Đừng Vội Nói Lời Yêu

Chương 18




Đối mặt với một hồi đại sự có thể sẽ phát sinh trong tương lai, đối mặt với ý chí tập thể trên từ các chín khách, dưới đến dân chúng Liên Bang, đối mặt với dòng thủy triều lịch sử cường hãn mưu đồ muốn cuốn trôi mình đi, một bị Gia chủ của một gia tộc thế gia đã lạc hậu với yêu cầu của thời đại như thế, lại có thể biểu hiện ra an nhiên tự tại, vô cùng khiêu khích mà nói ra một câu nói: ‘ta thật chờ mong’ bốn chữ như thế này, có vẻ như vô cùng dũng mãnh mà tiêu sái.

Hứa Nhạc từng gặp qua rất nhiều những nhân vật đã từng làm ra những việc kiêu ngạo vô cùng, khí chất tiêu sái siêu tuyệt, ví dụ như là cái gã Lâm Bán Sơn, đứa con phá gia chi tử, bỏ nhà ra đi, đanh đá chua ngoa, lăn lộn mấy năm mà đánh hạ ra được một mảnh giang hồ, ví dụ như là cái vị phu nhân ẩn mình phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu nhưng lại có thể phất tay gây ra phong vân trong cả Liên Bang, ví dụ như vị Phong đại thúc, không hiện thanh danh, thế nhưng lại dám cứng rắn đối kháng đến chết với Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương Liên Bang kia… nhưng mà sau khi hắn nghe xong câu nói bốn chữ kia, trong lòng hắn vẫn như cũ bị dọa cho chấn động mạnh một trận…

Ngữ khí nói chuyện của vị Lão đầu hổ Tây Lâm này vô cùng bình thản, tuyệt đối không chút kiêu ngạo nào, ngược lại hết sức hờ hững, không hề có một chút xíu nào thể hiện một nét tự tin khiến người khác không thể hoài nghi trong xương cốt của chính mình. Loại kiêu ngạo tiêu sái như thế này, là từ nơi nào mà đến?

Một quyền lực tuyệt đối liền có thể sinh ra một quyền uy tuyệt đối. Hứa Nhạc trong lòng lặng lẽ nghĩ đến câu nói đó, có chút xúc động đối với khí độ của vị nam nhân trung niên trước mặt mình, thế nhưng cũng không phải thật lòng cho rằng những gì mà ông ta vừa nói lại thật sự là một sự kiện lịch sử sắp sửa phát sinh. Căn cứ theo lối suy nghĩ ăn khớp cùng với phán đoán logic của một cái đầu Công Trình Sư vĩ đại của hắn mà nói, hắn cũng không cho rằng Chính phủ Liên Bang vào giờ phút này sẽ tiến hành động thủ với Chung Gia, bởi vì chuyện này không phù hợp với thế cục trước mắt…

Một hồi chiến tranh giữa Liên Bang cùng với đám người Đế Quốc hiện tại đang bùng phát mãnh liệt như lửa cháy giữa rừng rậm vậy, hơn nữa đại khái một thời gian sắp tới, Quân đội Liên Bang sẽ phát động tấn công, xâm nhập vào tinh vực của Đế Quốc. Bắt đầu từ khi Hiến lịch Liên Bang khởi đầu cho đến bây giờ, Chính phủ Liên Bang cùng với Thất Đại Gia Tộc mãi vẫn luôn cẩn cẩn thận thận tiến hành duy trì một sự cân bằng hài hòa nào đó, như thế nào lại có thể trước khi phát động đại chiến mãnh liệt như thế này, chủ động tiến hành một hồi nội chiến khủng bố trong Liên Bang cơ chứ? Phải biết rằng Chung Gia Tây Lâm đối với Liên Bang mà nói, chính là một mắc xích chiến lược vô cùng quan trọng. Tại cái mắc xích quan trọng này, tính ổn định vững chắc của nó vĩnh viễn là một nhu cầu áp đảo hết thảy mọi thứ khác.

