Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con

Chương 48




Trong nhà ngục Thành Đô, ở trong một nhà giam đối diện bên hông với căn phòng của Chu Nhượng Cận đó là Thế tử Chu Nhượng Hủ. Chỉ cách nhau có một hành lang đường đi kia thôi là huynh đệ ruột thịt của mình, hơn nữa hôm nay đệ ấy còn được rửa oan xuất ngục, còn mình thì sao?

Phải chăng ngay từ ban đầu đã có người giăng bẫy hãm hại bản thân ta, hay hung thủ thực sự nhận thấy không thể hãm hại Nhị đệ được nữa nên mới thuận thế dùng liên hoàn kế mà hãm hại ta? Hay là... vốn dĩ ban đầu là đệ ấy...

Chu Nhượng Hủ biến sắc mặt, không dám tin vào những gì mình vừa mới nghĩ, lắc lắc đầu nghĩ thầm: Ta có oan mà không giải thích được, cũng giống như Nhượng Cận lúc bị bắt, miếng ngọc bội cũng chính là tín vật khiến cho đệ ấy có oan mà không nói được. Vậy nhưng đệ ấy chẳng phải vẫn được rửa sạch hàm oan đó thôi? Ta cũng phải kiên định đến cùng, cho đến khi mở công đường thẩm án, đợi đến ngày sự thật được công khai.

Nhượng Hủ mặc bộ quần áo tù nhân màu trắng, ngồi đối diện lại với cửa nhà giam, tóc tài bù xù, chẳng còn dáng vẻ thanh cao, ung dung của một Thế tử. Bỗng lúc đó, cánh cửa nhà giam mở ra, phía trước là sáu người, đằng sau đi theo hai tên lính canh tù đang run rẩy sợ hãi. Sáu người này chính là sáu tên lính Cẩm Y Vệ hôm trước đã từng đến thăm Nhị điện hạ, bọn chúng nào đâu dám đắc tội.

Nhưng đám cai tù này cũng thắc mắc vô cùng, sao gia đình nhà Thục Vương có chuyện gì nữa. Sao mà một người bị giam vào tù vì tội âm mưu tạo phản, giờ lại một người nữa cũng tội trạng tương tự bị giam vào tù? Cẩm Y Vệ dường như là đang nhằm chúng gia đình này rồi.

Tên cầm đầu đám Cẩm Y Vệ bước tới phía trước phòng giam, hắng giọng nói:

- Thiêm Sự Cẩm Y Vệ trú tại Tứ Xuyên Vệ Sở...

Gã còn chưa kịp dứt lời thì hai tên cai tù đã quay người đi, vừa đi vừa cười nói:

- Tiểu nhân xin cáo lui, cáo lui.

Chu Nhượng Hủ từ từ quay người lại, điềm nhiên hỏi:

- Cẩm Y Vệ? Các ngươi tới đây có việc gì? Lẽ nào người trong nhà ta lại có liên quan đến việc tạo phản hay sao?

Tên Thiêm Sự Cẩm Y Vệ đó lần này đã biết điều hơn, chủ động đứng qua một bên, Giáo Úy từ đằng sau chậm rãi bước lên, chậm rãi ngẩng đầu cười nói:

- Thế tử, là tại hạ muốn được gặp người nên mới muốn nhờ huynh đệ trong Cẩm Y Vệ giúp đỡ ẩn mình vào đây.

- Dương... Dương đại nhân!

Chu Nhượng Hủ trợn trừng hai mắt, thất thanh kêu lên.

Dương Lăng cười nhạt, cúi người hành lễ chào và đáp lại:

- Chính là tại hạ!

Hôm nay thật bận rộn, Chu Nhượng Cận về đến phủ, chẳng kịp làm bất cứ điều gì, một đám thái giám và cung nữ lao vào trong phòng, chuẩn bị đủ các kiểu trang điểm, thay trang phục, sửa soạn đầu tóc. Hôm nay là ngày kế vị, có quá nhiều việc phải chuẩn bị, hơn nữa còn đồng thời tiến hành lễ đính hôn cho Thế tử.

Ngoài việc phải chuẩn bị quan bào của Thế tử ra còn phải sắp xếp thêm cả lễ phục. Trước tiên là tuyên bố kế vị, rồi sau đó sẽ thay lễ phục để hành lễ đính hôn. Chính vì thế nên Thác Bạt Yên Nhiên cũng không tiện mà gặp mặt Nhượng Cận, nên phải lánh mặt đi ở một căn phòng khác mà đang trang điểm chải tóc.

Y phục thật quá là rườm rà. Chu Nhượng Cận đã từng khoác lên người những bộ trang phục xa hoa, nhưng chưa từng mặc qua bộ y phục nào lại phức tạp đến như thế này. Chỉ là đồ lót bên trong thôi mà, người ta cũng chẳng nhìn thấy được, có nhất thiết phải theo đúng nguyên tắc như vậy hay không? Còn chưa cử hành nghi lễ mà gã đã toát đầy một người những là mồ hôi rồi. Còn biết làm thế nào được, chỉ đành đứng yên cho đám người hầu tự do trang điểm, sắp xếp.

