Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con

Chương 35




Dương Lăng mỉm cười một cái, lúc này mới bắt đầu mở sách ra xem. Đột nhiên phát hiện ra bên trong là hoàn toàn rỗng không, bốn bề được dính keo lại, đó lại là một chiếc hộp đựng đồ, bên trong có một vài bức thư. Dương Lăng vột vàng quay người, để chiếc hộp lên trên bàn, dùng thân người mình che đi hướng nhìn của Tiểu Quận chúa, lấy thư ra khỏi hộp và đọc.

Bức thư đầu tiên có nét chữ nguệch ngoạc, nội dung hình như là muốn nói đến Tù trưởng của một tộc nào đó lân cận vì muốn cướp thôn và người của chủ nhân bức thư, nên hai bên đã xảy ra tranh chấp khiến cho người của bên gã bị thương không ít. Chu Nhượng Cận đi ngang qua thấy vậy bèn tìm cách hòa giải tháo gỡ khiến cho gã giảm bớt được tổn thất, hy vọng Nhị điện hạ có thời gian thì đến chỗ gã chơi vài hôm. Lại nhắc đến chuyện một tù trưởng của tộc khác là họ hàng của một thủ lĩnh Thổ ti nào đó, hy vọng Nhị điện hạ có thể giúp cho bộ tộc của chủ nhân bức thư nói giúp với người đó vài lời. Đọc mãi đến đoạn cuối thì đó là thủ lĩnh của tiểu bộ lạc Miêu tộc ở Bảo Ninh, và phát sinh tranh chấp đấu đá với gã cũng là một bộ lạc khác trong nội bộ.

Đọc hai bức thư đều là những thư từ của Chu Nhượng Cận và đám bằng hữu. Đến những bức thư được buộc riêng bằng sợi dây tơ, Dương Lăng lật qua xem nhanh, chữ viết thanh tú, là nét chữ của nữ nhi, hơn nữa rõ ràng là bút tích của cùng một người. Dương Lăng tựa như bắt được vàng, vội vàng mở một bức thư ra xem. Quả nhiên đó là thư tình nam nữ. Trống ngực đánh thình thịch, ánh mắt của hắn hướng nhìn về phía cuối bức thư, nơi có thể giải đáp được các bí mật, thì phát hiện ra...

Để trống, những phần cuối thư hoàn toàn để trống. Dương Lăng vội vàng mở xem tiếp một vài bức thư nữa, phần cuối thư đều để trống. Hắn lại gói lại cẩn thận, mang về phủ của mình nghiên cứu cho kỹ lưỡng, phải tìm cho ra thân phận của người phụ nữ này, hy vọng không phải là nàng ấy...

Dương Lăng đóng chiếc hộp lại, đưa ánh nhìn ra hiệu cho đám lính cầm đi, rồi quay người đi về phía Chu Tương Nhi, cười nói:

- Quận chúa, tại hạ đã kiểm tra toàn bộ đồ vật ở đây, ngoại trừ... cuốn sách này phải mang đi, những thứ khác để nguyên chỗ cũ. Chúng ta cùng đi đến nơi ở của Mộng Ly cô nương để khám xét tiếp xem.

Ánh mắt của Dương Lăng lướt nhanh, nhìn thấy bức tranh treo trên tường. Bức tranh vẽ ba đứa trẻ đang câu cá bên bờ sông. Một thiếu niên đội nón lá vành trúc, đang ngồi trên tảng đá, nhìn chăm chú mặt nước thượng du, một đoạn dây câu thả xuống nước. Cách đó vài bước dưới tảng đá bên cạnh con sông, một thiếu niên khác có vẻ lớn tuổi hơn người ban nãy đang bắt một con cá lớn bỏ vào giỏ, gương mặt hướng về phía chàng thiếu niên ngồi trên phiến đá như cười nói điều gì đó vậy.

Người thứ ba là một bé gái béo tròn, làm rơi cần câu xuống sông, nhưng lại hồn nhiên chạy đến bụi cỏ để bắt bướm. Nét vẽ tuy đơn giản nhưng lại chan chứa sự trong sáng của trẻ thơ. Ba đứa bé, ba thần thái, hành động khác nhau cùng vơi cảnh vật của sông nước cây cỏ đều được vẽ lại rất sống động.

Dương Lăng nhìn thấy bé gái với cái ống quần được vén lên để lộ ra cái chân ngắn nhỏ, mũm mĩm đang mừng rỡ đuổi theo bắt những con bướm ở đằng trước, lại quay ra nhìn hai thiếu niên kia, bất giác nhớ tới câu chuyện “Mèo con câu cá”, hắn vuột miệng cười nói:

- Một người câu được cá, một người đang cố gắng câu cá, nhưng xem ra thì vẫn là cái cô bé ham chơi kia là đáng yêu nhất.

Chu Tương Nhi nghe thấy vậy, quay đầu lại liếc xéo Dương Lăng một cái, kiêu ngạo nói:

- Ta ham chơi gì cơ chứ? Lẽ nào câu các cũng được coi là công việc nghiêm túc hay sao?

- Ồ? Bức tranh này...

