Đừng Vội Nói Lời Yêu

Chương 20: Ngoại truyện 2: Tết đoan ngọ




Hoàn toàn bất đồng với những hình ảnh bình thường hay xuất hiện trong các vở kịch phim truyền hình. Sau khi nghe xong câu nói đó, Hứa Nhạc cũng không có ngạc nhiên trầm mặc giật mình tỉnh lại, cuối cùng xấu hổ đưa ra một cái kết luận nào đó, mà hắn lại thoáng nhíu lại cặp lông mày rập rạp đen dày, thẳng như một thanh phi đao trên trán mình, vẻ mặt phi thường nghiêm túc nói:

- Có một vị huynh đệ của tôi đã lấy được tin tức chính xác là Mạch Đức Lâm đã tham dự vào sự kiện khủng bố tập kích. Hơn nữa chúng tôi cũng có đem những chứng cứ đó giao cho bên phía Liên Bang, chỉ là pháp luật Liên Bang dưới sự ảnh hưởng của một số thế lực nào đó mà tạm thời mất đi hiệu quả vốn có của nó, cho nên tôi mới đành tự mình ra tay mà thôi. Hơn nữa trước khi tôi giết chết Mạch Đức Lâm, chính miệng tôi cũng đã hỏi qua hắn, hắn cũng đã tự mình thừa nhận.

Câu hỏi lạnh lùng kia của Chung Sấu Hổ kỳ thật vốn định chỉ thẳng rõ ràng trái tim của Hứa Nhạc, vén lên một cỗ cảm xúc lệ sát huyết tinh ẩn chứa bên trong trái tim của gã thanh niên bề ngoài chất phác này, phản bác lại lời chất vấn đòi phải có chứng cứ của đối phương hướng về phía mình lúc trước. Nhưng mà hắn như thế nào cũng không có ngờ đến được, cái gã thanh niên Hứa Nhạc đang ngồi đối diện với mình kia, thế nhưng lại giống hệt như là một gã sinh viên trường Luật vô cùng xuất sắc, lại giống như là một đứa tiểu tử chấp nhất vô cùng chăm chú, thật sự nghiêm túc đáp lại một câu như thế.

Đây đúng là một gã tiểu tử vô cùng kỳ diệu a! Chung Sấu Hổ im lặng nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, trong nội tâm càng thêm kiên định đối với cách nhìn này của mình, mỉm cười tự giễu nói:

- Cậu nói rất đúng, ta không có chứng cứ. Trên thực tế, nếu như ta có chứng cứ chính xác, như vậy ta đã sớm một phen phái người đem Đỗ Thiếu Khanh kia đánh chết từ lâu lắm rồi.

Cặp mày hoa râm của vị Tổng Tư lệnh Quân khu Tây Lâm khẽ nhướng lên một cái, mang theo ba phần lạnh lùng, nói:

- Ta tôn trọng cái loại phong cách ở một số phương diện nào đó dùng biện pháp mị hoặc, hoặc là tự thôi miên mình để tuân theo một sự chấp nhất nào đó. Chẳng qua là ta muốn nhắc nhở cậu trước một điều, trong tương lai nếu như vị Tổng thống Mạt Bố Nhĩ kia của các cậu có bị đám quân nhân đuổi xuống đài… Như vậy hãy nhớ kỹ buổi nói chuyện của chúng ta ngày hôm nay!

Tổng thống của các người… Ngay từ thời điểm cuộc Tổng tuyển cử lúc trước bắt đầu, Hứa Nhạc tựa hồ có thể nghe được cái thuyết pháp này ở rất nhiều trường hợp khác nhau. Chỉ có điều là bởi vì trường hợp bất đồng, cho nên ý nghĩa đại biểu hàm chứa bên trong cái thuyết pháp này cũng tuyệt không giống nhau. Thi công tử nói như vậy là bởi vi hắn đắc ý đối với sự ảnh hưởng của chính mình trong quá trình Tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang. Chung Sấu hổ nói như vậy, lại đại biểu cho cái nhìn nhất trí của rất nhiều đại nhân vật bên trong xã hội thượng tầng của Liên Bang…

Trong suy nghĩ của tất cả bọn họ, Tổng thống tiên sinh tiến hành đặc xá cho Hứa Nhạc, sau đó cùng với Quân đội Liên Bang không tiếc bất cứ cái gì, mạnh mẽ tài bồi gã thanh niên này, tự nhiên trong lòng có chỗ kỳ vọng. Ở trong cái bản đồ tương lai của Liên Bang này, Tổng thống tiên sinh cùng với Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, đám chính khách quan liêu kia khẳng định không hề nghi ngờ sẽ không ngừng phát sinh ra những gút mắc liên quan đến những phương diện lợi ích, mà gã thanh niên Hứa Nhạc này tất nhiên là sẽ đứng về phía trận doanh của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh này, nắm giữ chức vụ này được mấy năm nay, đã để lại một ấn tượng tuyệt hảo trong lòng tất cả mọi người. Hắn ra tay đặc xá cho cái gã thanh niên trong sự kiện Mạch Đức Lâm, đang là đối tượng đối phó của tất cả mọi thế lực trong Liên Bang, trong chuyện này, ông ta đã phô bày ra một năng lực hành vị trác tuyệt, cùng với loại quyết đoán mạnh mẽ hơn hẳn người bình thường. Trong khoảng thời gian hai năm gần đây, thông qua một số lần trao đổi cực nhỏ nhưng lại khắc sâu ấn tượng cực kỳ. Nghe những lời nói của ông ta, xem những hành động của ông ta, được ăn những củ khoai lang ngon ngọt do đích thân vị Đệ nhất Phu nhân nướng, Hứa Nhạc biết rất rõ ràng trên người của chính mình, đã đánh hạ lên đó một vài loại dấu vết nhàn nhạt của một phương nào đó, nhưng mà hắn cũng không hề cảm thấy khó chịu, mà ngược lại càng cảm thấy vinh hạnh hơn.

