Được Gặp Lại Em

Chương 82: Mông lung




Lần này hắn lại hỏi nàng hai lần chẳng lẽ hắn đã phát hiện được gì?

Triêu Ca nhìn Lâm Hồi Âm yên lặng không nói, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, giọng nói không nhịn được cao hơn một chút, lạnh băng vô tình: "Ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi cùng ai xuống núi? Nếu ngươi trả lời đúng ta sẽ không trừng phạt ngươi."

Lâm Hồi Âm cắn răng, đối diện với sự ân xá của Triêu Ca, không hề do dự mà trả lời: "Ta đi một mình! Chỉ có mình ta xuống núi!"

"Ba..." Lâm Hồi Âm còn chưa nói xong Triêu Ca đã giáng xuống mặt nàng một bạt tai.

Hắn không dùng tiên lực, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông, lực đạo khá mạnh nên trên má vẫn hằn lại năm ngón tay chói mắt.

Lâm Hồi Âm dù sao cũng không dám tin hắn lại đánh mình một cái...

Rỡ ràng đêm đó hắn vì nàng bị thương còn bôi thuốc cho nàng... Đêm hôm đó hắn còn kiểm tra thân thể nàng xem có bị thương không... Trong căn phòng tối om ấy, người đàn ông ôn nhu như vậy lại cho nàng một cái tát.

Nàng không thể tin nhìn Triêu Ca, làm thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, Hoàng thái tử đang tức giận ngút trời kia cùng với người đàn ông ấm áp kia là một người...

Một cái tát kia đánh xuống làm Triêu Ca ngẩn ra, sau đó lại lạnh lùng nhìn Lâm Hồi Âm, nói: “Ta để ngươi vào ban giáp ở Thần Sơn là vì muốn ngươi ở đây sống lăn lộn qua ngày!”

“Ngươi có biết hay không, thời gian không đợi ngươi, nếu bây giờ ngươi không chăm chỉ học, qua mấy năm những người bên cạnh đều trở thành tiên nhưng ngươi sẽ là sanh lão bênh tử!”

“Thanh Âm đời trước so với ngươi mạnh hơn rất nhiều, nàng lên núi mới một năm đã làm cho dung nhan mình không già đi, qua bă trăm năm ngắn ngủi đã tu thành chính tiên.”

“Mà ngươi thì sao? Bây giờ ngươi học được gì? Ngươi sẽ thành gì?”

Triêu Ca càng nói càng thấy tức giận.

Hắn là tiên còn nàng là người.

Nếu nàng cứ như vậy sẽ rơi vào kiếp luân hồi, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chết, chuyển thế, lại chết rồi lại...

Nghĩ đến đây, giọng nói của Triêu Ca trở nên lạnh lùng hơn: “Đến lúc đó ngươi trải qua sinh lão bệnh tử, mà người học tốt tiên thuật có thể tránh khỏi những đau đớn đó.”

“Rõ ràng ngươi là Thanh Âm chuyển thế sao lại không giống nàng chút nào? Nếu ngươi bằng một nửa Thanh Âm thì tốt, ta đã rất vui.”

Sắc mặt Lâm Hồi Âm đột nhiên trở nên tái nhợt như tuyết.

Hắn nói gì?

Nói nếu nàng bằng một nửa Thanh Âm thì tốt, hắn đã rất mừng...

Cánh tay Lâm Hồi Âm run run, nàng nhìn Triêu Ca chỉ muốn vung tay tát cho hắn một cái nhưng tại sao lại không có chút sức lực nào.

Là vì hắn biết nàng là Thanh Âm chuyển thế vậy nên mới đợi nàng.

Nhưng mà... nàng biết hắn đã lâu như vậy, hắn đối tốt với nàng cũng vì nàng là Lâm Hồi Âm.

Nhưng không hề nghĩ đến tất cả đều là nàng tự dối mình gạt người...

Tất cả chỉ vì nàng là Thanh Âm, vì nàng là Thanh Âm....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.