Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con

Chương 37




Đám nô tì không dám ngăn nàng lại, nhìn thấy Yên Nhiên vào trong phòng, bọn họ bèn nhanh chóng mang theo đồ đạc của mình mà rời đi ngay lập tức.

Thác Bạt Yên Nhiên vào trong thư phòng của Nhượng Cận, bên trong đó có ba giá sách lớn, thường ngày nàng cũng chẳng bao giờ để ý đến. Những thư từ gửi đến Tiểu Kim Xuyên chẳng biết Chu Nhượng Cận cất giấu ở đâu. Nay nghe nói tìm được vật chứng ở trong giá sách này, Yên Nhiên không khỏi hiếu kỳ mà chú ý đến.

Dương Thận bác học quảng phạn, vị Nhị điện hạ Chu Nhượng Cận này cũng được coi như kiến thức rộng lớn uyên thâm, trên giá sách thu thập đầy đủ các loại sách kinh thư, sử thi, đạo tử, phạm vi vô vàn rộng lớn. Thác Bạt Yên Nhiên không thể nhẫn nại mà chăm chú xem xét hết được đống sách đó, nhìn lướt qua một vài cái bèn cảm thấy không còn hứng thú tìm kiếm kỹ lưỡng nữa, quyết định đi tìm Dương Lăng để nghe ngóng tình hình.

Yên Nhiên đang định quay người bước đi thì đột nhiên phát hiện ra có một quyển sách ở trên cái giá gần với bàn chưa được đóng lại cẩn thận, bèn tiện tay ra gập lại. Lúc này nàng ấy mới phát hiện ra mặt bên cạnh của cuốn sách không viết chữ, Yên Nhiên bèn tiện tay mở ra xem. Bên trong đó ghi chép lại rất nhiều những ký hiệu cổ quái, tựa như những văn tự thượng cổ khắc lên đá mà Yên Nhiên đã nhìn thấy ở hoang sơn. Nét chữ đơn giản, biến hóa không nhiều, xem đi xem lại thì cũng là từng đấy những văn tự, nhưng nếu nhìn cho thật kỹ thì sẽ phát hiện ra có nhiều điểm không giống nhau.

Thác Bạt Yên Nhiên ồ lên một tiếng kinh ngạc, vội vàng mở ra xem, khe rãnh quyển sách dày đặc những chữ bé nhỏ như con kiến, dường như đó là những lời chú thích cho cuốn sách, nhưng lại dùng cùng một thứ ngôn ngữ. Phần nội dung đằng trước có nét bút tương đối đậm, giở đến những trang sau thì màu mực sáng hơn, tựa như chỉ mới trước đó vài hôm mới viết vào vậy.

Thác Bạt Yên Nhiên sầm mặt xuống, giận dữ vứt cuốn sách xuống bàn: Là tình nhân của nhau thì không nên có bất cứ bí mật nào mới đúng, không nên có những chuyện giấu diếm nhau. Tất cả những chuyện của ta trước nay đều nói cho chàng biết không giấu một chuyện nào. Còn chàng thì lại đi học thứ ngôn ngữ kỳ quái này mà không hề nói cho ta biết câu nào.

Yên Nhiên tức tối đi ra tới cửa mới sực nhớ ra, nghĩ ngợi một lúc bèn quay lại mang theo quyển sách rồi mới nghênh ngang rời đi.

Dương Lăng cùng với Đại Bổng Chùy về tới hành dinh, bèn hỏi luôn Ngũ Hán Siêu:

- Các văn bản hồ sơ của vụ án ở Án Sát Ti đã mang về hay chưa? Đêm nay bổn quan phải nghiên cứu cho thật kỹ.

Ngũ Hán Siêu đáp lại:

- Đều đã mang về đến phủ rồi, bao gồm cả lời khai của những người có liên quan, và miếng ngọc bội làm rơi tại hiện trường. Nhưng... với điều kiện thời tiết như hiện tại thì quả không nên để thi thể bên ngoài quá lâu. Thi thể của Chu tiểu thư đã được kiểm tra qua rồi, ban nãy Liễu đại nhân cũng đã mang theo quan giám ngục của Cẩm Y Vệ và ngỗ tác đến kiểm tra lại một lần nữa. Không tìm ra được bất cứ bằng chứng nào ở trên thi thể nữa. Tĩnh Thanh Quận Vương ban nãy cũng đã phái người đến gửi thư nói hy vọng có thể sớm được nhận lại thi thể để tiến hành mai táng. Đại nhân ý ngài...?

- Thi thể cũng mang đến rồi à?

Dương Lăng ngây người:

- Con cáo giá Lục Chính này quả nhiên mong mỏi ném sự việc phức tạp này cho người khác, đẩy đi một cách gọn gàng sạch sẽ đấy chứ.

Dương Lăng gật đầu đáp lại:

- Bổn quan cũng không phải là Ngỗ tác, nếu như Ngỗ tác của Án Sát Ti và Cẩm Y Vệ đều đã kiểm tra rồi, thi thể không cần giữ lại nữa, thông báo cho Tĩnh Thanh Quận Vương đến nhận xác về.

- Ồ, đợi đã.

Dương Lăng nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp:

- Nghĩa tử là nghĩa tận, đi, đưa ta đến bái kiến vị Mộng Ly cô nương này.

Thi thể để trong hành dinh của Khâm sai đại nhân thì không được tốt cho lắm. Hậu viện lại là nơi Dương Lăng luyện công, bắn bia, nên Ngũ Hán Siêu đành để thi thể của nạn nhân ở chỗ của đám Lang Binh. Bên cạnh phòng có một thi thể người chết mà đám Lang Binh đó lại thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cứ ra ra vào vào, cười nói vui vẻ.

