hôm nay gọi thức ăn, giống như một cái nhà giàu mới nổi sao? Tất cả đều là món Âu. Hoặc có lẽ hắn cho rằng chúng ta là những người quê mùa.”

Thanh âm của hắn tuy nhỏ, bất quá cũng đủ để Lê Tố nghe rõ ràng, Lê Tố vội vàng đẩy hắn ra, lại trừng mắt nhìn hắn liếc một cái.

An Duy đối cậu cười, miệng cố ý cười để lộ hết hai hàm răng trắng.

Lê Tố cảm giác mình quả thực không chịu nổi hắn.

Xe chạy đến Đại Hạ thì dừng lại ở bãi đậu xe, Ngô Hàn Hiên dẫn hai người vào thang máy, còn nói với Lê Tố, “Tôi nghĩ, cậu nhất định sẽ thích.”

An Duy nói, “Lên trên nhìn cảnh đêm sao?”

Ngô Hàn Hiên biết An Duy đối nghịch với mình, nhưng không có biện pháp khiến hắn đi chỗ khác, nên vẫn duy trì phong độ cười tươi, đáp, “Ừ, đúng vậy.”

Lên hơn ba mươi tầng, rồi lại chuyển thang máy, người phụ nữ trực thang máy phục vụ họ, bọn họ đổi một cái thang máy khác được trang trí vô cùng xa hoa, tiếp tục lên tiếp hơn tám mươi tầng nữa.

Đây là một câu lạc bộ hội viên, cho dù Lê Tố vẫn là vị thành niên, nhưng nếu Ngô Hàn Hiên mang cậu theo, không cần kiểm tra chứng minh thư của cậu, bọn họ cũng có thể đi vào.

Bên trong bày trí xa hoa mà ưu nhã, thanh âm đàn dương cầm thanh thúy du dương truyền đến, nhẹ nhàng và dịu dàng.

Ngô Hàn Hiên đưa hai người vào ngồi sô pha bên cạnh cửa sổ, nói, “Tố Tố còn chưa trưởng thành, đương nhiên không thể uống rượu, vậy uống nước trà đi.”

Lê Tố ngồi trên sô pha ghé vào cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, từ trên tầng cao nhìn xuống, S thị một mảnh chói sáng rực rỡ, giống như một tòa căn cứ ngoài vũ trụ, lạnh lùng, cứng rắn.

Kỳ thật cậu thầm mơ ước có một ngôi nhà nhỏ, cây cỏ thấp thoáng, cùng phụ thân ở bên trong trải qua những ngày bình thường nhất.

Đô thị băng lãnh sáng lạn như vậy, cũng không khiến cậu yêu thích.

Lê Trường Ân gọi điện thoại cho Lê Tố, Lê Tố liền đi đến một bên tiếp điện thoại, nói, “Ngô thúc thúc dẫn chúng con lên tầng cao của một toà nhà lớn XX… … Vâng …… Đây là một câu lạc bộ…… Có thể nhìn cảnh đêm bên ngoài. Ba ba, bên ngoài đều là ánh sáng, chiếu sáng rực rỡ trong bóng tối……”

Lê Trường Ân nói, “Quang cảnh có đẹp không?”

Lê Tố trả lời, “Rất đẹp, nhưng con không phải thích đẹp, nơi này rất lạnh, ba ba, nơi này rất lạnh.”

Lê Trường Ân nói, “Con mặc quần áo không đủ sao? Phải mặc nhiều hơn một bộ quần áo, đừng để bị cảm lạnh.”

Lê Tố ghé vào lan can, nhìn ánh sáng bên dưới lầu, “Cha căn bản không hiểu.”

“Cái gì?” Lê Trường Ân hỏi.

“Cha không hiểu đâu, cha chính là thuộc về nơi ánh sáng rực rỡ của chốn thành thị lạnh lùng hờ hững ngoài kia, nhưng con không phải, con không phải, con chỉ ở dưới bầu trời này, là một nhánh cỏ bên một gốc đại thụ mà thôi, ba ba, con chỉ là một nhánh cỏ, cũng chỉ nghĩ tới cuộc sống của một nhánh cỏ, ở trên có đại thụ, sẽ vì con che gió che mưa, nhưng ánh mặt trời vẫn sẽ chiếu xuống, con không cần bộ dạng mình có bao nhiêu tốt, cũng không cần biết phải mất bao lâu để lớn lên, cứ như thế kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình bên dưới tàng cây là đủ rồi, đất đai cằn cỗi cũng không sao……”

Không biết vì cái gì, Lê Tố không thể khống chế chính mình nói ra những điều như vậy.

Nói xong, cậu gắt điện thoại, mới vừa treo, Lê Trường Ân liền gọi điện thoại đến, Lê Tố tắt nguồn điện thoại, cậu không biết phụ thân sẽ phải hồi đáp mình như thế nào, hơn nữa cũng không muốn nghe, bởi vì ước chừng sẽ chỉ là khuyên cậu không nên nghĩ lung tung mà thôi.

Bên ngoài thành thị đèn đuốc càng thêm huy hoàng, càng phồn hoa chói lọi, lại càng khiến Lê Tố cảm thấy cô độc. Thế giới này, to lớn như thế, nhiều người như thế, băng lãnh như thế, mà cậu thì lẻ lo trơ trọi ở nơi này, chỉ biết nghĩ đến phụ thân, cậu lại sắp sửa rời xa y, sang năm sẽ rời xa y, đi đến một nơi xa xôi, không thể rất nhanh thấy được địa phương của mình.

Lê Tố nghĩ, từ nay về sau bản thân mình sẽ chuẩn bị bước đi trên con đường cô độc, cậu cảm giác sợ hãi.

Nhưng, cũng không có cách nào khác.

Khoé mắt cậu đã ươn ướt, ghé vào lan can, ngẩn người nhìn bên ngoài. Thậm chí còn khơi dậy nên một loại ý niệm, có lẽ chết cũng không sao.

Cậu đang phát ngốc, thì cả người được một thân thể ấm áp từ phía sau giữ lấy cậu, Lê Tố cả kinh, quay đầu nhìn, Ngô Hàn Hiên nói, “Ba ba cậu gọi điện thoại đến nơi này cho tôi, y nhờ tôi tới nhìn xem tinh thần của cậu có phải không tốt hay không.”

.

Chú giải :

(1) hoả nhãn kim tinh : là một trong những loại phép thuật mà bạn Tôn Ngộ Không dùng để nhìn thấu được lốt yêu tinh dưới bất cứ hình thức nguỵ trang nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.