Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con

Chương 46




Nghe Dương nói như vậy khiến cho Thác Bạt Yên Nhiên thoáng có chút thẹn thùng. Nàng liếc nhìn Dương Lăng một cái, hàm răng trắng cắn nhẹ lên môi. Lúc này mới thẹn thùng nói:

- Đại nhân không chỉ tìm thấy được những di vật của Chu cô nương mà còn... mà còn hình như tìm thấy được vật gì khác nữa đúng không?

- Vật khác?

Dương Lăng bị nụ cười đầy mê hoặc của nàng ấy làm cho tim đập nhanh thình thịch. Trong đầu nhớ đến những quần áo lót của phụ nữ khi lục soát căn phòng của Chu Mộng Ly.

Dương Lăng vỗ trán vài cái rồi đáp lại:

- Thật là hồ đồ quá, cô nương đừng cười chê.

Dương Lăng vội vàng lấy những bức thư trong hộp ra và đưa cho Thác Bạt Yên Nhiên, rồi cười khan tiếng nói tiếp:

- Nhượng Cận huynh cũng là một trong những nghi phạm, vì hoàn cảnh bắt buộc phải lục soát, điều tra nên mới có những hành động thất lễ như vậy, mong cô nương lượng thứ.

Thác Bạt Yên Nhiên đỏ mặt nhận lấy, cố làm ra vẻ rộng lượng đáp lại:

- Xin lỗi gì chứ, nói chính xác thì ngài là ân nhân của Nhượng Cận. Hơn nữa ta cũng chẳng có điều gì hổ thẹn ở đây.

Thác Bạt Yên Nhiên nói lấp liếm đi, gương mặt nhỏ xinh lại càng đỏ ửng lên.

Dương Lăng nhìn thấy nàng đang e thẹn vô cùng thì cảm thấy cô nương trước mặt này lại càng dịu dàng đáng yêu hơn nữa. Hơn nữa những bức thư đó Dương Lăng cũng đã xem qua rồi. Hai người bọn họ không chỉ tình đầu ý hợp, hơn nữa hai bên còn qua lại thư từ cho nhau. Điều mà họ lo lắng nhất là chuyện Thục Vương có đồng ý mối nhân duyên này hay không. Chưa tính đến việc Thác Bạt Yên Nhiên là người tộc Man. Điều quan trọng hơn hết là một trong những yếu tố quan trọng để giữ cho vùng đất Thục này được bình yên đó chính là sự cân bằng thế lực giữa mười lăm Thổ ti ở nơi đây, ổn định được thế cục của Ba Thục. Nếu như nay Thiếu chủ của phái có thế lực lớn nhất được gả vào Thục Vương Phủ thì thế cục này nhất định sẽ bị phá vỡ.

Nay cơ hội đến rồi đó, hơn nữa ta cũng đã biết chuyện của hai người bọn họ, mọi người đều hiểu rõ trong lòng. Nếu không ngại thì có thể công khai chuyện này, tác thành cho đôi uyên ương. Dương Lăng nghĩ tới đây bèn cười nói:

- Hạ quan có xem thư của cô nương, là tại hạ thất lễ, hôm nay xin được hành lễ tạ lỗi với cô nương.

Dương Lăng ngừng một lúc rồi nói tiếp:

- Khi Nhị điện hạ vào ngục, Thục Vương đã có rất nhiều hiểu lầm với ngài ấy nên hối hận vô cùng. Sớm mai Thục Vương sẽ dùng nghi lễ cho một Vương gia để đón con trai mình về phủ, coi như một sự đền bù. Nếu như cô nương hôm nay có thể nhờ người đến đặt vấn đề hôn nhân thì theo ý bổn quan, Vương gia chắc hẳn sẽ bằng lòng thôi. Ha ha, chưa biết chừng ngày mai còn là song hỉ lâm môn.

- Thật vậy sao? Ta về sẽ mời Phan đại nhân của Di gia đi làm mai giúp ta...

Thác Bạt Yên Nhiên mừng rỡ vô cùng, câu nói đó mới nói được một nửa thì gương mặt ửng đỏ thẹn thùng, không nói thêm được câu nào.

Dương Lăng vuốt mũi cười nói:

- Sống theo cảm xúc và bản năng của mình mới đúng là con người mà. Có vấn đề gì đâu?

Thác Bạt Yên Nhiên ngượng ngùng hắng giọng một cái rồi nói:

- Người thật hay người giả, đều biết đóng giả. Lại còn tưởng ta thương tiếc chàng ấy hay sao. Đợi chàng ấy ra khỏi ngục rồi, ta còn phải hỏi cho rõ ràng! Tự mình học Thiên Thư văn tự lại còn giấu ta.

Dương Lăng cười nói:

- Học Thiên Thư gì chứ? Mỗi người đều là một cuốn sách, có dày, có mỏng, có sâu, có nông, đọc cả đời cũng không đọc hết.