Bộ lễ phục cao quý hai màu đỏ đen, bên trong bên ngoài đều thêu cát thú, hình ảnh sơn thủy, là bộ phục bào long trọng vô cùng. Trong ngoài tổng cộng đã mặc đến năm bộ y phục, bốn cung nữ còn phải leo lên treo nào những khắn xa trắng mỏng, viền cổ, viền đầu gối, đai ngọc, ngọc bội. Tất cả vật phẩm đều là thượng hạng, mang biết bao nhiêu thứ lên người như vậy quả thật là không dễ chịu chút nào.

Khó khăn lắm mới trang điểm hoàn tất, mũ cũng đã đội lên ngay ngắn, hai tên thái giám khiên vào một chiếc gương đồng cực lớn. Chu Nhượng Cận nhìn vào gương mà không tin nổi vào mắt mình, thốt lên:

- Đây là ta sao? Không còn trong bộ dạng của bộ thường phục đơn giản nữa, không còn là Huyền Y Công tử đào hoa lãng tử. Trong nét anh tuấn còn có thêm phần nghiêm túc.

- Các ngươi... lui ra, ta muốn được yên tĩnh một lát.

Chu Nhượng Cận khan giọng nói.

Đám thái giám và cung nữ cúi người lùi ra. Chu Nhượng Cận nhìn vào gương, lui về sau hai bước, nhìn thật kỹ người ở trong tấm gương kia.

Bờ vai vốn dĩ đã rất rộng lớn, chắc chắn nay lại cảm thấy dường như càng có sức mạnh hơn, thân hình cao lớn lực lưỡng hơn, khí thế càng có phần khí chất đặc biệt của Hoàng tộc cao quý hơn. Khẽ động nhẹ bộ trang phục lộng lẫy đó, thoáng cảm nhận thấy cảm giác của một nhân vật lớn lao, một người đứng trên muôn người, nhân trung chi long!

Đây là ta sao? Chu Nhượng Cận chăm chú nhìn vào trong gương đồng, dường như đang nhìn ngắm một người xa lạ hoàn toàn khác vậy. Nhìn chằm chằm một hồi thật lâu, dường như hình bóng trong gương kia có chút gì mơ hồ, Nhượng Cận mắt không rời khỏi đó. Ngay cả đến khi Dương Lăng dẫn theo một tên thị vệ bước vào đến cửa mà Nhượng Cận cũng không hề phát hiện ra.

Dương Lăng khẽ ho lên một tiếng, chắp hai tay hành lễ và nói:

- Chúc mừng Thế tử, Dương Lăng đến có lời chúc mừng!

- A!

Chu Nhượng Cận giật thót người một cái, vội vàng vui vẻ cười mà bước lên phía trước, thân thiết nắm lấy tay của Dương Lăng:

- Dương đại nhân, ta đang mong chờ ngài đây. Nào, nhanh nhanh ngồi xuống đây. Mặc bộ quan bào này thật phiền phức quá, di chuyển cử động đều không được thuận tiện.

Chu Nhượng Cận vừa oan thán, vừa cẩn thận ngó vào gương chỉnh lại quan mũ.

Dương Lăng thản nhiên đi đến chiến ghế bên cạnh và ngồi xuống. Chu Nhượng Cận chỉnh ngay ngắn lại quan mũ rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm. Gã quay đầu nhìn thấy tên thị vệ để chòm râu dài đang đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, thanh đao đeo ở thắt lưng khe khẽ chuyển động, dường như canh giữ ở đó không cho bất cứ ai được bước vào bên trong, bất giác Nhượng Cận có cảm giác kỳ lạ.

Gã ngoảnh đầu nhìn rồi cười nói với Dương Lăng:

- Ta vừa mới xuất ngục bèn được Phụ vương đưa đến đây, bị đám người này trang điểm cắt đặt mọi thứ mãi không dứt, còn chưa kịp kiếm cơ hội đi đến cảm ơn đại nhân ngài đã rửa sạch hàm oan cho ta. Chỉ là Đại ca của ta...

Nụ cười của Chu Nhượng Cận dần dần vụt tắt, thay vào đó là sắc mặt đau lòng, buồn bã nói tiếp:

- Ta... quả thật không ngờ rằng đại ca lại là người như vậy. Ta đã cố ý xa lánh quyền lực, sao huynh ấy lại còn không tha cho ta.

Nước mắt lưng chòng, Chu Nhượng Cận khẽ lau lệ trên khóe mắt.

Dương Lăng cũng một vẻ mặt buồn bã, đau lòng nói:

- Ta... cũng kỳ thực không thể ngờ được. Nhị điện hạ ngài lại là người như vậy, quyền lực thực sự quan trọng đến như vậy hay sao? Có thể khiến cho ngài có thể bỏ đi tình huynh đệ thủ túc, hại huynh hại muội, tán tận lương tâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.