Đừng Yêu Em

Chương 31: Trường đồ cứu mỹ nhân




- Quả thật đáng giận...

Tâm thần rung động, trong nháy mắt sau đó hắc động đáng sợ biến thành nóng rực, hỏa diễm hừng hực bắt đầu khởi động nhiệt độ cực nóng bao phủ một đám năng lượng hoang vu này.

Xùy!

Nhiệt độ khủng bố khiến thân thể Thần Dạ cảm ứng rõ ràng, nếu không phải năng lượng của bản thân, Thần Dạ cũng không chịu nổi, năng lượng trong hạp cốc cấm kỵ cũng không phải bình thường.

Hỏa diễm này đúng là phi phàm, thực sự có đầy đủ cường đại áp chế năng lượng hoang vu, muốn luyện hóa lại không thể làm được.

Tâm thần Thần Dạ xiết chặt, không cần nghĩ ngợi, hỏa diễm hóa thành hàn băng đóng băng một đám năng lượng hoang vu này, cuối cùng nếu như không thể làm gì được năng lượng hoang vu thì hắn cũng không còn cách nào.

Năng lượng hoang vu bị đóng băng, nhưng mà nó đang cừng lực phá tan, hàn băng không ngừng rạn nứt.

- Bản tôn, ngươi làm sao vậy, tại sao bỏ qua bản chất của huyền khí thế?

Lúc này Thần Dạ hơi có chút thúc thủ vô sách, bổn mạng hồn phách lập tức vang lên trong đầu.

- Ân?

Thần Dạ sững sờ một chút, chợt bừng tỉnh đại ngộ, bản thân của mình đã đi sai lầm.

Bản thân huyền khí là không cần trộn lẫn bất cứ khí tức nào khác, nhưng mà từ khi đạt được lực lượng lôi đình, tại Vô Tận Hải chúng thần chi mộ có được lực lượng thôn phệ, sau đó tại hạp cốc cấm kỵ đạt được năng lượng hỏa diễm và hàn băng, tất cả đều tương dung trở thành huyền khí, mỗi lần gặp địch, địch nhân khác nhau, trình độ khác nhau, Thần Dạ đều biến huyền khí thành năng lượng khác nhau ứng phó địch nhân.

Bốn loại năng lượng đều cường đại, bởi vậy mỗi một lần tao ngộ địch nhân cùng nguy cơ, mượn lấy bốn loại năng lượng Thần Dạ cũng có thể biến nguy thành an, thậm chí còn lấy được thắng lợi to lớn.

Lâu dài như vậy nên Thần Dạ dần dần quen trong huyền khí có những năng lượng này, do đó bỏ qua bản chất của huyền khí.

Huyền khí chính là huyền khí, chính là do võ giả vất vả tu luyện mà thành, cho dù trong huyền khí có dung hợp năng lượng khác, huyền khí vẫn là huyền khí, tất cả biến hóa đều dùng huyền khí làm chủ mới là chính đạo.

Thế nhưng mà Thần Dạ bị bốn đại năng lượng cường đại và thành quả chiến đấu mê hoặc, ngược lại bỏ qua bản chất của huyền khí.

Luyện hóa bất luận một loại năng lượng nào cũng cần bản thân huyền khí, lực lượng lôi đình bốn loại năng lượng cường đại nhưng vẫn phải bám vào huyền khí mà sinh tồn, nếu không sẽ diễn sinh ra đủ loại biến cố khác nhau.

Nếu như không phải bổn mạng hồn phách tăng lên, biến cố này vĩnh viễn tồn tại trong người Thần Dạ.

Năng lượng hoang vu quá cường đại, sau đó huyền khí bản thân bị áp chế, Thần Dạ không cần suy nghĩ là vận dụng bốn loại năng lượng trong huyền khí ứng phó, đây là quan niệm sai lầm.

Huyền khí và người cũng như sinh linh khác, đều cần không ngừng tôi luyện mới có thể cường đại lên, dung hợp với năng lượng khác sẽ sinh ra biên hóa về chất, có được biến hóa khác nhau hoàn toàn.

Cho nên cho dù năng lượng hoang vu vô cùng cường đại, bản thân huyền khí rất khó ứng phó, nhưng cũng chỉ có huyền khí của bản thân mới ứng phó được, đổi thành năng lượng khác chỉ là trói buộc, thậm chí giam cầm, nhưng không cách nào luyện hóa chính thức được.

- Bổn mạng hồn phách, cám ơn!

Thần Dạ nhẹ nhàng cười cười, nghĩ thông suốt những chuyện này, thân thể của hắn trở nên nhẹ nhõm, lúc này đưa mắt nhìn qua năng lượng hoang vu cũng đã không khiến hắn sợ.

Oanh!

Năng lượng hàn băng lập tức biến đổi, hóa thành huyền khí, dùng huyền khí bao phủ năng lượng hoang vu.

- Đại Tịch Diệt Tâm Thuật!