Nghe những lời nói trào phúng của Chung Tư lệnh, trong đầu hắn nhất thời hiện ra hình ảnh vị Tổng thống tiên sinh thân yêu bị vô số nòng súng điên cuồng chỉa thẳng vào đầu, không khỏi có chút tức giận, cặp lông mày rậm rạp nhất thời nhướng lên, nói:

- Không có bất cứ chứng cứ gì, thậm chí là bất cứ dấu hiệu gì… Chẳng lẽ chỉ bởi vì một cái bài diễn văn nào đó trong trường học năm xưa, ngài lại đem Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh đưa vào hàng ngũ của đám quân nhân cuồng nhiệt hay sao? Tuy rằng tôi thật sự cũng rất căm ghét cái tên gia hỏa này, nhưng mà cái này cũng không khỏi có chút quá mức hoang đường rồi.

Chung Sấu Hổ cau cặp mày hoa râm của mình lại, phất phất tay nói:

- Cũng có một loại giải thích khác, có lẽ là do nguyên nhân bởi vì năm đó hắn đã muốn cướp người yêu của ta đi…

Hứa Nhạc nhất thời giật mình, ngẩn người ra không biết nói cái gì. Một khi đối phương, thân là một vị Tổng Tư lệnh chưởng quản trong tay Quân đội cả một Đại khu Liên Bang như thế này, đem đề tài nói chuyện chuyển sang tình hình tranh giành trai gái với nhau tại Học viện Quân sự I năm đó, hắn tự nhiên cũng không có tiện nói tiếp về cái chủ đề này nữa.

Cái cằm của Chung Sấu Hổ khẽ nhếch lên một cái, có vẻ ngạo mạn bất tuân nói:

- Ta thạt sự là ghét cay ghét đắng Đỗ Thiếu Khanh, cho nên ta sẽ ép chế hắn cả đời không ngóc đầu dậy nổi. Chỉ là một gã Sư Đoàn trưởng cấp bậc Thiếu Tướng mà cư nhiên dám dùng một gã Trung Tá làm quan tùy tùng, như vậy thì ta sẽ dùng Thượng Tá. Chỉ cần ta còn chưa chết, như vật chức vụ Tổng Tư lệnh tiền tuyến vĩnh viễn cũng sẽ là do ta đảm nhiệm. Ta đã chèn ép hắn mười năm trời, mặc dù ta có chết đi, thế nhưng hắn cũng phải lăn lộn một thời gian thật lâu nữa, mới có thể lăn lộn lên đến vị trí hiện tại của ta.

- Điều quan trọng nhất chính là, Liên Bang muốn để cho Sư đoàn Thiết giáp 7 của hắn ở tiền tuyến phô bày ra bộ mặt cường hãn mạnh mẽ nhất, ta tất nhiên sẽ khiến cho toàn bộ Liên Bang hiểu được, ai mới là người chân chính nhất trên chiến trường.

- Cái này tựa hồ như một tiểu hài tử giận dỗi thì phải?

Hứa Nhạc mở to cặp mắt vốn không lớn lắm của mình, dùng một loại ngữ khí chăm chú mà pha lẫn trêu chọc, hỏi.

- Chuyện này theo như ý ta thì rất là thú vị, nhưng mà ở trong mắt của cậu lại biến thành một loại vấn đề có chút ngây thơ nhàm chán, thôi thì cứ cho là như vậy đi.

Chung Sấu Hổ cũng không hề để ý đén bộ mặt tràn đầy biểu tình phong phú hiếm có của Hứa Nhạc, đem cái bình rượu đế thứ ba trên bàn khui ra, tự rót cho mình đầy ly, vẻ mặt thoáng có chút suy ngẫm, hỏi:

- Một cái vấn đề cuối cùng, cậu cho rằng một hồi chiến tranh giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc, phải tiếp diễn đến lúc nào mới có thể chân chính chấm dứt được?

Nghe thấy một câu hỏi như thế của Chung Sấu Hổ, Hứa Nhạc chậm rãi ngồi thẳng cái thân thể tràn đầy mồ hôi của mình dậy, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía đối phương.

Một hồi chiến tranh kéo dài cả trăm năm như thế này, làm thế nào có thể chấm dứt được đây? Đây là một cái vấn đề nhìn qua so với ngân hà vũ trụ lại càng thêm vĩ mô cùng với phức tạp hơn rất nhiều. Đối mặt với hàng tỷ tỷ kẻ xâm lược Đế Quốc hung ác mà tàn nhẫn kia, đối mặt với vị Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc điên cuồng mà hiếu chiến kia, mặc dù mãi cho đến bây giờ bên phía Liên Bang vẫn luôn chiếm giữ quyền chủ động về mặt chiến lược, thế nhưng cũng không có bất cứ kẻ nào dám mở miệng nói một hồi chiến tranh này đến khi nào thì có thể chấm dứt, sẽ lấy kết quả như thế nào mà chấm dứt được.

Hứa Nhạc trước đây đã từng theo Giáo sư Trầm tiến hành học tập các vấn đề về vật lý lượng tử, cũng từng tiếp xúc với các tri thức về vật lý học thiên văn cao xa khó hiểu, đối với cái thế giới duy vật này cũng có không ít sự hiểu biết, nhưng mà khi nghe được cái câu hỏi như thế này, vẫn như cũ nghĩ rằng Chung Tư lệnh hiện tại tựa hồ như đã uống say rồi, mới có thể cùng một gã Trung Tá thanh niên bình thường mà thảo luận về nội dung đáng lý ra chỉ nên xuất hiện trên Hội nghị Tham mưu Liên tịch của Liên Bang như thế này.