Sau khi Hứa Nhạc vô cùng thẳng thắn mà nói ra tất cả những phán đoán của bản thân, Chung Sấu Hổ vẫn bình thản, vừa uống rượu vừa gắp thịt nướng ăn, trầm mặc lắng nghe từ đầu đến cuối, sau đó mới mỉm cười trả lời:

- Gia tộc chúng ta cùng với sáu đại gia tộc khác vẫn luôn luôn bất đồng…

Chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì Chung Gia từ đầu đến giờ mãi vẫn luôn nắm quân quyền trong tay hay sao? Hứa Nhạc nhất thời lâm vào trong cái vấn đề suy ngẫm mà hắn quả thật không am hiểu kia.

- Ấn tượng của ta đối với Tổng thống các hạ kia vẫn luôn rất tốt… Tuy rằng ở Hội nghị Tham mưu Liên tịch đều là tiến hành họp hội nghị từ xa, mãi vẫn chưa có cơ hội gặp mặt trực tiếp vị Tổng thống tiên sinh này, thế nhưng ta vẫn vĩnh viễn không thể nào làm giống như được đám quan viên Chính phủ vô sỉ kia, đem toàn bộ sự sùng bái cùng với ánh mắt nhìn giống như nhìn tình nhân vậy, phô bày hoàn toàn ra trên mặt của mình.

Trên khuôn mặt của Chung Sấu Hổ vẫn như cũ không hề có bất cứ biểu tình gì cả, trầm mặc nói:

- Chính phủ Liên Bang cũng không phải là cái cơ cấu biểu hiện ra ý chí tập thể của toàn bộ dân chúng Liên Bang… Cũng không phải là cơ cấu biểu hiện ra ý chí của cái cỗ máy vi tính vĩ đại nằm dưới lòng đất do cái tiểu tổ năm người kia sinh ra… Mà nó chính là cái cơ cấu biểu hiện cho ý chí của tập thể người, do một đoàn thể mạnh mẽ nào đó ký thác lợi ích của bọn chúng lên đó. Những cái đoàn thể người này đã khống chế cơ quan truyền thông, đã khống chế tài chính, đã vô cùng quen thuộc trong việc khống chế quá trình Tổng tuyển cử Liên Bang, châm ngòi cho ý chí của tập thể dân chúng, chính là một đám quan lại quan liêu cùng với đám thương nhân, cắm chặt vào trong cái xã hội Liên Bang giống như những bộ xương người chết cắm sâu dưới lòng đất lạnh kia, vĩnh viễn không thể nào gỡ ra hết được, đây mới chính là thế lực nắm giữ toàn bộ lực lượng Liên Bang.

- Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cho dù có bình tĩnh sáng suốt đến đâu chăng nữa, thế nhưng hắn cũng chỉ là một người mà thôi. Hắn nhiều lắm chỉ có thể làm cho ảnh hưởng một vài người nào đó bên cạnh mình, hoặc là ảnh hưởng đến đám thanh niên đệ tử nhiệt huyết tại Lâm Hải Châu, thế nhưng chung quy cũng không có đủ lực lượng để mà làm thay đổi lại xu hướng lịch sử thâm căn cố đế của xã hội Liên Bang kia. Ta thậm chí có thể khẳng định, một khi hắn có ý đồ muốn thay đổi cái xu hướng lịch sử này, hắn lập tức sẽ bị kéo thẳng xuống đài!

Chung Sấu Hổ dùng một loại vẻ mặt trào phúng nhàn nhạt mà nhìn Hứa Nhạc, tựa như là đang nhìn những gã thanh niên đệ tử tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, nhiệt huyết, thế nhưng lại tìm không ra bất cứ biện pháp giải quyết cụ thể nào cả.

Hứa Nhạc bất chợt nhớ đến trong lần Tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang trước đây, vai diễn của cái thế lực tại hậu sơn núi Mạc Sầu, vai diễn của Thi Thanh Hải cùng với chính bản thân mình, nghĩ đến những giao dịch hắc ám, những tranh chấp minh tranh ám đấu phía sau tấm màn của một hồi Tổng tuyển cử này, không khỏi lâm vào trầm mặc, chỉ có thể cam chịu chấp nhận cái nhìn của vị Chung Tư lệnh này, đột nhiên có chút lo lắng cho vị Tổng thống tiên sinh ở tại Thủ Đô Tinh Quyển kia. Bởi vì hắn biết được rất rõ ràng, cái vị Tổng thống tiên sinh sắc mặt ngăm đen kia cũng không phải là một vị chính khách nguyện ý để cho người khác sắp đặt.

