Đừng Tưởng Rằng Hóa Trang Thì Ta Sẽ Không Nhận Ra Ngươi

Chương 2: Thời gian ở chung ngắn ngủi




Trời dần dần sáng, Harry mở mắt ra, không biết vì cái gì, hôm nay hắn thức dậy đặc biệt sớm. Vươn vai, Harry xuống giường, phát hiện trên ngăn bên cạnh giường có một cái hộp màu đen, hình thức thập phần bình thường. Màu sắc của cái hộp khiến Harry tự nhiên nhớ đến một người, cái này… cho ta sao? Hắn chần chừ mở nó ra, bên trong là một lọ nước màu vàng nhạt, là Phúc Linh tề (thuốc may mắn)! Harry hoan hô một tiếng. Bên trong chiếc hộp còn hé ra một tờ giấy nhỏ, sau khi mở ra, những nét chữ dài mảnh quen thuộc rơi vào trong mắt:

‘Xét thấy Potter tiên sinh trong những ngày gần đây liên tiếp gặp những tình huống không hay, vì đề phòng những tình huống này có thể gây họa đến ta, hy vọng lọ Phúc Linh tề sẽ trợ giúp được đôi chút.’

Harry cười trộm, thật là con người kỳ cục. Hắn một lần nữa trở lại giường. Phúc Linh tề… Hắn nhớ rõ muốn bào chế ma dược này, nguyên liệu cũng tuyệt đối khó tìm. Có phải hay không… Snape cả ngày hôm qua làm thứ này. Hắn mạnh mẽ bật dậy. Snape… đối với đứa nhỏ của Lily, ngươi thật vẫn để trong lòng a… Trong lòng Harry bỗng nhiên xuất hiện một chút chua xót.

Ngươi oán hận ta bởi James Potter, quan tâm ta cũng vì Lily Evans, ngươi vĩnh viễn trên người ta tìm bóng dáng của người khác, ngay cả trước khi chết, ngươi vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh của Lily. Ngươi đến khi nào thì sẽ nhìn đến ta – Harry Potter? Không, ngươi cho đến bây giờ cũng không ngó ngàng gì đến ta, ta vĩnh viễn chỉ là ‘Potter’, mà không phải là Harry. Cho dù ta thay đổi nhiều hơn nữa, ngươi cũng sẽ nhìn mà như không thấy…

Những năm gần đây, Snape đối đãi với mình vẫn như thế. Cho dù lúc cả hai đều thuộc Hội Phượng Hoàng, hắn vẫn chỉ châm chọc khiêu khích. Cho đến khi nào thì y mới thấy riêng mình, Harry ảo não mà xoa xoa đầu. (Vòng: tiểu H kỳ thật đã phải lòng giáo sư, chính là vẫn chưa tự phát hiện, dù sao hắn sẽ không suy nghĩ theo hướng kia.)

Trước khai giảng mấy ngày, Harry cùng Snape đến Hẻm Xéo, hắn đã hẹn với Ron và Hermione gặp nhau tại Gringotts. Đối với chuyện gặp nhau của mấy tiểu hài tử, Snape thập phần khinh thường, vậy nên khi đến Hẻm Xéo liền nói tự mình muốn mua vài loại dược liệu, bảo Harry chờ mình ở Lệ Ngân thư *** (tiệm sách Flourish & Blotts – Phú Quý và Cơ Hàn). Nói xong vung trường bào cuồn cuộn mà đi.

Nhìn bóng lưng hắn, Harry không thể ngừng thắc mắc: y vung trường bào như thế nào, mà có thể tạo thành loại khí thế như mây đen áp đỉnh?

Vừa đến cửa Gringotts, Harry liền thấy thân ảnh Ron và Hermione. Hắn vội tiến lên: “Hắc, Hermione, Ron!”

“Nga! Trời ơi! Ngươi là… Harry!” Hermione là người đầu tiên có phản ứng, bổ nhào đến ôm lấy hắn, “Ngươi trở nên…”

Ron cẩn thận đánh giá hắn một phen, xác định hắn không mất đi tay hay chân, hưng phấn nói: “Thực không tồi…”

“Tiểu Harry của chúng ta, cuối cùng…” Fred đặt tay lên vai trái hắn.

“Lột xác hoàn mỹ, hắn đã trở thành…” George đặt tay lên vai phải hắn.

“Một tân thế hệ Gryffindor vương tử!” Cả hai cùng đồng thanh kêu lên.

Harry bất đắc dĩ che cái trán, cũng làm bộ không chút để ý đến ánh mắt ái mộ của Ginny.

Chào hỏi ông bà Weasley và cha mẹ Hermione xong, mọi người vào Gringotts lấy tiền, cha mẹ Hermione thì dùng tiền Muggle đổi một ít đồng Galeons (Harry tận lực không để ý đến tình cảnh túng quẫn của ông bà Weasley). Tiếp theo đi mấy cửa hàng đồ cũ mua đồ dùng học tập cho Ginny. Sau đó, đến thư *** Lệ Ngân.