Chung Sấu Hổ vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, cũng có chút mong đợi đáp án của hắn. Dưới cái loại ánh mắt như thế này nhìn chằm chằm, Hứa Nhạc cũng chỉ đành bất đắc dĩ tiến hành một lần suy ngẫm vô cùng nghiêm túc, sau đó mới cấp ra một cái đáp án tuyệt đối thành khẩn:

- Một phen đem toàn bộ đám người Đế Quốc đuổi ra khỏi Đại khu Tây Lâm, sau đó Quân đội Liên Bang tiến nhập vào tinh vực của Đế Quốc, tiêu diệt sạch sẽ đám quân lính dã man hung ác tàn nhẫn này, khiến cho bên phía Đế Quốc đau đớn đến tận xương tủy, từ nay về sau sẽ không bao giờ dám phát đột một hồi chiến tranh xâm lược nữa, Liên Bang có thể đạt được một hồi hòa bình chân chính…

- Khờ dại…

Chung Tư lệnh liền không một chút khách khí, ngay lập tức làm ra một cái đánh giá chính xác nhất.

Hứa Nhạc đưa tay gãi gãi đầu. Bản thân hắn cũng biết rõ ràng cái loại ý tưởng này quả thật cũng có chút khờ dại. Nhưng mà từ sau khi Đại hạo kiếp xảy ra, Liên Bang từ trước đến nay vẫn luôn sinh tồn và phát triển một cách bình bình an an trên phiến vũ trụ rộng lớn này, ngoại trừ một đám hải tặc bên phía Bách Mộ Đại thỉnh thoảng lại gây náo loạn ra, vốn không có bất cứ một hồi chiến tranh chân chính nào cả.

- Trong một vở kịch nào đó của Đại sư Tịch Lặc, tất cả các hồi chiến trang rồi cũng sẽ có một thời khắc hoàn toàn chấm dứt. Một cái Vương quốc nào đó trong Thần thoại đã từng gây ra một hồi chiến tranh hoa hồng hoang đường kéo dài đến hơn sáu trăm năm trời, thế nhưng chiến tranh đến cuối cùng cũng vẫn có ngày chấm dứt!

- Đó chính là một vở kịch mà thôi!

Chung Sấu Hổ lại một lần nữa không chút khách sáo, gạt phắc đi cái lý luận kia của Hứa Nhạc, sau đó tiếp tục nhàn nhạt nói:

- Mặc dù những miêu tả của Tịch Lặc cũng là một chuyện tình chân thật đã từng phát sinh ra trong lịch sử, nhưng mà cũng không thể nào lấy nó ra làm mẫu để noi theo được. Đừng có quên đến một hồi chiến tranh giữa các kỵ sĩ buồn cười trong truyền thuyết kia, đám quý tộc song phương bị bắt cũng chỉ cần bỏ qua một chút kim tệ liền có thể quay trở lại cố hương của chính mình, những người chết đi cũng chỉ là những nông phu, thợ săn dưới tầng cấp dưới mà thôi.

- Mà một hồi chiến tranh diễn ra giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc này, là một hồi chiến tranh giữa các chủng tộc, thậm chí ngay cả tù binh cùng gần như hiếm khi nào xuất hiện qua. Từ khi một hồi chiến tranh này chính thức bắt đầu, song phương đã ngã xuống chết đi bao nhiêu người rồi, chảy xuống bao nhiêu máu tươi rồi? Điều quan trọng nhất chính là, vị Quân Thần đại nhân vĩ đại kia của Liên Bang chúng ta… đã từng đích thân xuống tay giết chết Hoàng đế Bệ hạ bọn họ.

- Chuyện này thì có quan hệ gì chứ?

Hứa Nhạc nghi hoặc nhìn chằm chằm Chung Sấu Hổ.

- Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc gắn liền với quyền thống trị của hắn ta. Đầu tiên cần phải tính đến, chính là sự thuần khiết về mặt huyết thống cùng với cái gọi là sự truyền thừa quyền lực chính thống. Bất luận cái gã Hoàng đế điên cuồng hiện tại kia đi chăng nữa, hay là các vị Hoàng đế Đế Quốc sau này đi chăng nữa, bởi vì một cái lý niệm truyền thừa huyết thống này, khiến cho bọn họ tất nhiên sẽ muốn thay cho vị Hoàng đế tiền nhiệm đã chết trong tay Lý Thất Phu kia mà tiến hành báo thù.

- Cái này chính gọi là một cái huyết cừu, hoặc là một thù bất cộng đáy thiên, hoặc là cậu cũng có thể gọi nó là mối thù truyền đời cũng được. Bên trong Đế Quốc hiện tại cũng đã xuất hiện vô số các vấn đề giống như Liên Bang vậy. Hoàng tộc cùng với các quý tộc bên phía Đế Quốc kia, ở cái thời đại vũ trụ như thế này, lại còn có thể thôi miên đám dân đen cùng với chiến sĩ không ngừng liều chết đánh thẳng về phía biên thùy Tây Lâm bên này, đúng là nương dựa theo cái chiêu bài đại biểu cho ngọn lửa báo thù rừng rực này mà thôi.

- Rồi sau đó thì sao?

Hứa Nhạc lúc này cũng vô cùng nghiêm túc lắng nghe.

- Trận chiến tranh này nếu như muốn chấm dứt, trừ phi bên phía Liên Bang có thể một phen đem Đế Quốc kia hoàn toàn tiêu diệt… Thế nhưng chế độ Liên Bang hiện tại của chúng ta lại không có khả năng học tập đám người của Đế Quốc, đưa những con dân của bọn chúng, giống như là những con lợn con chó, quẳng lên tấm thớt chiến hỏa. Bởi vì trong cái xã hội này của chúng ta, vẫn luôn tồn tại một cái chủ nghĩa nhân đạo vũ trụ phù phiếm cứt chó gì đó, không hề biết phân biệt địch ta… Cho nên đám người Đế Quốc mới có thể mãi tồn tại lâu dài đến như thế. Chúng ta cứ mãi tiếp tục chém giết đám người Đế Quốc, mãi cho đến khi hoàn toàn giết sạch. Hoặc là bên phía Đế Quốc có thể một phen đem Liên Bang chúng ta hoàn toàn tiêu diệt, một phen biến chúng ta thành những con cá vị chết chìm trong làn nước lạnh như băng…

- Ngoại trừ hai cái loại tình huống này, cũng không có bất cứ khả năng nào khác nữa à?

Hứa Nhạc gãi gãi đầu, hỏi.

- Có!