Mãi đến khi nhìn thấy Ngũ Hán Siêu đi cùng Khâm sai đại nhân đến tới thì đám người đó mới trở nên nghiêm túc. Hóa ra bọn họ chỉ là những chiến sĩ dũng mãnh, đi theo Dương Lăng một thời gian dài, đại bộ phận Lang Binh cũng học được kỷ luật quân dội, vội vàng hành lễ với Dương Lăng, yên lặng đứng qua một bên.

Căn phòng để thi thể có hai tên cận binh đứng canh đằng trước. Dương Lăng bước vào thì chỉ nhìn thấy một căn phòng trống trải, chỉ có một chiếc quan tài được đặt ở đó, phía trước có một chiếc ghế, bên trên đặt một bát hương, khói bay nghi ngút lại càng cảm thấy thêm phần thê lương.

Dù cho có là Vương hầu Công khanh, Tài tử Giai nhân thì lúc chết đi rồi cũng chẳng qua chỉ là một nắm đất mà thôi. Cô thiếu nữ mới chỉ có mười sáu tuổi, lại là dòng dõi Vương tộc, yêu kiều như vậy mà lại bị người ta bóp chết, một mạng hai người!

Vốn dĩ sự việc này không liên quan đến Dương Lăng, nhưng tĩnh tâm suy nghĩ để điều tra cho tốt vụ án này thì bất giác lúc này đây Dương Lăng bỗng cảm thấy vô cùng căm hận tên hung thủ mất hết tính người. Hắn bước đi thật chậm và nhẹ nhàng, đến trước quan tài, hay tay chắp trước ngực, nhẹ nhàng nói:

- Chu Mộng Ly cô nương, hiện tại bổn quan đang điều tra vụ án của cô, nhất định ta sẽ tìm ra hung thủ thật sự để trả thù cho cô. Chu cô nương sống khôn thác thiêng, xin hãy phù hộ cho Dương mỗ thuận lợi tìm được hung thủ để nghiêm trị y.

Dương Lăng lặng lẽ vái ba cái. Mãi tới khi đứng thẳng người dậy thì thấy Ngũ Hán Siêu đã đứng ở phía trước quan tài, giương tay đẩy nhẹ một cái, nắp quan tài khẽ mở ra, tiếp đó gã kéo chiếc nắp xuống và nói:

- Đại nhân, vị này chính là nạn nhân bị hại, Chu cô nương.

Đã muốn trở thành quan Thanh Thiên phá án thì làm gì có chuyện ngay cả đến mặt của nạn nhân mà cũng không nhìn đến. Nên dù trong lòng rất e sợ không dám nhìn người chết, nhưng hắn cũng đành phải cố mà bước đến. Mở nắp quan tài ra, bên trong đó có một làn khói trắng bay lên, bất giác cảm thấy có chút sợ hãi. Dương Lăng ngẩng đầu nhìn Ngũ Hán Siêu thì nhận thấy gã ta sắc thái vẫn bình thường điềm tĩnh, lúc đó mới nghĩ rằng ắt phải có nguyên do gì đó, vậy nên mới mạnh dạn mà bước qua.

Dương Lăng nhìn vào bên trong quan tài thấy đặt ở trong đó thật nhiều khối băng, toàn thân Chu cô nương đều đặt kín, ngay đến cả đầu cũng vậy, chẳng trách lại có khí trắng bay ra.

Chu Bát Trọng tướng mạo tuấn tú, đúng là một dòng giống tốt. Con cháu của ông ta lại lấy những đại mỹ nhân tướng mạo xuất chúng vì thế cho nên sinh ra những đứa con xinh đẹp, có muốn tìm những đứa xấu xí cũng còn khó mà thấy được. Vị cô nương đó quả thật tướng mạo vô cùng xinh đẹp, gương mặt trái xoăn, chiếc mũi thanh tú, đôi môi mỏng mọng, đôi lông my dài dậm che khuôn mặt, thần thái an tường, chắc hẳn Ngỗ tác cũng đã trang điểm lại cho thi thể nạn nhân. Hoàn toàn không thể nhận dược ra thần thái hoảng sợ, tuyệt vọng lúc bị sát hại. Chỉ là khuôn mặt, đôi môi một màu trắng xóa, không nhìn thấy bất cứ một tia máu nào.

Dương Lăng tiếc than thở dài một cái, có chút không đành lòng mà quay mặt đi luôn, ánh mắt lướt qua gương mặt của vị cô nương này, đột nhiên thấy có cảm giác quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu đó rồi. Dương Lăng ngây người, rồi lại cẩn trọng nhìn lại một lần nữa vị cô nương đó, sau đó đột nhiện lùi lại phía sau vài bước, nhìn nghiêng một cái thật kỹ, sau đó thét lên một tiếng:

- A!

Ngũ Hán Siêu giữ lấy chiếc quan tài không hề có chút sợ hãi, Dương Lăng đột nhiên hét lớn một tiếng như vậy khiến cho gã phải giật mình nhảy lên một cái. Sau đó tay cầm lấy cán kiếm giương mắt nhìn bốn xung quanh quan sát tình hình xem có động tĩnh gì chăng, lúc này mới bối rối hỏi:

- Đại nhân?

Ngũ Hán Siêu dứt câu thì mới nhìn thấy Dương Lăng đang đứng ngây người ở đó, gương mặt trắng bệch như tuyết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.