- Chuyện tình này cũng chỉ nói đến đây thôi.

Chung Sấu Hổ dùng ba ngón tay nhẹ nhàng nâng lên ly rượu hướng về phía Hứa Nhạc mời một cái, cũng không để cho hắn có cơ hội từ chối, tiếp tục nói thẳng:

- Kế tiếp, chúng ta có thể luận đàm một chút về sự xuất hiện của đám người Đế Quốc, cùng với những xu thế gia tăng Quân đội của Liên Bang trong khoảng thời gian gần đây, cùng với những sự tất yếu trong việc điều chỉnh biên chế Quân đội…

Hứa Nhạc lúc này quả thật đã vô cùng quen thuộc với loại tiết tấu nói chuyện kỳ quái của đám đại nhân vật như là Chung Tư lệnh vậy, quen thuộc với cái loại phong cách nói chuyện vô cùng vô lễ, phi thường trực tiếp bỏ dỡ một cái đề tài đáng chú ý, triển khai một cái đề tài hoàn toàn mới. Nhưng mà nghe một loạt các loại đề tài nói chuyện mang dày đặc hơi thở học thuật như thế này, khuôn mặt của hắn nhất thời vô cùng tự nhiên thể hiện ra một vẻ mặt kinh ngạc cùng với hơi chút buồn bực…

Chung Sấu Hổ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, thoáng cười nhạo một tiếng, cầm ly rượu trong tay lên uống cạn, thanh âm có chút khàn khàn, nói:

- Đây là một chuyện buồn cười vô cùng.

- Úc…

Hứa Nhạc nhún nhún vai một cái, rất nhanh trả lời:

- Chuyện này có lẽ cái cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia có thể nghe ra được đó…

- Câu chuyện này của cậu có vẻ rất buồn cười đó…

Chung Sấu Hổ thoáng nhướng mày lên một cái, nói.

Hai gã quân nhân sĩ quan mà tuổi tác, kinh nghiệm cùng với địa vị chênh lệch nhau không biết bao nhiêu lần kia, cứ như vậy cùng ngồi bên cạnh lò thịt nướng mềm mại, uống rượu đế trò chuyện cho đến đêm. Bất luận là chuyện cười hay là chuyện nghiêm túc, cái đề tài này cho đến đề tài khác không ngừng đưa ra, kéo dài mãi xuống. Điều kỳ diệu nhất chính là, chủ đề nói chuyện mặc kệ là bên nào đưa ra đi chăng nữa, thì song phương tựa hồ cũng đều có chút thích thú với đề tài đó, hoặc là cái bầu không khí nói chuyện kia.

Chung Tư lệnh năm xưa chính là một đệ tử thế gia, là một cao tài sinh xuất sắc của Học viện Quân sự I Liên Bang, sinh ra tại Tây Lâm, bị đưa đến Thủ Đô Tinh Quyển bắt đầu học tập, trưởng thành, cuối cùng mới quay trở về biên thùy phía Tây của Liên Bang, suất lĩnh trăm vạn đại quân một mình đối kháng Quân viễn chinh Đế Quốc hơn mười năm trời. Cuộc sống của hắn trải qua vô cùng phong phú, kinh nghiệm cuộc sống rất nhiều, phong cách ăn nói cũng tự nhiên hào sảng, thân thiết.

Hứa Nhạc thân là một gã cô nhi thợ mỏ tại Đại khu Đông Lâm, chỉ hoàn thành sáu năm đầu của hệ giáo dục quốc dân mười hai năm bắt buộc mà thôi, lý tưởng cuộc sống hoàn toàn đặt trên phương diện máy móc, thế nhưng cuộc sống nói thế nào cũng xem như là vô cùng kích thích, hơn nữa đại thúc trước đây đã từng buộc hắn đến Thư viện Công cộng Tinh cầu Đông Lâm đọc qua không biết bao nhiêu loại sách vở đủ các chủng loại, mơ hồ cũng được tính là một người đọc sách. Điều quan trọng nhất chính là, tính tình đặc thù của hắn đã quyết định bản thân hắn là một người lắng nghe vô cùng tốt. Rất nhiều người như là Trâu Úc, như là Thi Thanh Hải, như là Giản Thủy Nhi… sớm cũng đã chứng minh điều này…