Chung Sấu Hổ chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt hiện rõ vẻ kỳ vọng mãnh liệt của Hứa Nhạc, thoáng trào phúng cười nói:

- Hoặc là Liên Bang lập tức nhận thua xưng thần, sau đó một phen bắt vị Quân Thần đại nhân kia, cỡi sạch bộ quân bào Nguyên Soái, trói lại, đưa đến tinh cầu Thiên Kinh Tinh của Đế Quốc, để cho Hoàng đế Đế Quốc thiên đao vạn trảm.

Hứa Nhạc căm tức phất phất tay mấy cái, tỏ vẻ như đây là một câu chuyện vô cùng nực cười nhưng không một chút đáng tức cười nào vậy.

- Với chỉ số thông minh của cậu, hẳn là có thể nghe ra được đó là một cái giả thuyết vô cùng nực cười chứ?

Chung Sấu Hổ lại tiếp tục dùng loại ngữ khí đùa cợt không một chút khách sáo mà nói:

- Mọi người trong cả Liên Bang này cũng đều biết đây mới là một chuyện cực kỳ nực cười. Chính phủ cùng với Quân đội Liên Bang này so với bất cứ kẻ nào khác cũng hiểu rõ ràng rằng, cần phải nhanh chóng chấm dứt một hồi chiến tranh đầy khó khăn dữ dội này. Bọn họ rõ ràng rằng, tuy nền khoa học kỹ thuật cùng với kinh tế của Liên Bang này về mặt thực lực còn mạnh hơn Đế Quốc không ít, thế nhưng nếu như muốn chân chính hoàn toàn đánh bại Đế Quốc, vì Liên Bang mà mang đến một hồi hòa bình, phi thường cần phải có một cái Chính phủ càng có đủ thực lực hơn, càng phải gọn nhẹ mà hiệu suất cao hơn.

- Chính là bởi vì vị trí cùng với lập trường của Chính phủ cùng với Quân đội hoàn toàn bất đồng với nhau, mới có thể một phen đem cách thức giải quyết vấn đề này quẳng về hai cái phương hướng hoàn toàn bất đồng với nhau.

- Bên trong Quân đội Liên Bang vẫn luôn có một vài người cho rằng, Liên Bang cần phải có thời gian để tiến hành quản chế chiến tranh, thành lập một nhà độc tài quân phiệt, để cho Nghị Viện tiến hành truyền thông với dân chúng, như vậy mới có thể khiến cho đám xí nghiệp, thương gia to lớn chỉ chăm chăm nhìn về phía lợi ích này mới có thể thành thật hơn một chút, quyền phát ngôn của bọn chúng cũng sẽ nhỏ đi một chút.

- Ngài lại đánh một vòng quay trở lại chỗ cũ rồi!

Hứa Nhạc nhún nhún vai nói.

Chung Sấu Hổ cũng không thèm để ý gì đến hắn, tiếp tục nói:

- Mà một số trường phái chính trị nào đó bên trong Chính phủ lại cho rằng, một cái Chính phủ cường thế mà hữu hiệu, đủ sức lãnh đạo mà đánh thắng một hồi chiến tranh này, liền phải loại bỏ ra được những con sâu mọt đã đục khoét sâu trong căn cơ của xã hội Liên Bang này… Những con sâu mọt đó chính là Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, mãi vẫn luôn đứng trong bóng râm của lịch sử, lạnh lùng bàng quan chứng kiến, thao túng tất cả mọi thứ…

- Nhất là bên phía Tây Lâm này, Chính phủ Liên Bang nếu như muốn đem cái phiến tinh vực này đặt vào trạng thái bị khống chế tuyệt đối lý tưởng nhất, thì cần phải khống chế Chung Gia, muốn như vậy, thì rõ ràng cần phải loại bỏ ta. Cho nên, mới có được một trận mưu sát ngày hôm nay…

- Tôi thừa nhận những lời phân tích của ngài thật sự rất có đạo lý. Nhưng mà ta cũng muốn nhắc nhở ngài một chút, đối tượng tiến hành ám sát lúc trước tựa hồ như là tôi mới đúng. Mặc dù tôi chỉ là một mục tiêu ngụy trang của bọn họ mà thôi, thế nhưng đối với ngài… Tôi vẫn như cũ không thể nào tin tưởng nổi là, nếu như người đứng phía sau màn làm chủ thật sự là Chính phủ Liên Bang, như vậy bọn họ ra tay làm thế nào lại có thể đơn giản thô tục giống như hôm nay vậy chứ? Chuyện này cùng với uy danh của Lão đầu hổ Tây Lâm như ngài thật sự có chút không phù hợp.

Hứa Nhạc còn vô cùng nghiêm túc phân tích.

- Ta cũng có cảm giác đồng dạng giống như cậu.

Chung Sấu Hổ mỉm cười nói:

- Ở trong cái phiến vũ trụ này, thật sự muốn giết chết ta, trừ phi là bên phía Chính phủ Liên Bang phái ra một chi bộ đội đặc chủng đến đây. Ta chỉ muốn hỏi cậu một câu, dưới nhiều ánh mắt nhìn chăm chú đến như vậy, còn ai lại dám phái ra một chi bộ đội đặc chủng mà đến giết một vị Tổng Tư lệnh tiền tuyến này cơ chứ?

Rượu cạn, thịt hết, hai gã quân nhân đang ngồi bên cạnh bàn ăn kia, trong hơi men say cất giọng nghị luận vấn đề đại thế của vũ trụ, dưới luồng gió đêm mát rượi của Lạc Nhật Châu này thổi quét, có vài phần ý tứ thanh tao. Trong lúc Hứa Nhạc trầm mặc ngẫm nghĩ, Chung Sấu Hổ không ngờ lại đứng lên, quơ tay cầm lấy bộ quân phục đang vắt trên cái ghế dựa sau lưng mình, lung tung vắt hờ lên trên vai, cước bộ có chút lảo đảo mà chuẩn bị rời đi.