Dương Lăng chỉ là tức cảnh mà nói ra cảm nhận của mình. Nhưng Thác Bạt Yên Nhiên lại cho rằng hắn đang cố tình bao che cho Nhượng Cận, bèn liếc nhìn một cái sắc lạnh và nói:

- Vậy ra ngài cũng biết chuyện chàng ấy học “Nham Khắc Thiên Thư” phải không, lòng vòng một hồi vậy là chỉ có mỗi mình ta là không hay biết gì, lại còn giúp cho chàng ấy giấu ta, hừm!

Khi Yên Nhiên nói đến “Nham Khắc Thiên Thư” thì quả thật Dương Lăng cũng biết qua. Vậy ra ở trong đất Thục này còn có rất nhiều những hang lớn động sâu có khắc những văn tự cổ quái hàng ngàn năm đó. Mọi người đều không đọc hiểu được nên gọi đó là Thiên Thư. Lại vì được khắc lên trên đá nên mới có tên là “Nham Khắc Thiên Thư”. Dương Lăng không kìm được lòng hiếu kỳ bèn hỏi:

- Nhượng Cận huynh đang nghiên cứu “Nham Khắc Thiên Thư”?

- Ngài còn giả bộ nữa!

Thác Bạt Yên Nhiên cười nói:

- Ta không chấp nhận những lỗi sai dù là nhỏ nhất, đừng có ý định giấu ta làm gì, đây chẳng phải là “Nham Khắc Thiên Thư” thì là gì?

Thác Bạt Yên Nhiên nói đoạn bèn rút ra từ tay áo một cuốn sách, đặt lên trên bàn, nhướn máy nhìn một cái, vẻ mặt đắc ý.

Dương Thận cầm lấy cuốn sách lật giở ra xem, nhíu mày nói:

- Giống nhưng lại không giống, những nét chữa đơn giản này...

Gã giương tay lên vẽ họa trong không trung, lắc lắc đầu nói:

- Tại hạ cũng chưa từng nghiên cứu qua “Nham Khắc Thiên Thư”, nhưng những nét chữ này giống mà lại không giống, tưởng là đúng mà có cảm giác lại không đúng.

Dương Lăng tò mò cũng cầm lấy cuốn sách xem, hắn cũng không nhận biết được những chữ đó, bèn lại đặt nó xuống bàn và cười nói:

- Nhượng Cận huynh vô cớ chịu oan phải ngồi tù, cô nương nên an ủi huynh ấy mới phải. Đàn ông mà, có chút ít bản lĩnh nếu như cứ mang ra để khoe khoang với người khác thì há chẳng phải chẳng có gì đáng để nể phục hay sao?

Thác Bạt Yên Nhiên hừ một tiếng rồi nói:

- Tóm lại là chuyện lớn hay nhỏ ta cũng đều nói cho huynh ấy biết thì không có lý nào huynh ấy lại giấu giếm ta, đàn ông thì sao chứ?

Dương Lăng và Dương Thận cười lớn. Dương Thận còn ít tuổi nên không tiện pha trò, Dương Lăng thì cười lớn nói:

- Thác Bạt cô nương quả thật lợi hại, tại hạ có thể tưởng tượng được những ngày tháng đau khổ sau này của Nhượng Cận huynh rồi. Ha ha ha...

Lúc đó, Lưu Đại Bổng Chùy bèn bưng trà vào, đang đặt từng trách trà lên trên mặt bàn, chốc chốc lại liếc nhìn cuốn sách đang đặt ở trên bàn. Gã nhìn được mấy cái thì đột nhiên reo lên:

- Ái chà, đại soái, ngài đọc hiểu được Quỷ Họa Phù hay sao? Hi hi, ngài nhìn những chữ này mà xem, đọc là Lưu là họ của ta đó. Ha ha ha...

- Ồ... Sao các người lại nhìn ta?

Lưu Đại Bổng Chùy vuốt vuốt râu, hai con mắt bé như hạt đậu xanh của gã lại nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải ba người bọn họ một cách kỳ lạ. Ba người đó nhìn chăm chú vào Lưu Đại Bổng Chùy dường như trên gương mặt của gã đang nở hoa vậy.

Dương Lăng nhìn hai người đồng đảng đang xấu hổ thẹn thùng, hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Người này là Dương Thận, đây là Đệ nhất kỳ tài của Ba Thục, bác học kiến thức quảng đại uyên thâm, là người hiếm gặp trong đời. Thác Bạt Yên Nhiên cô nương cũng là một kỳ nữ, không những Hán văn vô cùng giỏi giang mà còn tinh thông cả tiếng Tạng và ngôn ngữ của những bộ tộc khác nữa. Bản thân ta lại càng không nói làm gì rồi. Vậy mà... những chữ đơn giản như vậy, phiên âm Hán ngữ, phiên âm tiếng Anh cũng ít nhiều nhận biết được một chút, nhưng Lưu Đại Bổng Chùy...

Dương Lăng đảo mắt nhìn rồi hỏi:

- Đại Bổng Chùy, ngươi biết chữ này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.