Đừng Tưởng Em Trang Điểm Thì Anh Sẽ Không Nhận Ra

Chương 50: Hạ Thanh Hoàn Kịp Thời Đỡ Lấy Cậu, Ôm Eo Cậu Bé Trong Lòng, Để Cậu Tựa Ở Trên Vai Mình




Tiệm gốm của Phong Tiểu Tiểu đã mở được một khoảng thời gian.

Mặc dù mặt tiền rất thoáng, nhưng nói thật, cửa hàng không kiếm được bao nhiêu lời, chính xác hơn, đây là điểm dừng chân Lí Trường tạo ra cho các thần tiên, thuận tiện cho Phong Tiểu Tiểu một cái hoàn cảnh để rèn luyện tay nghề.

Cho nên kể từ khi khai trương đến nay, tuy rằng cũng coi như có làm ăn, nhưng bởi vì vài lí do lông gà vỏ tỏi, Phong Tiểu Tiểu gần như đã quên mất vụ này, toàn bộ hoạt động đều dựa vào Y Y cố gắng chèo chống lại thật thà không tham ô công quĩ mới miễn cưỡng giữ được cái tiệm không có tương lai này.

“Thưa anh, tiệm chúng tôi cũng có cung cấp một ít sản phẩm thủ công sản xuất từ tiệm nhưng làm theo yêu cầu thì có chút….Đầu tiên anh cần cho chúng tôi xem ảnh chụp hoặc đồ tham khảo, nếu có thể có số liệu càng tốt sau đó chúng tôi mới có thể cho anh câu trả lời thuyết phục, ví dụ như tạo ra có thể giống bao nhiêu phần trăm, lại như phí dụng mà anh cần chi trả…” Y Y vừa cẩn thận trả lời, vừa chú ý sắc mặt của Phong Tiểu Tiểu.

Nghệ nhân chủ lực của tiệm gốm chỉ có mỗi Phong Tiểu Tiểu, nên nếu đối phương tỏ ra nửa điểm khó xử, Y Y cũng sẽ sửa miệng ngay, để khỏi mất uy tín…Ủa, không đúng nhá! Uy tín là của người ta, người ta chưa vội, mình nóng lòng như vậy để làm chi?!

Y Y khóc ròng.

Vị khách vừa nghe lập tức lấy ra ảnh chụp: “Tôi có ảnh, nhưng số liệu…” lộ ra thần sắc khó xử nghĩ, anh ta ngượng ngùng nói: “Tôi dùng tay diễn tả được không, số liệu chính xác không rõ lắm.”

“…Vậy anh diễn tả thử xem?” Y Y nhìn ánh mắt ám chỉ của Phong Tiểu Tiểu, bất đắc dĩ nói.

Người khách bắt đầu vui sướng hoa tay múa chân: “Cái bình này cao khoảng chừng này, cái quai dày khoảng chừng này…”

Y Y thống khổ vạn phần nhìn người trước mắt quơ tay múa chân, cực kì hoang mang, từng động tác đều không vững, lại còn do dự, chứng minh bản thân anhh ta cũng không chắc…: ” Thưa anh, đường vân và hoa văn chúng tôi nắm chắc chừng 7 phần, nhưng kích cỡ…”

Y Y có chút do dự không muốn nhận đơn hàng này, đến lúc đó lỡ như Phong Tiểu Tiểu không nặn được, mình biến đâu ra thành phẩm để giao bây giờ?!

Phong Tiểu Tiểu ho khan một tiếng ngăn lại câu chuyện: “Chúng tôi có thể thử xem, dù sao nếu anh không hài lòng vẫn có thể bán ra như sản phẩm bình thường.”

Vị khách ngẫm lại cũng đúng, gật đầu để lại ảnh chụp cùng tiền cọc, lại viết địa chỉ liên hệ mới ra về.

Ảnh chụp cùng tiền đặt cọc thì không có gì đáng nói, nhưng địa điểm liên hệ có chút thú vị… Phong Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy liền vui vẻ, người này thì ra sống ở phố Thành Hoàng.

Đến giữa trưa Dương Nghiễn cùng Đường Cần dẫn chó đi dạo về, chó cỏ mang đi dạo đã không thấy. Tối hôm trước Dương Nghiễn đã đồng ý cho Ngao Tiềm mượn để canh tiệm, hôm nay ra ngoài thuận tiện đưa nó qua luôn, thích ứng một chút, Hao Thiên Khuyển rất nhanh vào cương vị, nghe nói tư thái uy mãnh của nó làm cho đám động vật rất có cảm giác an toàn, ngay cả đám quỉ thấy nó không phải là một con chó dễ chọc thì tần suất lượn quanh tiệm Ngao Tiềm trêu chó chọc mèo cũng giảm hẳn.