Hứa Nhạc cũng đứng lên đưa tiễn, còn vô cùng nghiêm túc hỏi:

- Ngài là vì cái gì lại muốn nói với tôi những vấn đề này?

Chung Sấu Hổ khẽ xoay người lại, giương mắt nhìn chăm chú về phía khuôn mặt giản dị chân thành của gã thanh niên kia, chậm rãi nói:

- Bởi vì cậu chính là Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc nghi hoặc hỏi:

- Tôi vẫn là không hiểu?

Chung Sấu Hổ lại ôm theo bộ chế phục Tướng quân của mình, đứng ở đó trầm mặc một lát, cặp mày hoa râm thoáng khẽ nhướng lên một chút, nở nụ cười nhạc nó:

- Bởi vì ta thật sự rất thưởng thức cậu… Là một gã thanh niên bốn có vô cùng hiếm có trong Liên Bang, là một khối tảng đá trầm mặc. Ta tuy rằng là một vị Tổng Tư lệnh tiền tuyến của Liên Bang, nhưng mà thỉnh thoảng cũng có hứng thú muốn nói chuyện phiếm. Chỉ là khi ta nổi hứng muốn đi tán gẫu về những vấn đề này, tìm đi tìm lại cũng không kiếm ra được đối tượng nào thích hợp.

- Đây cũng có thể xem như là một lời giải thích tạm chấp nhận được.

Trong lòng Hứa Nhạc thầm nghĩ như vậy, nhưng mà hắn mãi vẫn cứ cảm thấy một tia cảm giác bi thương nhàn nhạt ẩn chứa bên trong một hồi nói chuyện phiếm giữa làn gió thu, bên cạnh bàn thịt nướng dưới cửa sổ như thế này. Cũng không biết là bởi vì cái thuyết pháp cô nhi Tây Lâm, hay là những cái sự thật trần trụi bên dưới bóng râm u ám của Liên Bang đã khiến cho hắn có được một tia ý tưởng như thế này.

- Tôi cũng thật sự vô cùng thưởng thức ngài…

Hắn chợt nghĩ đến vị tiểu cô nương đang ở tại Tê Hà Châu trên tinh cầu S1, đột nhiên mở miệng có chút áp lực, hỏi:

- Đừng nói là, ngài đang nói lời ủy thác di ngôn với tôi đó chứ?

Chung Sấu Hổ giật mình, bất chợt vô cùng kiêu ngạo mà cười rộ lên một trận lớn, nói:

- Không cần đánh giá cao mình quá mức như thế, cũng không nên xem nhẹ thực lực của bất cứ gia tộc đã tích lũy ngàn năm trong toàn bộ cái vũ trụ này. Nhất là… đừng có xem nhẹ ta!

Hứa Nhạc bất chợt có chút xấu hổ, thoáng đưa tay quẹt quẹt mũi nhẹ mấy cái, đột nhiên ngẩng đầu lên mà nói:

- Ban đầu tôi đã từng nói qua, gã cháu trai kia của ngài cũng có tham gia vào cái sự kiện mưu sát lần này…

Chung Sấu Hổ dùng một loại bieru tình vô cùng quái dị nhìn chằm chằm về phía hắn, đại khái cả đời này ông ta cũng chưa từng nhìn thấy qua một gã thanh niên nào lại có thể chấp nhất cùng với kiên quyết như hắn, khẽ vươn nhẹ một ngón tay ra chỉ chỉ về phía mặt Hứa Nhạc, nghiêm túc nói:

- Lần này, lại là do cậu đánh một vòng rồi quay lại!

Hứa Nhạc thoáng lặng yên cam chịu.

- Cậu cùng với con gái của ta có quan hệ như thế nào?

Chung Sấu Hổ đột nhiên chợt hỏi.

Trước mắt Hứa Nhạc nhất thời hiện lên hình ảnh một cô thiếu nữ với mái tóc đen xinh xắn như một cái vỏ dưa hấu, mái tóc nhẹ nhàng nhộn nhạo theo từng cái động tác bước đi nhún nhảy của cô ta, sau đó cũng nghiêm túc nói:

- Giống như là anh em ruột.

- Hậu bối trong nhà của ta cũng không nhiều lắm. Nếu như đứa cháu trai của ta không phải là một tên vương bát đản không ra gì, như vậy tương lai của cô con gái yêu của ta sẽ phải làm sao bây giờ đây? Lúc ta chết rồi thì sẽ như thế nào đây? Chẳng lẽ cậu muốn ta thật sự ủy thác tương lai cho cậu hay sao?

Chung Sấu Hổ bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn, sau đó bàn tay nhẹ nhàng vươn ra, giống như là một vị trưởng bối trong nhà vậy, chậm rãi vuốt vuốt mái tóc của Hứa Nhạc một chút, sau đó xoay người rời đi, bóng dáng vô cùng tang thương.

o0o

Chung Tử Kỳ đã tham dự vào lần sự kiện mưu sát này, với tính tình của Hứa Nhạc, nếu như răng mình bị người ta đánh rớt, tuyệt đối phải đem nhét thẳng vào bụng của đối phương, tuyệt đối cũng sẽ không bao giờ thu tay lại. Bất luận là những chiêu số theo con đường pháp luật, hay là những con đường không hợp pháp đi chăng nữa, hắn cuối cùng cũng sẽ khiến đối phương phải trả một cái giá vô cùng thảm thiết, cho dù đối phương có là đứa cháu trai thương yêu nhất của vị Lão đầu hổ Tây Lâm đi chăng nữa cũng vậy.

Thế nhưng trước khi Chung Sấu Hổ rời đi, đã từng hỏi Hứa Nhạc một câu, mối quan hệ giữa hắn cùng với Tiểu Dưa Hấu là như thế nào, sau đó lại còn nói thêm hai câu làm sao bây giờ nữa, liền giống như là một xô nước đá vô cùng lạnh lẽo dội thẳng vào cái đầu tràn đầy cảm giác say rượu của Hứa Nhạc. Hứa Nhạc nhất thời vô cùng thanh tỉnh trở lại, rốt cuộc cũng hiểu ra được, vì cái gì một đại nhân vật như Lão đầu hổ Tây Lâm vậy, lại có một gã thừa kế đời thứ hai bất tài vô dụng như Chung Tử Kỳ vậy. Một cỗ hàn ý mãnh liệt đối với mưu trí đối nhân xử thế cùng với âm mưu của một đại thế gia, nhất thời chiếm cứ toàn bộ thân thể của hắn.

