Đừng Tưởng Em Trang Điểm Thì Anh Sẽ Không Nhận Ra

Chương 2: Chúc Mừng Vọng Vọng




Editor: May

Đột nhiên bị anh kéo như vậy, Diệp Tử hiển nhiên có chút không rõ tình huống.

Ngây ngốc một hồi lâu, mới nghĩ đến hỏi anh, “Kẹo que thì sao?”

Kẹo que thì sao?

Bao nhiêu người vẫn ăn kẹo que!

Tần Cận chịu đựng xúc động muốn bóp nát cô, xoay người đưa tay bắt lấy phía trên cửa chính sắt khắc hoa.

Nhấc chân giẫm lên cửa, thả người nhảy lên lật mình.

Trở mình qua xong, nghiêng dựa vào trên cửa, móc từ trong túi quần ra một hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc ra, ngậm lên miệng đốt.

Sau đó chậm rãi hút một hơi, lại ngửa đầu từ từ phun ra một vòng khói.

Diệp Tử đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn anh: “Anh....”

”Anh đi thăm cha mẹ vợ của anh trước một chút.”

Tần Cận nói xong, xoay người sải bước đi vào.

”Gâu gâu....”

Lúc này, trong sân truyền đến từng đợt tiếng chó sủa.

Chưa tới một phút đồng hồ, đèn vốn đã tắt lại sáng lên lần nữa.

Quản gia chiếu đèn pin đi ra xem xét, vừa vặn đụng phải Tần Cận đang xông vào nhà dân.

”Cậu.... cậu cậu cậu, là ai....”

Mặc cho ai nhìn thấy một người giống đại gia, giống như khách không mời mà đến, sợ rằng đều sẽ bị dọa sợ.

Tần Cận dừng bước chân một chút, liếc mắt nhìn quản gia từ trên cao xuống, “Cô gia nhà ông.”

Ném xuống những lời này, Tần Cận trực tiếp đi qua bên cạnh ông, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Tư thái cao quý như vậy, nghiễm nhiên như nam chủ nhân của nơi này.

Cô gia?

Quản gia đưa tay vuốt vuốt mồ hôi lạnh, từ bao giờ nhà họ Diệp nhiều hơn một cô gia rồi?

Không kịp nghĩ nhiều, tính cùng đi vào xem.

Đang muốn đi, lại nhìn thấy ngoài cửa lớn có một bóng dáng quen thuộc, cuống quít dùng đèn phin chiếu tới phương hướng kia.

Nhận ra người đến ngoài cửa lớn, ông vội vàng đi tới.

Vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa đón Diệp Tử vào: “Nhị tiểu thư, cô đã trở về, tại sao không có thông báo trong nhà một tiếng, hiện tại đã trễ thế này, cô nhất định vẫn chưa ăn cơm đúng không, tôi căn dặn người làm đi nấu chút gì đó cho cô ăn.”

Diệp Tử lắc lắc đầu, “Không có gì, cháu không đói bụng.”

Llúc này quản gia mới sực nhớ ra gì đó, hỏi: “Nhị tiểu thư, vừa rồi vị tiên sinh đó.... Là cô gia tương lại sao?”

Diệp Tử đương nhiên biết cô gia là chỉ ai, do dự một chút, nói: “Coi như vậy....”

Quản gia nghe được lời này của cô, thở dài một hơi, ngay sau đó lại hỏi: “Vị tiên sinh đó, chắc cậu ta là thiếu gia nhà họ Thẩm có hôn ước từ nhỏ với nhị tiểu thư đúng không?”

”Mới không phải là anh ta.”

”Không phải thiếu gia nhà họ Thẩm, vậy....”

”Anh ấy họ Tần, về sau bác có thể gọi anh ấy là Tần nhị thiếu, cũng có thể gọi anh ấy là Tần tiên sinh.”

”Nhị tiểu thư, tôi cảm thấy vẫn là gọi cậu ta là cô gia sẽ tốt hơn.”

”Vẫn chưa kết hôn, không cho phép gọi bậy!”

Một đêm trôi qua, Thẩm Chanh ngủ ở trên ghế sofa suốt đêm, thậm chí đến tư thế cũng không có thay đổi chút nào.

Trong lúc đó, người giúp việc đắp chăn cho cô ba lần.

Bởi vì không dám gọi cô tỉnh dậy, cho nên mấy người giúp việc liền ở trong phòng khách thay nhau canh giữ cả đêm.

Lần canh giữ này, liền canh giữ đến hừng đông.

Lúc Thi Vực trở lại, đã là hơn bảy giờ sáng.

Thấy được Thẩm Chanh vùi ở trên ghế sô pha, anh nhướng mày, phất tay đuổi lui tất cả người giúp việc.

Bước qua, ngồi ở cạnh mép ghế sofa, nhìn bộ dạng ngủ say của cô, dùng tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của cô.

Dù cho động tác rất nhẹ, Thẩm Chanh vẫn tỉnh lại.

Cô mở mắt ra, bởi vì ánh sáng chợt quá mạnh mẽ, cô theo bản năng híp híp mắt.

”Trở về rồi?” Thẩm Chanh vừa nói vừa muốn ngồi dậy.

Nhưng Thi Vực lại duỗi tay nắm chặt hai vai của cô, ấm cô về trên ghế sofa lần nữa.

”Không thoải mái?”

Chân mày anh càng nhíu chặt hơn, cứ ấn vai của cô như thế, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.