Đề tài cuộc nói chuyện dần dầ rời khỏi những âm mưu cùng với chiến tranh thâm trọng này nọ, bắt đầu đi vào phong tình, nhân chủng dân tộc tại các Đại khu khác nhau của Liên Bang, về các danh lam thắng cảnh, các đại nhân vật, về văn nghệ lịch sử, những bộ hài kịch của Đại sư Tịch Lặc, về sự cổ quái của Kiều Trì Tạp Lâm… nhất thời khiến cho cuộc nói chuyện có vẻ vô cùng thoải mái. Hứa Nhạc say sưa lắng nghe vị trung niên nhân cực kỳ có địa vị ngồi đối diện mình, mang theo một tia khí phách mà bình luận cùng với chỉ trích, thỉnh thoảng lại chêm vào tán thưởng một hai câu gì đó, thật sự là giống như là hai gã học trò đang cùng nhau ngồi đối ẩm, cùng nhau giảng thuật về những bộ sách thâm thúy mà gần đây mình đã đọc được.

Đêm dần dần sâu xuống, cái lò nướng thịt đã tắt từ lúc nào, cũng không có tiếp tục đốt lên. Cuộc bắn pháo hoa hoành tráng bên ngoài cửa sổ lúc này sớm đã dừng lại, cũng chỉ còn có những luồng gió mang theo hơi lạnh không ngừng xuyên qua cái khung cửa sổ đáng thương không còn lớp kính thủy tinh nữa, thổi quét thẳng lên trên mặt của hai người ngồi bên cạnh cửa sổ…

Đề tài câu chuyện cuối cùng thật tự nhiên tiến vào cái chuyện tình vô cùng quen thuộc tại thời điểm hiện tại trong cả vũ trụ nào, đó chính là trận chiến tranh hoành tráng đang được diễn ra kia. Thanh âm của hai gã nam nhân cũng không có bởi vì rượu cồn cùng với những hình ảnh sinh tử tại tiền tuyến kia mà trở nên khẳng khái dâng trào mãnh liệt, vẫn chỉ là tiếp tục vô cùng bình tĩnh mà chăm chú đàm luận về tình hình chiến sự diễn ra trên ba khỏa tinh cầu đang rơi vào tay giặc kia.

Người nào đó bắt đầu giảng thuật lại chuyện mình chỉ huy chín mươi mấy Sư đoàn, dựa theo loại trận hình nào đó tiến hành bao vây toàn bộ hành tinh 3320. Người nào đó giảng thuật chuyện chính mình dẫn theo Tiểu đội thân tín tiến hành bắn phá khủng bố tại cái bãi sông nho nhỏ nào đó. Người nào đó giảng thuật lại chuyện đám cao tầng Liên Bang mãi vẫn luôn tìm cách phân tích ý đồ chiến lược, phân tích xem Hoàng đế Đế Quốc sẽ làm ra những ứng phó như thế nào. Người nào đó giảng thuật lại chuyện bản thân mình ở trong quân doanh tiến hành thao luyện tân binh, trong lòng thầm lo lắng không biết mình có đụng chạm quá đáng đến đám cha ông của đám tân binh đó hay không.

Giống như là ánh mặt trời cùng với giọt sương mai, giống như là vị Hoàng đế cùng với gã nông phu, địa vị của Chung Sấu Hổ cùng với Hứa Nhạc quả thật hơn kém nhau nhiều lắm, những đề tài mà bọn họ trao đổi cùng với giảng thuật quả thật chênh lệch nhau nhiều lắm, thế nhưng điều kỳ diệu chsinh là, bởi vì tâm tình của một người nào đó vô cùng vui vẻ, cho nên Hứa Nhạc cũng không chỉ tình nguyện làm một người nghe chân thành, mà là con thật sự giảng thuật lại một chút quan điểm của chính mình.