Đi ra khỏi quán cơm, Hứa Nhạc nhìn theo hàng xe dần dần biến mất về phương hướng khu Số 2, nhịn không được khẽ lắc lắc đầu. Không có rượu mạnh cùng với cái lò than nóng ở bên cạnh, gió đêm tại Lạc Nhật Châu này có vẻ lạnh lẽo hơn một chút, hắn lập tức nhanh tay gài lại mấy cái nút áo trên bộ quân phục của chính mình.

Chiếc ô tô màu đen giống như một đầu u linh rất nhanh lướt tới, Hứa Nhạc thản nhiên mở cửa xe ngồi lên trên đó, im lặng lắng nghe Bạch Ngọc Lan giảng thuật lại tình huống cụ thể trong lần hành động nhiệm vụ ngày hôm nay, sau đó vô cùng chân thành nói một tiếng cám ơn.

Mấy chiếc xe quân dụng của Tiểu đội 7 đã chờ đợi khá lâu bên ngoài quán ăn nhất thời cũng chạy nhanh lên, mạnh mẽ chia ra bốn phía xung quanh chiếc ô tô màu đen, cảnh giác mà chạy song song theo, hướng về phía quân doanh mà chạy đến.

Thông qua lớp cửa sổ thủy tinh nhìn ra một màn sớm đã vô cùng quen thuộc với chính mình này, Hứa Nhạc mới có chút ngạc nhiên nhận ra, bản thân mình cũng không phải là một gã cô nhi thợ mỏ cùng khổ năm xưa nữa, cũng không còn là một gã dự thính sinh đồng thời là gác cổng tại Đại học Lê Hoa năm xưa, cũng không phải là một gã Công Trình Sư cưỡi tàu hỏa cao tốc đi lại giữa Đặc Khu Thủ Đô và Cảng Đô. Tuy rằng hiện tại hắn là một gã Trung Tá trẻ tuổi, thế nhưng cũng đã có được một lực ảnh hưởng nhất định nào đó trong xã hội Liên Bang. Thậm chí hắn lại còn có thể cùng một đại nhân vật trong truyền thuyết như là Chung Tư lệnh tiến hành một buổi nói uống rượu nói chuyện phiếm cả đêm như thế này.

Một buổi nói chuyện này đối với hắn mà nói là cực kỳ quan trọng. Đối với hắn mà nói, trước giờ vẫn chỉ quen thuộc đối với máy móc cùng với súng ống lạnh lẽo, cho đến bây giờ cũng ddefu chưa có đủ sự linh mẫn cùng với nhạy bén để mà nhìn thấy rõ ràng một bộ mặt hắc ám ẩn giấu phía sau màn sương mù của Liên Bang. Một đêm hôm nay, cùng với Chung Sấu Hổ tiến hành một buổi nghị luận giống như tùy tâm vô ý, thế nhưng lại khiến cho hắn trở nên rõ ràng sáng sủa, hiểu ra được rất nhiều chuyện.

Những cái này cùng với một câu nói cuối cùng kia, khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy rằng vị Lão đầu hổ Tây Lâm kia quả nhiên không phải là một nhân vật bình thường, lại càng là một đối tượng mà mình vĩnh viễn không thể nào bằng được. Một vị Chung Tư lệnh cường hãn đại thế, lời nói và việc làm có thể ảnh hưởng đến thế cục của vũ trụ này, ở phương thức suy ngẫm vấn đề cùng với góc độ xem xét sự việc không ngờ lại có thể sâu sắc cùng với sắc bén đến như vậy.

Trong đầu hắn thậm chí lại còn vô cùng tự nhiên sinh ra một cỗ ý niệm mãnh liệt, Chung Sấu Hổ cùng với Đỗ Thiếu Khanh bị rất nhiều người hiểu chuyện cho là một cặp kẻ thù truyền kiếp, thế nhưng mà căn cứ vào sự việc ngày hôm nay, Đỗ Thiếu Khanh làm thế nào lại có thể chiến thắng được một đại nhân vật nhìn bên ngoài thì hủ lậu chấp nhất, nhưng thực chất lại là lãnh khốc sắc bén như Chung Tư lệnh được cơ chứ?

Sau một hồi bắn pháo hoa hoành tráng tối hôm nay, có một đám mây mù từ phương Đông kéo đến, che khuất đi bầu trời đầy sao trên tầng khí quyển trong trẻo. Cảnh sắc đường phố Lạc Nhật Châu bên ngoài cửa sổ thoáng có chút mơ hồ tối tăm. Hứa Nhạc nghiêng đầu, giống hệt như là một pho tượng bất động nhìn chằm chằm về phía bên ngoài, trầm mặc suy ngẫm.

Hắn cũng không hoàn toàn đồng ý đối với những phán đoán suy luận về vị nhân vật nào đó của Chung Tư lệnh, bởi vì chuyện đó vốn không có bằng chứng xác thực nào cả. Nhưng mà khi nghĩ đến những chuyện tình mà chính bản thân mình đã từng đích thân trải qua, khiến cho hắn mơ hồ cảm giác được, đám quân nhân sĩ quan trong trường phái thanh niên, quả thật là đang nảy sinh ra một trào lưu tư tưởng nguy hiểm nào đó. Cái loại trào lưu tư tưởng này vẫn chưa hoàn toàn nổi lên trên mặt biển, mà cũng chỉ là nổi lên trên mép mà thôi.