Harry ủ rũ bước vào trong ***, Gilderoy Lockhart đang tiến hành ký tên sách. Từ đằng xa, Harry đã nghe thấy không ít phu nhân thét chói tai. Đối với ‘gối thêu hoa’ này (người chỉ có vẻ ngoài mà không có tài năng), Harry hiện tại không nói gì, vì không muốn giẫm lên vết xe đổ, hắn vẫn trốn phía sau mọi người.

“Hắc, Harry”. Không thể nào, Harry theo tiếng nói mà nhìn lại, bạch kim tiểu quý tộc cùng bạch kim đại quý tộc từ tầng trên bước xuống. Draco, ngươi hỗn đản, hoàn toàn để lộ chỗ của ta.

“Malfoy!” Weasley tiên sinh và Ron đồng thời kêu lên chán ghét.

Xem ra lần này tránh không được, Harry vô lực xoay người lại xem thường mà khô khan nói: “Malfoy tiên sinh, Draco!”

Ron giật mình tựa hồ như muốn bổ nhào đến kiểm tra thật sự có phải đúng là Harry hay không.

“Well, well, Harry”. Lucius nhướn mày, “Bữa tiệc hôm trước có vừa lòng không?” Hắn nhìn qua mấy người khác: “Weasley? Cùng mấy… Muggle…” Ánh mắt hắn dừng lại ở Hermione và trên người cha mẹ nàng.

“Hermione Granger, nàng đứng đầu cả năm thứ nhất, là phù thuỷ thông minh nhất lớp.” Harry giới thiệu.

Mặt Herminone đỏ đến nỗi có thể đem so với tóc của Ron.

Lucius có chút bất mãn liếc Draco một cái: “Thành tích của ngươi còn phải nâng cao.” Hắn nâng cằm, khinh thường mà lao đến Weasley tiên sinh cười nhạo: “Weasley đáng thương, dòng dõi thuần huyết cư nhiên lại ra nông nỗi này…” Ánh mắt hắn đảo qua trường bào và cái vạc cũ của Ginny, cười lạnh.

“Malfoy! Dựa vào Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy để có gia nghiệp kia, ngươi thực vinh dự sao?” Weasley tiên sinh phát hoả, “Ngươi, Thực Tử đồ…”

“Ngươi…” Sắc mặt Lucius trở nên tái nhợt cực kỳ, nắm lấy áo đối phương, “Ngươi dám lặp lại lần nữa…”

Harry thở dài, đánh đi đánh đi, Lucius cũng không ngại mệt, nhất định phải tìm cái cớ để đánh nhau, trực tiếp đem cuốn nhật ký tuồn ra ngoài.

“Lucius!” Một thân ảnh màu đen xuất hiện nơi cửa, “Từ khi nào ngươi bắt đầu dùng phương thức Muggle để giải quyết vấn đề…” Thanh âm Snape êm mượt như tơ mang theo sự châm chọc nói.

Lucius kinh ngạc buông tay, đi đến trước mặt Ginny, chán ghét lấy một quyển sách giáo khoa cũ từ trong vạc ra: “Cô gái… Ngươi cần phải hảo hảo mà lợi dụng mọi người ở Hogwarts…” Hắn hừ lạnh một tiếng, đem sách giáo khoa trả trở về, kéo Draco đi. Draco hướng Harry cười cười xin lỗi, rồi đi theo. Harry nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc đã ném xong rồi.

“A… Severus…” Weasley không tự nhiên tiến đến chào hỏi.

Snape gật đầu, đến trước mặt Harry: “Potter, đi mua sách của ngươi ngay lập tức!”

Ron không khỏi nuốt nước miếng một cái (dọa người), cùng Hermione đi lựa sách. Harry nhìn Lockhart cách đó không xa đang hướng về mình nhe hàm răng sáng lấp lánh, cảm thấy một trận ác hàn.

Hắn thối lui mấy bước, đến bên cạnh Ginny: “Ân… Ginny, ngươi có thể giúp ta lựa sách một chút không? Mấy thứ này ta giúp ngươi cầm.” Vừa nói vừa cầm lấy cái vạc của nàng, đưa ra đơn sách của mình. Ginny thật cao hứng mà tiếp nhận. Nhìn bộ dáng của nàng hưng phấn, Harry bi ai, kiếp này mình e là sẽ không… cùng nàng đàm chuyện luyến ái.

Thừa lúc bọn họ đi chọn sách, Harry làm bộ như sửa lại mấy quyển sách cũ, lấy ra quyển nhật ký kia, niệm một câu chú thu nhỏ đơn giản, lại đem quyển nhật ký giấu vào trong tay áo. Khóe miệng Harry dần hiện ra một nụ cười quỷ dị.

***** Ta là sắp khai giảng phân cách tuyến *****

Đối với quyển nhật ký kia, Harry cũng không sốt ruột mà nhìn đến, trước tiên cứ để đó vài ngày rồi tính sau. Ngày khai giảng sắp đến, chịu không nổi Harry vừa đòi vừa năn nỉ, Snape rốt cuộc đáp ứng đến khai giảng sẽ ‘thuận tiện’ mang tiểu hỗn đản này cùng đi. Vì thế, sáng sớm ngày một tháng chín, Snape và Harry thông qua lò sưởi mà đến Hogwarts, kế hoạch của Dobby một lần nữa thất bại.

