Được Gặp Lại Em

Chương 46: Chết tâm




Bùi Nam vẫn luôn muốn biết, ban đầu hắn mù mắt thế nào mà đi thích Triệu Bắc.

Triệu Bắc chẳng những là thẳng nam mê gái, đã vậy còn ngốc muốn chết, dây thần kinh thô hơn cả máng xối. Loại người này ghép vào mấy bộ phim thần tượng thì đúng là vai chính ngây thơ nhiệt huyết tràn đầy tiềm lực, nhưng ngoài đời thực lại là sinh vật đơn bào tiêu chuẩn cấu trúc não bộ vô cùng đơn giản.

Thế nhưng hắn vẫn thích, vẫn không khống chế được mình đi thích người ta. Có đôi khi Bùi Nam cảm thấy mình sao mà hèn mọn, thừa biết đối phương là một thẳng nam không có khả năng đáp lại tình cảm của mình, thế nhưng vẫn không đủ nghị lực phản đối mình tiếp tục thầm mến đối phương… Hắn đúng là hèn thật rồi!

Ấn tượng đầu tiên của Bùi Nam với Triệu Bắc, thực ra là khinh thường. Sinh viên năm nhất vừa vào ký túc xá, gia hỏa kia đã chìa tay về phía hắn muốn bắt tay, trên mặt là nụ cười đơn thuần mà xán lạn.

Bùi Nam từ rất lâu rất lâu trước đây đã xác định giới tính của mình, tâm lý chững chạc hơn người khác, cũng tự nhận cõi lòng mình tang thương hơn người thường. Lại thêm lúc đó hắn đặc biệt lãnh diễm cao quý, luôn dùng loại tư thái cao cao tại thượng bao quát nhìn mọi vật thế gian, thấy Triệu Bắc bộ dáng ngố tàu, hắn cũng chẳng có đãi ngộ khác biệt.

Lạnh lùng bắt tay với Triệu Bắc xong, Bùi Nam xoay người tiếp tục thu dọn giường mình, trong lòng tức tốc nhận định, mình và gia hỏa này là người của hai thế giới khác nhau.

Hắn vốn tưởng rằng thái độ kháng cự với Triệu Bắc đã quá rõ ràng, không ngờ Triệu Bắc cứ mặt dày mày dạn mấy lần bám riết, khi thì bảo muốn giúp hắn giăng màn, khi thì bảo muốn giúp hắn trải chiếu. Bùi Nam có chút phản cảm với những người lạ thích lân la làm quen, cho nên hắn chỉ hờ hững cám ơn Triệu Bắc, nói: “Không cần.” Hắn không muốn ai nợ mình, càng không muốn mình nợ ai cho dù chỉ là việc vặt.

Nhưng Triệu Bắc chỉ ngẩn ra, sau đó bẽn lẽn cười nói: “Để ta giúp ngươi đi, mẹ ta dặn phải chiếu cố bạn cùng phòng một chút, sau này có chuyện cũng dễ thương lượng.”

Bùi Nam 囧 lại 囧, có điểm dở khóc dở cười. Câu nói của Triệu Bắc cứ quanh quẩn trong đầu hắn, có ai đi khai toạt ra mọi tính toán trong lòng mình như thế không? Tuy rằng cũng chả to tát gì, nhưng chung quy vẫn để lại ấn tượng là một kẻ tâm cơ thủ đoạn.

… Quả nhiên là một người đơn thuần.

Bùi Nam âm thầm gắn mác cho Triệu Bắc.

Tiếp đó Triệu Bắc càng làm quá hơn, cũng không biết có phải do Bùi Nam là người đầu tiên hắn quen trong ký túc xá hay không, mà cho dù Bùi Nam luôn giữ thái độ xa cách vạn dặm với mọi người, Triệu Bắc vẫn dính lấy Bùi Nam, bất kể là lên lớp hay tan học đều đi chung, ngay cả ra căn tin hay vào nhà xí cũng tò tò theo đuôi, thậm chí đôi lần Bùi Nam trốn học Triệu Bắc cũng không hề do dự cúp luôn một thể…

Bùi Nam rất ư đau đầu, hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi liệu Triệu Bắc có phải là một gã đoạn tụ đã đem lòng thích hắn, thế nhưng mỗi lần thấy Triệu Bắc cười đến vừa đơn thuần vừa xán lạn, lại đột nhiên không tài nào hỏi ra miệng.

Con người này thật thà như vậy, ắt hẳn ngay cả đoạn tụ là gì chắc cũng không biết đâu nhỉ? Hắn đại khái mặc định trên thế giới chỉ có tình cảm nam dành cho nữ, mặc định nam nhân chỉ có thể ở bên nữ nhân?

Bất quá giản đơn cũng có chỗ tốt của đơn giản, ít nhất không cần phải sống mệt mỏi như mình… Bùi Nam nhìn trời mỉm cười, lại có trò vui để chơi rồi.

Triệu Bắc ngày qua ngày bám lấy Bùi Nam, Bùi Nam bình tĩnh nhẫn nại chịu đựng.

Tuần đầu tiên Triệu Bắc hăm hở theo sau Bùi Nam, Bùi Nam bình tĩnh nhẫn nại chịu đựng.

Tuần thứ hai Triệu Bắc hăm hở theo sau Bùi Nam, Bùi Nam bình tĩnh nhẫn nại chịu đựng.

