Dược Hương Trùng Sinh

Chương 110: A Ninh, em đã trở về




Hắn đưa nó về nhà, người nó lạnh ngắt. Đặt nó nằm xuống, hắn chạy đi lấy nước ấm chườm lên đầu nó, kéo chăn đắp lên người nó cho ấm lại. Hắn chốc chốc lại đưa tay lên sờ trán xem thân nhiệt, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Nó nghiêng người cựa quậy, miệng lẩm bẩm những câu lủng củng.

- Đừng....... không.. tha... cho tôi...

- Mẹ ơi.... con sợ....... quá.......

Và thế từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má, hắn nhìn mà xót xa, đưa tay lau đi những giọt nước long lanh ấy.

- Tôi sẽ không để ai làm tổn thương em.

Mưa bắt đầu rơi bên khung cửa sổ, từng đợt gió lạnh lùa vào căn phòng. Trên giường một người con gái chìm vào trong giấc ngủ say, bên cạnh có 1 người gật gà gật gù rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Nó uể oải mở mắt, đầu nhức kinh khủng, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Tối hôm qua nó đi làm rồi gặp hắn và Nam, tiếp theo là gặp hai tên lạ mặt, nó vì sợ mất việc mà đồng ý uống rượu.... sau đó thì.. khách.... sạn.... tên đê tiện đó đã....

Nó hoảng hốt nhìn lại, quần áo vẫn như cũ không có gì cả đưa mắt nhìn xung quanh trần nhà màu cafe sữa.. quen vậy... nhìn sang bên cạnh nó giật mình thấy hắn đang nắm trong tư thế ngủ ngồi đầu dựa vào giường trông rất buồn cười. Nó nhẹ nhàng nhích lại chăm chú quan sát từng nét trên khuôn mặt của hắn.

- Mi dài quá.. dài hơn cả mình... da cũng trắng hơn mình...

Nó vừa nói vừa lấy tay sờ lên mặt hắn.

- Mịn thật...... nè sao chổi thật sự là anh rất đẹp đó. Mà anh dùng nước hoa gì thơm quá vậy?

- Gucci By Guity.

Nó đang lẩm bẩm thì có tiếng nói phát ra, hắn mở mắt ngồi thẳng dậy, nó vội lùi ra sau... " chẳng lẽ hắn.... nghe hết rồi... ôi xấu hổ chết mất...."

- Sao còn gì muốn hỏi nữa không?

- Hỏi..... hỏi gì....? - nó bắt đầu cà lăm rồi.

- Hỏi..... hỏi..... - Hắn nhích người lên đưa mặt lại gần mặt nó, bắt chước cái kiểu cà lăm của nó.

- Yaaaaa..... cái tên điên này... tránh ra. - Nó nhắm mắt lại đánh hắn túi bụi.

- Xàm sở tôi hả? Tránh ra..... - nó tiếp tục hét và đánh.

- Á.... - Hắn ôm bụng.

Nó nghe hắn la cũng mở mắt, thấy hắn ôm bụng cứ tưởng là mình đánh nên hắn mới như vậy nên cũng nhích lại gần hỏi han.

- Nè, sao chổi... anh sao vậy?

- Bụng tôi....

- Sao vậy? Đau hả? - nó bối rối.

- Đau quá.....

- Hơ tôi xin lỗi, tôi không cố ý tại anh cứ dí sát cái mặt vào tôi làm gì.....

- Nhưng cô đâu cần.... á....

- Đâu anh đau ở đâu để tôi xem.....

Hắn cốc vào đầu nó một cái, miệng cười rõ tươi, nó chính là đang bị cuốn vào nụ cười đó... " đẹp quá.. hắn cười đẹp thật.." mải ngắm nụ cười nhìn năm hiếm thấy kia mà nó quên mất là nó đang bị lừa, giật mình trở về hắn đã biến đâu mất tiêu nó mới dần hiểu ra vấn đề...