Có thể may mắn cùng với Chung Tư lệnh vô cùng vĩ đại này thảo luận về tầm vĩ mô cùng với chi tiết cụ thể của hồi chiến tranh này, khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy vô cùng hưng phấn. Có thể theo một cái góc độ nào đó, hoặc là nói đứng ở một độ cao nào đó mà nhìn về phía rất nhiều sự tình diễn ra trong suốt một năm trời nay, có thể nghe được vị Tổng Tư lệnh Liên Bang quyền cao chức trọng này, dùng giọng điệu của một vị chỉ huy mà đàm luận về những ý đồ chỉ huy bên trên sao trời kia, quả thật là một cơ hội vô cùng hiếm có.

Chung Sấu Hổ, chính là vị quân phiệt trong truyền thuyết, giết người không nháy mắt, một vị Thổ Hoàng đế Tây Lâm không thèm để pháp luật cùng với uy nghiêm của Liên Bang ở trong mắt. Hóa ra sự thật cũng không hề lãnh khốc đáng sợ giống như là dân chúng Liên Bang đã từng tưởng tượng vậy, mà ngược lại còn có chút giống như là một gã thư sinh gầy yếu bất đắc chí trên đường công danh, bởi vì thất bại mà dùng thanh âm phẫn nộ bất bình công phẫn vị Giáo sư đã đánh rớt chính mình…

Hứa Nhạc trừng lớn cặp mắt đã có một chút men say của mình, hai tay nắm chặt chén rượu, gắng sức bắt cái lỗ tai của mình mở lớn ra, nắm bắt mỗi một câu một chữ, không được phép bỏ sót chữ nào, trong lòng sinh ra một loại ý tưởng vô cùng rõ ràng như thế, biết rõ ràng cái này chắc chắn là một buổi nói chuyện quân lệnh khiến hắn cả đời không được phép quên…

Có lẽ là do uống rượu hơi có chút nhiều rồi, Hứa Nhạc có chút không hợp thời, vô tình nhắc đến những chiến công hiển hách mà Sư đoàn Thiết giáp 7 đã lập lên được trên tinh cầu 5460…

Đúng là bởi vì uống rượu có chút nhiều, thế cho nên vị Chung Tư lệnh tính tình lãnh ngạo này cũng không có để ý đến chuyện lời nói của gã tiểu tử ngồi đối diện rõ ràng là đâm một nhát dao vào chuyện đau nhức nhất trong lòng mình, cũng chỉ là lạnh nhạt nói:

- Đỗ Thiếu Khanh chẳng qua cũng chỉ là một cái đầu heo tương đối thông minh mà thôi.

Hứa Nhạc cúi đầu, cười khổ, cố gắng chịu đựng, sau đó nhanh chóng rót một ly rượu mà hớp nhanh một hớp.

- Đám người Đế Quốc kia một ngày nào đó còn không thể đột phá được hai cái thông đạo không gian vũ trụ kia, bọn họ có muốn tấn công về phía bản thổ Liên Bang, liền phải ở trong vũ trụ di chuyển mất sáu, bảy băm thời gian mới có thể bay đến được Tây Lâm. Quân đội Liên Bang từ đầu đến cuối so với đám thằng nhãi con Đế Quốc kia trang bị tiên tiến hơn rất nhiều, lấy ngắn đánh dài, làm thế nào có thể không thắng được cơ chứ?

- Đám Quân viễn chinh Đế Quốc chính là một đám chó già vô cùng mỏi mệt từ đường xa mà đến, trên tay lại cầm theo một khẩu súng trường đã lạc hậu đến sáu bảy năm trời trước đó. Bất luận là kẻ nào gia nhập ra tiền tuyến, nếu như còn không thể đánh thắng được đối phương, khẳng định chính là một cái đầu heo ngu ngốc.

Chung Tư lệnh nhìn về phía Hứa Nhạc, nói:

- Cho dù có đưa cậu đi chỉ huy Sư đoàn Thiết giáp 7, đồng dạng cũng có thể đánh thắng trận được mà thôi.

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, theo bản năng đưa tay lên sờ sờ cái mũi của mình, phát hiện nó cũng không có khuynh hướng bắt đầu nở lớn ra, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở dài ra một hơi.