Snape phải đi dự hội nghị giáo sư trước, Harry một mình xách hành lý quay trở lại tháp Gryffindor. Những người khác chạng vạng mới đến, sắp xếp mọi thứ hảo, Harry quyết định đi ra hồ chơi một chút.

Ra khỏi cửa chính tòa lâu đài, Harry đi dọc theo đường nhỏ đến hồ, bãi cỏ bên bờ hồ mọc rất nhiều cây cổ thụ cao lớn, bốn phía xung quanh bãi cỏ là những bụi cây xanh tươi, ánh mặt trời chiếu xuống thành những bóng râm mát rượi.

Ánh mặt trời tháng chín từ trên mặt hồ tĩnh lặng phản xạ thành những đốm sáng nhỏ, thiếu niên lẳng lặng dựa vào gốc cây cạnh bờ hồ, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt hắn thành những đốm loang lổ, ánh lên da thịt trắng nõn như bạch ngọc trong suốt. Trường bào hắc sắc vừa khít người, cổ áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Vài lọn tóc tóc đen vươn lại nơi cổ, hắc bạch đối lập rõ ràng, càng tăng thêm vẻ nhỏ bé và yếu ớt của thiếu niên.

Tiểu quỷ chết tiệt! Snape nhíu mày, một mình ngủ bên bờ hồ, bị sâu cắn thì cũng đừng đến tìm ta. Hắn thu hồi ánh mắt đang hướng bên ngoài cửa sổ, tiếp tục nghe Dumbledore đề nghị về việc ‘Nên hay không tăng thêm vị chanh đường cho bữa sáng’.

Hô nóng quá… Harry bực mình bật dậy, vừa tỉnh giấc lại thấy sao lại nóng như vậy? Hắn cởi trường bào, tháo cravat, cởi bỏ hai ba cái nút áo, lại niệm một câu thanh lương chú (bùa làm mát mẻ), lúc này mới thấy dễ chịu không ít. Mở mắt nhìn lên trời, đã là giữa trưa, khó trách lại nóng như vậy. Harry thở dài, cầm trường bào lên, quyết định đi đến nhà bếp tìm vài món để ăn.

Trở vào trong lâu đài, Harry cũng vừa thấy các lão sư từ tầng trên bước xuống, hội nghị giáo sư đã kết thúc.

“A Harry, ngươi đến rồi.” Dumbledore cười tủm tỉm nói: “Chuẩn bị đi ăn cơm sao?”

“Hiệu trưởng.” Harry dừng lại cước bộ, “Đúng vậy, định đi xuống nhà bếp.”

“Vừa lúc, vừa lúc, hôm nay ăn cùng chúng ta luôn đi.” Trong ánh mắt màu lam lóe lên một tia khoái trá, “Trải qua kỳ nghỉ hè không tồi đi, nghe nói ngươi đến nhà Malfoy làm khách?”

Con cáo già này, Harry trong lòng bất mãn, nhưng vẫn gật đầu: “Giáo sư Snape lo ta ở nhà một mình, nên mang ta cùng đi.”

“Vị này chính là Harry Potter?” Lockhart bước lại tiếp chuyện, “Tiểu anh hùng của chúng ta.”

“… Giáo sư Lockhart.” Harry nói cộc lốc.

“Ngươi biết ta… Ngươi nhất định là cũng mê sách của ta…” Lockhart phô hàm răng trắng bóng.

Đồ khoe khoang vô tích sự. Harry xoay ngươi cho một cái xem thường, khuôn mặt này bày khắp ngoài đường, ai mà không biết được a… Tự cao tự đại!

Nếu hiệu trưởng mời, Harry cũng biết thức thời, cùng đi ăn cơm. Mới đi vài bước, Snape một phen túm cổ áo hắn: “Potter!”

“…Giáo sư?” Harry ngẩng đầu.

Snape liếc mắt đợi hắn: “Y phục không chỉnh tề, Gryffindor trừ hai mươi điểm! Đem trường bào kia mặc vào!”

“…?” Harry nghiêng đầu khó hiểu, ta không mặc áo chùng liên quan gì đến hắn!

“Còn không mau mặc vào, muốn bị trừ hai mươi điểm nữa sao!” Tiếng Snape rống giận truyền đến.

Harry bĩu môi, nhưng vì những viên hồng ngọc, đành phải thành thành thật thật mặc áo choàng, theo đội ngũ giáo sư đi ăn cơm.

Potter chết tiệt… Snape cắn răng, ai cho phép hắn cởi mấy cái nút áo sơmi! Hắn cố gắng đem hình ảnh xương quai xanh tinh tế vừa rồi trong đầu ném đi. Chết tiệt… Lockhart tên hỗn đản, nhìn chằm chằm vào học trò trắng trợn như thế. Hắn quyết định sẽ cấp cho tên kia một chút giáo huấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.