- Aaaaaaaa.... anh chết với tôi đồ sao chổi....

Thay đồ xong nó đi tới bàn ăn nơi mà hắn đang ngồi.

- Anh lấy đâu ra bộ đồ này vậy?

- Tôi mới gọi người mang tới. - Hắn thản nhiên vừa ăn vừa trả lời.

Nó cũng ăn, suy nghĩ một lúc nó cất tiếng hỏi.

- Chuyện hôm qua.... là như thế nào?

- Qua rồi bỏ đi.

- Nhưng.....

- Ăn đi còn đi học. - Hắn cắt ngang lời nó, hắn không muốn nó biết mấy chuyện hôm qua.

Nó biết hắn đã không muốn nói thì có hỏi nữa cũng vậy nên đành im lặng.

- Cô nghỉ việc đi.

- Tại sao?

- Cô không biết hay giả vờ vậy, Mỹ Linh muốn gây sự, cô làm ở đó là quá thuận lợi cho cô ta rồi.

- Nhưng tôi cần tiền, anh cứ mặc tôi.

Hắn nghe nó nói buông hẳn đũa xuống nhìn nó.

- Mặc cô để như hôm qua sao. Không nói nhiều cô nghỉ đi.

- Anh là thiếu gia giàu có còn tôi.... tôi đã không còn là tiểu thư, cuộc sống của tôi không giống như cuộc sống của anh, anh hiểu không?

Nó nói xong cũng đứng dậy xách balo đi ra. Hắn ngồi đó suy nghĩ về những lời nó nói, đúng là hắn đã không nghĩ nhiều như vậy.

Nó tới lớp với bộn bề suy nghĩ, nói thì nói vậy chứ nó cũng biết làm việc ở đó không ổn 1 chút nào. Mỹ Linh cô ta quá nhiều chiêu trò đó lại là bar của cô ta nó làm ở đó chẳng khác nào đi làm trò cười cho cô ta. " ôi điên mất thôi" nó vò đầu úp mặt xuống bàn. Không bao lâu hắn cũng đến lớp, nhìn nó như vậy hắn cứ tưởng là nó giận, nhưng cũng không biết phải làm sao.

Vy cứ tưởng nó bệnh nên chạy đến lay nó.

- Nhi... nhi...

Nó mệt mỏi ngẩng dậy.

- Gì?

- Mày sao vậy?

- Mệt, để tao yên một lát được rồi. - nó lại gục xuống.

Vy thấy vậy cũng về chỗ cứ tưởng nó mất ngủ chứ.

Tiết học bắt đầu

Hắn thấy cô vào lớp rồi mà nó vẫn chưa chịu ngẩng dậy nên lay vai gọi.

- Tắc kè, cô vào rồi.

nó vẫn im lặng, hắn không biết phải làm sao để kéo nó dậy đành....

- Này đồ sao chổi sao anh dám cốc đầu tôi hả?

Nó nói mà như hét với âm lượng maximum làm cả lớp ai cũng bật cười sau câu nói của nó.

- Nhi, em có biết đang trong giờ học không?

- Dạ em xin lỗi cô. - nó đứng dậy xin lỗi cô

- Lên giải câu 7 trong đề cho tôi.

Nó ủ rũ bước lên bảng, qua giờ nó có coi bài đâu mà làm với lại hóa là môn mà nó ngán ngẩm. Đọc sơ qua cái đề mà nó nhăn mặt cái quái gì thế này? Ôi.....

- Thế nào sao không làm?

- Dạ.... em... không...

- Thưa cô hôm qua em mượn đề của bạn Nhi nên bạn ấy chưa kịp làm ạ. - Linh thấy không ổn nên đứng dậy nói, Linh biết nó ghét hóa.

- Vậy em lên giải đi, Nhi về chỗ lần sau còn như vậy là chép bài phạt nghe chưa?

- Dạ...