Hắn cũng không có đạo lý gì mà thích Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của ông ta, nhưng mà liên tưởng đến tình hình chiến đấu kịch liệt gặp phải tại tiền tuyến, nghĩ đến những chiến tích lẫy lừng mà Sư đoàn Thiết giáp 7 đã lập nên được, lại nghĩ đến những lời đánh giá của Chung Tư lệnh không khỏi có chút không được công bằng cho lắm, trầm mặc một lát sau rồi mới nói:

- Tốc độ tiến công của Sư đoàn Thiết giáp 7 trên tinh cầu 5460 chính là nhanh nhất. Hơn nữa trên thực tế, Quân viễn chinh Đế Quốc ở trên tiền tuyến Tây Lâm ngây người đã được mấy chục năm thời gian rồi, cũng không có bao nhiêu người có thể đem bọn chúng đánh tan một cách nhanh chóng đến như thế.

Nếu nói chuyện Sư đoàn Thiết giáp 7 được điều đến tiền tuyến, chính là chuyện tình khiến cho Chung Tư lệnh chán ghét cùng với đau đầu nhất, như vậy cái chuyện mà Hứa Nhạc vừa mới nhắc lại này, chính là cái chuyện mà theo như tất cả các quân nhân, binh lính của Đại khu Tây Lâm cùng với dân chúng Liên Bang cho rằng là vấn đề mấu chốt nhất trong chuyện này.

Chung Sấu Hổ cũng không hề tức giận, bình tĩnh nói:

- Mọi người ở Thủ Đô Tinh Quyển, mãi vẫn đối với bên phía Tây Lâm ta có một câu oán hận nặng nề, cho rằng trong vòng thời gian mười mấy năm gần đây, chúng ta vẫn không thể một phen đem toàn bộ Quân viễn chinh Đế Quốc đuổi ra khỏi Đại khu Tây Lâm, chính là do sự thất trách của Quân khu Tây Lâm ở trên chiến trường tiền tuyến.

Trong lòng Hứa Nhạc quả thật vô cùng chờ mong đối phương cấp cho một cái đáp án chính xác.

- Chúng ta quả thật cũng không hề phóng ra toàn bộ lực lượng để mà tiến hành giải phóng cho ba khỏa tinh cầu đã rơi vào tay giặc kia…

Trên mặt của Chung Sấu Hổ chợt dâng lên một tia tình tự vô cùng phức tạp, bên trong vẻ trào phúng còn mang theo một tia rét lạnh khắc sâu đến tận xương tủy:

- Tại Đại khu Tây Lâm này, trên từ ta, xuống đến mỗi một gã lưu manh bình thường nhất lưu lạc tại mỗi một góc đường cũng đều không muốn thay cho Liên Bang, hoặc nói chính xác hơn là muốn thay cho đám người tại Thủ Đô Tinh Quyển kia mà la lên khẩu hiệu liều chết hy sinh. Cái này cũng không phải là do chúng ta muốn che dấu đi thực lực chân chính của mình, mà là bởi vì… Ngay từ một khắc mà đám người Đế Quốc kia xâm lấn lãnh thổ Liên Bang chúng ta, mãi cũng vẫn luôn là người Tây Lâm chúng ta hy sinh.

- Đám người Đế Quốc kia tấn công đến, là do nam nhân của Tây Lâm chúng ta chỗng đỡ. Đám người Đế Quốc bị đánh cho tàn phế, thế nhưng bên phía Chính phủ Liên Bang cũng không muốn trợ giúp chúng ta đạt được sự thắng lợi cuối cùng…

- Bởi vì có một lão gia hỏa cho rằng, Liên Bang cần phải lưu giữ lại đám nhãi con Đế Quốc kia, dùng để rèn luyện cho đám bộ đội của hắn. Cho nên Liên Bang mới mãi kiên quyết mà lạnh lùng chấp hành chiến lược luân chiến Tây Lâm kia hơn mười mấy năm trời như vậy…

Chung Sấu Hổ nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, trong cặp mắt yên lặng kia mơ hồ xuất hiện một tia lôi quang lãnh liệt, từng chữ từng chữ nói ra:

- Ở trên lãnh địa của người Tây Lâm chúng ta tiến hành luân chiến… Cái này, dựa vào cái gì đây?

Nghe được ba chữ ‘lão gia hỏa’, Hứa Nhạc nhất thời khiếp sợ mà trầm mặc, không biết cần phải nói như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.