Tuần thứ ba Triệu Bắc lại hăm hở theo sau Bùi Nam, Bùi Nam cũng bình tĩnh nhẫn nại chịu đựng…

Tuần thứ tư… thứ năm… rốt cuộc Bùi Nam hắn…

Cũng đã quen.

Từ kháng cự ban đầu đến bình tĩnh sau đó, Bùi Nam dần quen với việc Triệu Bắc mọi lúc mọi nơi bám lấy mình, dần quen với miếng cao dán da chó cứ liều mạng dán vào mình.

Hắn dần quen với sự tồn tại của Triệu Bắc, dần quen với nụ cười xán lạn không chút mưu toan của người kia, dần quen với cách Triệu Bắc vụng về an ủi người khác, dần quen với sự có mặt của Triệu Bắc ngay bên cạnh mình.

Thói quen là một thứ rất đáng sợ.

Lúc Bùi Nam nghe Triệu Bắc mang theo nụ cười đơn thuần đặc trưng của sinh vật đơn bào khoe với mình hắn đã có bạn gái, phản ứng đầu tiên của Bùi Nam cư nhiên không phải thở phào nhẹ nhõm may quá cái tên trước mặt này rốt cuộc không còn bám lấy mình nữa, mà là đáy lòng mơ hồ thắt lại, giống như thứ vốn thuộc về mình đột nhiên bị người khác tước đoạt đi…

Bùi Nam tự nhủ, hắn chỉ là quen bị Triệu Bắc đeo bám thôi, qua một thời gian, sẽ ổn…

Thế nhưng loại bệnh trạng này không hề lui dần theo thời gian, trái lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Mỗi lần Bùi Nam thấy Triệu Bắc và bạn gái hắn nắm tay nhau đi vào căn tin ăn cơm, cảm giác khó chịu cứ cuồn cuộn dâng lên trước ngực… loại cảm giác như bị ai đó một phát bóp chặt trái tim đến nghẹt thở.

Hắn nghĩ, đây gọi là đố kị.

Thói quen quả nhiên là một thứ rất đáng sợ.

Bất quá thói quen có thâm căn cố đế đến đâu, chung quy vẫn khó tránh bị thời gian xói mòn. Bùi Nam nghĩ, chỉ cần qua một khoảng thời gian nữa, hắn sẽ trở lại làm Bùi Nam của trước kia, chỉ cần qua một khoảng thời gian nữa…

Thế nhưng, tại sao người đó vẫn cứ liên tục xuất hiện trước mặt hắn?

Nếu đã quen bạn gái, thì nên ở bên bạn gái, chứ không phải suốt ngày quấn quýt một kẻ ôm ý đồ không an phận với bạn cùng giới như hắn… Tại sao phải xuất hiện liên tục trước mặt hắn, để hắn lại si tâm vọng tưởng?

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn chỉ đành càng ngày càng quen với sự tồn tại của Triệu Bắc… như quen với sự tồn tại của không khí.

Rõ ràng bình thường không để ý, nhưng trong lúc vô tình lại từng chút từng chút một thấm vào tận xương tủy tận tâm can, nếu một ngày nào đó mất đi, sẽ ngừng thở vì không có không khí mà chết.

Thế nên, khoảnh khắc gia hỏa Triệu Bắc nói với hắn “Thật ra ta thích ngươi đã lâu”, hắn liền không chút suy nghĩ dồn Triệu Bắc vào tường.

Cho dù hắn biết lúc đó trên mạng đang thịnh hành một trò đùa tỏ tình, nhưng hắn không hề nghĩ tới khả năng đó. Hắn không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ. Nếu đối phương thật sự chỉ đùa giỡn, vậy hắn cứ nói hắn cũng chỉ đùa giỡn thôi là xong…

Lúc đó hắn chỉ muốn, điên cuồng muốn ăn sạch gia hỏa trước mắt luôn cho hắn hy vọng như có như không như gần như xa này. Vì vậy Bùi Nam áp Triệu Bắc vào tường, cúi đầu hung hăng cắn môi Triệu Bắc, cấp tốc luồn tay vào quần áo Triệu Bắc, không chút kiêng nể vuốt ve thân thể Triệu Bắc.

Hắn không muốn nghĩ đến sau này, hắn không muốn nghĩ tiếp đó sẽ như thế nào, hắn chỉ nghe theo xung động hiện giờ của hắn.

Giống như một người sắp chết đuối, cuối cùng trồi lên mặt nước, tham lam hít thở bầu không khí quý giá…

Đã quen với sự tồn tại của một người, muốn từ bỏ sẽ rất gian nan.

Huống hồ hắn căn bản không muốn từ bỏ.

Đã như vậy, hắn cũng dần dần làm cho Triệu Bắc quen với sự tồn tại của hắn, từng chút từng chút một thẩm thấu vào cuộc sống của Triệu Bắc, khiến Triệu Bắc quen được có hắn bên cạnh.

Giống như quen với không khí, quen có không khí ở mọi lúc mọi nơi, không thể nào xa rời.

Bùi Nam nhìn Triệu Bắc bị hắn hôn đến thần tình mê loạn, thỏa mãn mỉm cười….. Thói quen quả nhiên là một thứ đáng sợ a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.