Nó trở về bàn lườm hắn muốn rụng cả con mắt, tại hắn mà nó bị như vậy. Hắn thì thản nhiên nhúng vai.

reng.... reng...

chuông ra chơi vang lên, trước khi đi cô thông báo.

- Tuần sau cô mong các em nghiêm túc trong kì thi, lịch thi An sẽ thông báo. Về phần thi hát sẽ có bạn Vy và Hoàng tham gia, cặp đôi ăn ý lớp ta chỉ còn Nhi và Huy. Thôi các em ra chơi.

Mấy đứa trong lớp nó kéo nhau ra canteen như đàn ong vỡ tổ. Chỉ còn lại nó và Hắn trong lớp, không khí bây giờ rất chi là im ắng, nó và hắn chẳng ai nói với ai câu nào, chẳng qua là nó còn giận hắn vì chuyện lúc nãy.

- Cô giận tôi sao?

-...................

- tôi xin lỗi.

Nó nghe tới đây cũng bắt đầu mụi lòng tha thứ.

- Coi như anh biết điều.

Hắn im lặng một lúc thì nói tiếp.

- Tôi đã suy nghĩ rồi, cô cứ nghỉ việc, tôi sẽ tìm việc cho cô.

-Việc gì chứ?

- Làm người giúp việc và nấu ăn cho tôi.

- gì? Làm ôsin cho anh đó hả? Không thể nào.

- Tôi sẽ trả bằng số lương cô làm ở bar.

- Không.

Hắn định nói tiếp thì Linh và Tuấn đi vào nên thôi.

- Hai người đang nói gì mà thấy tụi tui vào lại im re vậy? - Tuấn hỏi

- Chắc đang tâm tình hihi... - Linh phán một câu xanh rờn.

Sau câu nói đó thì một quyển vở đang bay với tốc độ ánh sáng và địa điểm dừng chân không ở đâu khác chính là gương mặt của Linh, trong giấy phút nguy hiểm dầu sôi lửa bỏng đó đã có một cánh tay kéo Linh ra phía sau và hậu quả là....

BỐP.... quyển vở nằm trọn trên mặt của Tuấn.

- Ôi không... - Linh reo lên.

Nó bật cười khi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của Tuấn bây giờ hằn nguyên dấu vết in dấu của quyển vở thân yêu.

- Đáng đời cậu, đừng trách tôi nhé là cậu anh hùng cứu phù thủy thì chịu đi.

- Phù thủy?... ý mày là tao đó hả CON KIAAAA?

- Haha.... chính xác....

- Mày đứng đó cho tao....

Linh xách dép lên rượt nó chạy quanh lớp đến thở không nổi mới chịu nghỉ.

Tuấn thấy Linh đứng thở hồng hộc thì chạy đến ríu rít.

- Nước nè Linh, mệt không để Tuấn quạt cho... - Cậu cầm quyển vở quạt cho nàng.

Nó thấy vậy mà mắt nổ đom đóm lết thân về chỗ miệng nói.

- Âyda... tình như cục sình, tủi thân tui mệt muốn chết mà có được như ai kia có chàng lấy nước cho, có chàng quạt cho.

- Huy ơi Nhi nó nói muốn cậu lấy nước và quạt cho nó kìa. - Linh nghe nó nói vậy cười tủm tỉm chọc.

Nó tức muốn xì khói sao lại kéo hắn vào làm gì chứ nó chỉ muốn chọc Linh thôi mà không ngờ bị nói móc lại ngu thật.

Hắn nãy giờ im lặng quan sát cũng lên tiếng.

- Cô muốn không? - Quay qua hỏi nó.

- Điên, không thèm. - Nó lườm hắn.

- Có muốn cũng không có đâu. - hắn trả lời.

Tuấn và Linh nhìn nhau cười tủm tỉm đi về chỗ.

Mọi người cũng bắt đầu vào lớp, chuông cũng reo, học sinh uể oải lấy tập vở ra cho tiết học tiếp theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.