Nghĩ muốn thành lập nên một nhà độc tài hay sao? Ở trong Liên Bang này không có loại khả năng này xuất hiện được. Đã trải qua một hồi nghiêm túc suy nghĩ đáng kể, lại căn cứ vào lối suy nghĩ rõ ràng ăn khớp của một gã Công Trình Sư xuất sắc, cộng với những hiểu biết về cái cơ cấu hắc ám của nền chính trị Liên Bang, cùng với Đệ Nhất Hiến Chương dài hơn bảy mươi mấy vạn chữ, Hứa Nhạc liền làm ra sự phán đoán của chính mình, trong lòng thoáng thả lỏng một hơi, trong lòng, sự kính nể đối với Chung Sấu Hổ lại càng thêm nồng đậm hơn trước.

Thân là một nhân vật thuộc giai tầng đặc quyền đỉnh phong nhất trong xã hội Liên Bang, vị Lão đầu hổ Tây Lâm cô độc lãnh ngạo này, không ngờ lại có lòng sầu lo cho tương lai của Liên Bang, lại chân tình thật ý muốn bảo toàn chế độ xã hội của Liên Bang, làm sao lại không khiến kẻ khác kính nể đây chứ? Hứa Nhạc bất chợt lại nhớ đến gã bạn thân cao quý Thai Chi Nguyên kia, tựa hồ như cũng có được một phẩm chất vĩ đại giống như ông ta vậy. Xem ra trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang cũng không phải là không có người tốt, bên trong một mảnh hắc ám cũng có thể nuôi dưỡng ra những đóa hoa sen xinh đẹp. Chỉ là trong bản chất của gã Thai Chi Nguyên này nói thế nào cũng ẩn chứa một cỗ hơi thở bất lương của một gã Thái Tử gia.

- Haixx, cũng vẫn là một gã thanh niên…

Hứa Nhạc lắc lắc đầu, cảm khái nói.

o0o

Sau khi lần hành động thanh trừng rộng rãi tại toàn bộ Lạc Nhật Châu chấm dứt, một hồi sự kiện mưu sát lần này cũng chính thức hoàn toàn khép lại.

Quân khu Tây Lâm cũng nhân cái cơ hội này, tiến hành một lần tẩy trừ mạnh mẽ các nhân vật do các phe phái của Thủ Đô Tinh Quyển âm thầm có, quang minh chính đại có, sắp xếp khắp nơi tại Chủ tinh Tây Lâm này. Một cuộc thanh trừng khủng bố, tổng cộng có hơn bảy mươi người tình nghi, bị bắt giữ, chờ nhận xét xử. Trong số mấy người tình nghi bị bắt giữ này, lại có đến hơn năm mươi người thuộc các ban ngành tương quan nào đó trong Chính phủ Liên Bang.

Chung Gia Tây Lâm đã dùng một loại phương thức hành động mãnh liệt lạnh lùng như thế này, hướng về các thế lực tại Thủ Đô Tinh Quyển phát ra một lời cảnh cáo cực mạnh, cực kỳ hữu lực. Trong đó cần phải nhắc đến chính là, cái bản danh sách cùng với các chứng cứ tương quan vô cùng chi tiết mà cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đã cấp cho Hứa Nhạc, đối với lần hành động thanh tẩy lần này phát huy ra tác dụng tương đối quan trọng.

Mọi chuyện nhất thời phong bình vân tĩnh, Hứa Nhạc cũng không có đem những chứng cứ chính xác mà Chung Tử Kỳ có quan hệ trong lần hành động ám sát này giao có các ban ngành tương quan của Chính phủ, cũng không có dẫn theo đám đội viên Tiểu đội 7 âm thầm đi tiến hành báo thù. Chỉ là cũng không có bao nhiêu người chú ý đến, có một gã đội viên Tiểu đội 7 tên là Tích Bằng đã âm thầm rời khỏi doanh trại, đi lên Chiến hạm Vũ trụ, quay trở về Thủ Đô Tinh Quyển.

Ngày mà Tích Bằng rời khỏi quân doanh, Hứa Nhạc đích thân đưa hắn ra tận cửa quân doanh. Sáng sớm hôm đó, tại cửa lớn của quân doanh, hắn chậm rãi nói:

- Tôi biết cậu cũng không phải là có ác ý.

Sắc mặt Tích Bằng có chút tái nhợt, liếc mắt nhìn lại một vòng cái doanh trại đã vô cùng quen thuộc với mình trong một quãng thời gian đáng nhớ nhất cả cuộc đời của hắn, lại nhớ đến đám chiến hữu thân thiết nhất của chính mình, lúc này hắn cũng vẫn còn đang ngủ say trên giường, trong lòng trầm mặc, một lát sau mới nói:

- Có một vài tin tức tình báo quả thật là do tôi truyền ra ngoài. Nhưng mà tôi thật sự không biết bọn họ muốn giết anh.

- Cái này cũng không phải là điều quan trọng. Mà điều quan trọng nhất, chúng ta chính là cùng một chi bộ đội, chúng ta ở trên chiến trường cần phải một phen đem lưng của chúng ta giao phó lẫn nhau. Trên thực tế, ở trên tinh cầu 163 trước đây, chúng ta cũng đều là làm như vậy cả…

Hứa Nhạc chậm rãi nói:

- Nhưng mà sau khi xảy ra chuyện này, khiến cho tôi rất khó có thể tin tưởng anh một cách tuyệt đối như trước đây nữa.

Tích Bằng gật gật đầu, lạnh lùng nói:

- Cái này tôi hiểu. Chẳng qua anh cũng đừng có mà trông mông tôi sẽ bởi vì mấy câu nói này của anh mà liền cảm động đến mức khóc rống lên, nước mắt đầm đìa, sau đó ôm lấy chân anh, biến thành huynh đệ thân thiết nhất của anh.

- Đó chỉ là chuyện chỉ có trong tiểu thuyết mới có mà thôi!