Dương Lăng nhìn đi nhìn lại, đột nhiên tỉnh hiểu ra, hỏi tiếp:

- Bức tranh này là vẽ Đại điện hạ, Nhị điện hạ và Quận chúa hay sao?

Hắn nhìn lại một lần nữa, thấy ở bên cạnh bức tranh có một bài thơ: Dục tể vô chu tiếp, Đoan cư sỉ thánh minh. Tọa quan thùy điếu giả, đồ hữu tiện ngư tình.

Bức tranh và bài thơ không có phần tương thích với nhau, nhưng bức tranh này quả là đã rất cũ, có lẽ là tác phẩm thời còn nhỏ của bọn họ. Còn nhỏ như vậy mà đã có thể dùng thơ để phối cùng tranh đã là quá giỏi rồi. Càng lạ hơn ở chỗ là bức tranh này có đến bốn bút tích khác nhau. Dương Lăng chăm chú nhìn một hồi thật lâu, thắc mắc hỏi:

- Bài thơ này là do người nào đã viết vào vậy, sao lại thấy có bút tích của bốn người?

Chu Tương Nhi hiển nhiên là vô cùng thích bức tranh này, khó lắm mới thấy nàng cười một cái với Dương Lăng, đáp lại:

- Tranh là do Nhị ca ta vẽ, bài thơ là do ba huynh muội chúng ta cùng với Nhị ca ta mô phỏng lại bút tích của Phụ vương mà viết lên

- Hay, hay lắm.

Dương Lăng khen ngợi, nói tiếp:

- Hai câu đầu nét chữ ngay ngắn nghiêm chỉnh, ắt hẳn là của Thục Vương gia và Đại Điện hạ, nhưng câu thứ ba... Nhị điện hạ có thể mô phỏng được nét chữ của người khác mà bút tích của bản thân mình thì sao lại xấu như vậy? Ồ, lúc đó còn chưa định hình, xem ra thư pháp hiện nay của Nhị điện hạ...

Chu Tương Nhi không cười nữa, từng lời từng chữ đáp lại một cách đanh thép:

- Câu đầu tiên là mô phỏng bút tích của Phụ vương ta, câu thứ hai là Đại ca ta viết, câu thứ ba là ta..., câu cuối cùng mới là bút tích của Nhị ca ta.

Chu Tương Nhi vung tay áo một cài rồi bực bội đi ra cửa, lúc này mới hằn học ngoảnh đầu lại nói tiếp:

- Dương đại nhân pháp nhãn, lúc đó ta mới có bốn tuổi rưỡi, bút tích có thể đẹp được đến đâu cơ chứ?

Dương Lăng gặp phải cục đá cứng đầu, nhìn thấy đám Phiên Tử đang cúi đầu cố nhịn cười, ngay cả đến đám thị nữ đứng hầu ở góc tường cũng một bộ dạng muốn phì cười, hắn bèn nghiêm giọng ra lệnh:

- Được rồi, được rồi, cất đồ đạc vào nguyên vị trí cũ, đến nơi ở của Mộng Ly cô nương khám xét, nhanh chong thu dọn!

Dương Lăng bước tới cửa, trong lòng đột nhiên có chút ẩn trắc khó chịu, quay đầu nhìn lại bức tranh đó, những gương mặt ngây thơ trong trẻo đang hồn nhiên câu cá, bắt bướm, tận hưởng tháng ngày hạnh phúc. Nhưng đồng thời hắn cũng có cảm giác có điều gì đó không ổn mà không nói được nên lời.

Nếu đúng thật là Thế tử làm hại Nhị điện hạ thì... Dương Lăng khẽ thở dài một tiếng:

- Nhìn bọn họ lúc còn nhỏ, không có khoảng cách nào, không có toan tính gì, chỉ có tình tương thân tương ái. Con người chỉ cần trưởng thành rồi thì sẽ bị nhuốm màu của danh vọng, quyền lực, tiền tài, địa vị, sẽ trở nên thuần tục. Nếu những suy đoán của ta mà là thật thì khi Chu Nhượng Cận ra khỏi ngục, nhìn thấy bức trang này, nhớ lại tình thủ tục huynh đệ những ngày thơ bé, thì thật không hiểu tâm trạng lúc bấy giờ sẽ như thế nào...

- Ta đã cưới đến ba bà vợ rồi, nhưng vẫn còn không hiểu tại sao phụ nữ lại có quá nhiều những thứ đồ vật rườm rà, cổ quái này của phụ nữ để làm cái gì?

Dương Lăng nhìn theo những thứ đồ vật kỳ lạ mà đám quân lính đang không ngừng lôi ra.

Tiểu Quận chúa đỏ ửng cả mặt, thi thoảng lại giật lấy những món đồ từ tay đám Phiên Tử mà nhét vào chỗ cũ, lại còn chửi thầm bọn chúng vài câu, khiến cho đám Phiên Tử lóng ngóng lúng túng, vậy nên nếu có lỡ lôi ra được vật gì nhạy cảm thì chẳng chờ để cho người khác nhìn thấy bèn ngay lập tức đặt về chỗ cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.