Vận chuyển công pháp, do đó bắt đầu luyện hóa năng lượng hoang vu, cho dù nhìn qua huyền khí bản thân đang bị áp chế, thế nhưng mà chỉ cần luyện hóa, chỉ cần năng lượng huyền khí không dứt, mặc kệ phát sinh nguy hiểm mạnh cỡ nào, chỉ cần luyện hóa được một tia năng lượng hoang vu, như vậy Thần Dạ có thể nhìn thấy hào quang thắng lợi.

Mà yêu cầu này Thần Dạ tự tin có thể làm được!

Ở nơi xa xôi, trên mặt đất trống trải có hai cáo kén màu xám ở đó, mơ hồ có thể thấy được bên trong có hai thân ảnh đang ngồi xếp bằng, hít thở của bọn họ hình thành tuần hoàn hoàn mỹ.

Hai thân ảnh này ở đây không biết bao lâu, quang kén bao phủ bên ngoài thân của bọn họ đã cực kỳ nồng đậm, che kín tất cả khe hở.

Răng rắc!

Mỗ thời khắc này đều có tiếng vang nhỏ vang lên, đột nhiên trên bề mặt quang kén có rất nhiều vết rạn nứt sinh ra.

Lập tức hai đạo quang mang từ trong hai cái kén này bắn thẳng ra ngoài, tiếp theo đó có hào quang khổng lồ từ trong quang kén bắn ra, quang kén lặng lẽ hóa thành hư vô không thấy.

Hai đạo quang mang này bao phủ thiên địa, hào quang này bao phủ hai thân ảnh, bọn họ đứng thẳng như trường thương!

Qua một lát sau, có lẽ nhớ lại trí nhớ lúc trước, một người trong đó như ma thần, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua chỗ khác và quát:

- Đi ra!

Tiếng hét phẫn nộ giống như sấm sét cuồn cuộn chấn động hư không, sau đó như bị trọng kích, không ngừng rung động lắc lư, sau đó sát khí kinh thiên cũng từ trong thân ảnh ma thần này hiện ra.

- Ha ha!

Sau khi phát tiết phẫn nộ, một tiếng cười to vang vọng các nơi, chợt tiếng cười này đang vang vọng bỗng nhiên vặn vẹo, trở nên càng thêm hư ảo, mà trong hư ảo hình thành quang ảnh cực lớn.

- Ha ha, đừng có gấp, sau khi đủ người thì các ngươi sẽ biết rõ khảo nghiệm là cái gì!

- Quả nhiên nơi đây có chưởng khống giả!

Thân ảnh như ma thần kia và nữ tử bên cạnh nhìn nhau, sâu trong ánh mắt đều mang theo kiêng kị thật sâu, nhưng sau một lát ánh mắt hai người đại biến.

Bọn họ nhìn thấy trong quang ảnh to lớn cũng có một quang kén tồn tại, nhưng mà quang kén này không có nồng đậm bao nhiêu, nhìn qua hình như vừa hình thành.

Chuyện này giống như đúc tao ngộ của bọn họ, mà làm cho bọn họ khiếp sợ chính là người bên trong quang kén kia.

- Thần Dạ!

Hai người lập tức kinh hô không thôi, trong nháy mắt bọn họ lao qua, trên mặt mang theo cảm động, bản thân hai người tao ngộ đi vào nơi đây, nhất định là Thần Dạ biết rõ tin tức đã vào đây tìm bọn họ.

- Trong đời này có huynh đệ như vậy chết cũng không tiếc!

Qua một lúc sau, nam tử nói ra.

Nữ tử gật gật đầu, nói khẽ:

- Ta thực may mắn, năm đó ở Tử Vong sâm lâm gặp được hắn, nếu như không có Thần Dạ, chúng ta cả đời này sẽ có biến hóa khác nhau. Thần Dạ, ngươi ngàn vạn không nên có chuyện gì.

Nghe vậy nam tử cười to vang vọng, nói:

- Nghiên nhi, ngươi cứ yên tâm đi, ngay cả chúng ta cũng đi tới bước này, dùng bổn sự của Thần Dạ sao không làm được chứ?

- Ta đương nhiên tin tưởng!

Một nam một nữ này tự nhiên chính là phu thê Phong Ma và Liễu Nghiên tiến vào Táng Hồn sơn mạch, do đó bị mang vào linh hồn giới!

- Thì ra các ngươi quen nhau!

Lúc này ở phía chân trời có gương mặt hư ảo hiện ra, đồng tử hư ảo có tinh quang lóe lên, nhìn qua Thần Dạ sau đó lại nhìn qua Phong Ma hai người, thản nhiên nói:

- Hắn là Thần Dạ đúng không? Hắn đúng là có tình có nghĩa, hắn tiến vào Táng Hồn sơn mạch là tự nguyện tiến vào, mà theo bổn tọa quan sát, hắn tới tìm các ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.