Hứa Nhạc cũng trầm mặc nói, sau đó hai người nhẹ nhàng bắt tay nhau, cứ như vậy mà cáo biệt.

o0o

Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm phong vân yên ổn, thế nhưng mà mọi người ở tại Đặc Khu Thủ Đô tinh cầu S1 kia cũng rất khó có thể bảo toàn được cái khí độ bình thản như bình thường nữa. Các quan viên của Chính phủ Liên Bang cùng với đám Nghị viên của Ủy ban Quản lý bị cái phản ứng vô cùng kịch liệt ở bên phía Tây Lâm khiến cho sứt đầu mẻ trán nặng nề, bắt đầu phẫn nộ mà tiến hành điều tra, đến tột cùng là kẻ nào ngu xuẩn đến mức lại dám có ý đồ một phen đem súng ngắm mà đi ám sát Lão đầu hổ Tây Lâm kia.

Nếu nói cái sự kiện ám sát nhằm vào Chung Tư lệnh kia chính là một câu chuyện cười không đáng cười chút nào, vật thì cái sự kiện ám sát châm chính nhằm vào Hứa Nhạc kia, lại khiến cho vô số người cảm thấy vô cùng lo sợ bất an. Nhất là một số nhân vật nào đó biết rõ nội tình, sau khi xác nhận một hồi sự kiện ám sát đã trù tính cẩn thận rất lâu này, cũng không có thể khiến cho Hứa Nhạc một phen vĩnh viễn biến mất, liền ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất làm ra những phản ứng chuẩn xác nhất.

Lâm Đấu Hải, đang ung dung thư thả tham gia đua ngựa trên mã trường Lục Thảo ở phía Tây tinh cầu S1, bị mấy gã đại hán đến từ Lâm Gia, thô bạo mà lôi ngay xuống ngựa, sau đó dùng thời gian không đến mười phút đồng hồ ngắn ngủi, đi thẳng lên một chiếc phi cơ trực thăng lên thẳng chuẩn bị sẵn, chạy trở về tinh cầu S3, sau đó bị nghiêm mật giam lỏng trong một tòa trang viên tư nhân rộng mấy ngàn km vuông của nhà chính Lâm Gia.

Đây chính là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất đối với gã thừa kế không ra gì này của Lâm Gia. Thế nhưng từ một cái góc độ khác mà nói, hành thức trừng phạt giam lỏng, cũng chỉ là do đám trưởng giả của gia tộc, phi thường lo lắng cái gã Trung Tá trẻ tuổi kia sẽ lại một phen trình diễn lại một hồi sự kiện Mạch Đức Lâm khủng bố một lần nữa.

Mà cái gã thanh niên công tử Nam Minh Tú đang ở trong tòa nhà Nghị Viện khẳng khái chính trực, thu hoạch lấy những ánh mắt ngưỡng mộ một cách lộ liễu của những nữ nhân viên thư ký xinh đẹp của các vị Nghị viên kia, thì lại bị đám nhân viên công tác của Khoa IV của Phiến quân Thanh Long Sơn, dùng tốc độ nhanh nhất lôi về tinh cầu S2, bi ai cùng cực quẳng vào trong cái khu vực thôn xóm sơn cùng thủy tận mà hắn đã cật lực dùng trăm phương nghìn kế rời đi, quay trở lại bên cạnh vị phụ thân lãnh tụ mà hắn sợ hãi nhất, kiêng kỵ nhất.

Ngoại trừ những chuyện này, Ủy ban Trung Ương Thanh Long Sơn lại còn thông qua nhân viên thường trú tại Thủ Đô Tinh Quyển, tức là Trương Tiểu Manh, gửi đi một bức email chúc mừng đến Tiểu đội 7 ở Chủ tinh Tây Lâm xa xôi, nội dung chúc mừng việc bọn họ dưới sự suất lĩnh tài tình của Trung Tá Hứa Nhạc, ở tiền tuyến lập ra được những công tích vô cùng chói mắt. Bức email điện mừng này tuy rằng không kèn không trống, thế nhưng lại đại biểu cho một loại thái độ nào đó.

Khắp nơi ai nấy cũng đều dùng phương thức hành động của chính mình để mà bày tỏ thái độ. Đám đại nhân vật mặc dù rất cảnh giác đối với phong cách làm việc kiên nhẫn, bướng bỉnh mà chấp nhất của Hứa Nhạc, thế nhưng càng khiến cho bọn họ lo lắng hơn cả, trên thực tế lại chính là ngọn lửa phẫn nộ có thể sẽ xuất hiện bên phía Phí Thành bên kia.

Trong phiến vũ trụ này có rất nhiều người đã từng phát tiết sự phẫn nộ của chính mình, thế nhưng nếu như cái vị lão nhân gia ở bên bờ hồ tại Phí Thành kia phát tiết ra sự phẫn nộ, thì ngay cả Thất Đại Gia Tộc cũng rất khó có thể thừa nhận nổi được. Nhưng mà vượt ra ngoài dự kiến của rất nhiều người, bên phía Phí Thành bên kia cũng không có truyền đến bất cứ thanh âm nào cả.

- Chắc hẳn là bởi vì phu nhân nhìn thấy một hồi biểu diễn này cũng không có chút đáng để ý đến. Ai cũng không thể ngờ nổi Chung lão đầu hổ kia, không ngờ lại dùng những thủ đoạn như thế này, mượn cớ phát tiết dùm cho tên tiểu tử kia, gây ra một sức ép lớn như vậy, một động tĩnh lớn đến như vậy. Nói đi cũng phải nói lại, nếu như ta là phu nhân, thì ta cũng thật sự hoài nghi, cái gã sát thủ trong gian phòng 1302 kia, có phải là do vị Lão đầu hổ sau khi biết có người muốn giết Hứa Nhạc, nên cố tình tạo ra một màn diễn hay không…

Trên tầng lâu cao nhất của tòa nhà Tổng bộ Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm, vị lão nhân gia gầy còm, thích đội cái mũ quả dưa buồn cười kia, đang ngồi trên chiếc ghế dựa quen thuộc của ông ta, nhìn về phía Lợi Tu Trúc trước mặt mình, cười nói:

- Lần này con biểu hiện rất tốt. Chúng ta là những chuyên gia tài chính, cũng không phải là sát thủ. Phải biết rằng cái loại nghề nghiệp sát thủ này, luôn luôn mang trên mình tỷ lệ nguy hiểm quá lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.