“Thật khó tin, em chủ động nhận đơn đặt hàng nặn gốm?” Dương Nghiễn về cửa hàng lại nghe được chuyện lúc sáng. Một vị khách đến yêu cầu làm theo yêu cầu không kì lạ, kì lạ là Phong Tiểu Tiểu trực tiếp nhận?

Cho nên nghe được, Dương Nghiễn cũng không kịp quan tâm gì khác, hưng trí bừng bừng vào xưởng chuyên dụng tìm người nhiều chuyện: “Không lẽ em xem trọng cái gì đó, hay tiền tiêu vặt không đủ dùng?”

Thật ra Phong Tiểu Tiểu chỉ là hứng chí bất tử mà thôi, đương nhiên một phần cũng là do đối phương trả giá cao…Nhưng mặc kệ nói như thế nào, bản thân đã làm cái nghề này thì chuyện cô làm việc cũng không thể đưa đến một tiếng hô kinh ngạc như vậy chứ.

“Làm ăn tới cửa, chẳng lẽ em đẩy ra ngoài?” Phong Tiểu Tiểu một tay đầy bùn đất nhìn Dương Nghiễn: “Anh đặc biệt chạy tới đây để xem trò vui à?”

“Không hẳn” Dương Nghiễn vui vẻ: “Tiểu Hắc cùng Thành Hoàng nói, bọn họ chuẩn bị giúp cô con gái của ông chú oán linh kia sắp xếp coi mắt, hỏi chúng ra có thời gian hỗ trợ không?”

“Chúng ta hỗ trợ?” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc: “Người ta tìm chồng, chúng ta giúp được cái gì?”

“Ý của Thành Hoàng là người nhiều lực lớn, mọi người ai cũng có sở trưởng riêng, không biết chừng lúc đó có thể cứu trận.” Dương Nghiễn đốt điếu thuốc đắc ý khoe: “Ví dụ như nói anh có thể hỗ trợ nhìn người tốt xấu, chỉ cần cô gái kia có ý kết hôn, đưa ra yêu cầu, anh có thể xem xét cửa thứ nhất, tìm người có điều kiện phù hợp, tránh cho vàng thau lẫn lộn, mặt người dạ thú ngụy trang vào.”

“Vậy ý bọn họ em đi thì được cái gì?! Giúp em gái kia trang điểm? ” Phong Tiểu Tiểu khó tin nói.

“Em…” Dương Nghiễn ngẫm lại, quả thật không nghĩ ra Phong Tiểu Tiểu có công dụng gì, chỉ cố mà sắp xếp một cái vị trí: “Miễn cưỡng tính là người nhà vậy.”

“….Không có hứng thú” Phong Tiểu Tiểu bĩu môi, lại chuyển dời sự chú ý sang đất sét trước mặt, dù sao đến lúc đó có lòi ra lệ quỉ cũng không phải mình đau đầu, một Nữ Oa một Nhị Lang Thần, bây giờ còn thêm một Long Vương trấn giữ, cô cũng không tin có lệ quỉ nào dám đến trước mặt mình quấy rối.

Càng đừng nói một cái đại sát khí tùy thởi có thể gọi đến như tiểu Khương, thật sự khuyên bảo không được, cùng lắm thì giây sát….

“Kỳ thật anh cũng không hứng thú cho mấy.” Dương Nghiễn buông tay: “Nhưng không chịu nổi Thành Hoàng chủ động mở miệng….Dù sao cũng chỉ có vài đồng loại, không phải là chuyện gì khó xử thì giúp đỡ được cái gì cứ giúp thôi.”

Phong Tiểu Tiểu khó khăn nặn ra cái bình, ngừng đĩa quay, lấy miếng gỗ nhỏ sửa chữa…Tay nghề quá nát, không có cách nào, chỉ có thể bổ sung ở công đoạn sau…Nghe xong lời này của Dương Nghiễn, thuận miệng đáp: “Nói thật, kết hôn muộn ở thời đại ngày nay cũng đã không phải là chuyện lạ gì, cũng chỉ có mỗi ma quỉ kia luẩn quẩn trong lòng….Có khi cô con gái không phải không chịu có, mà là không dám có.”

“Đàn ông bây giờ có cái gì? Phụ nữ hơn 30, tìm chồng ít nhất cũng phải ba lăm trở lên gần bốn mươi, đến tuổi này nếu không có chút của cải thì là đồ vô dụng, cả đời phỏng chừng cũng chỉ như vậy, hai vợ chồng cùng phấn đấu cũng không phải không được, nhưng dù sao cũng phải cho nhà gái chút hi vọng chứ? Biết rõ là hố còn nhảy xuống, đây chẳng phải là không có mắt sao…Còn nếu có chút của cải, ở tuổi đó còn chưa kết hôn thì phỏng chừng không phải vấn đề sinh lí thì là vấn đề tâm lí, lỡ như rớt hố lại ly hôn? Gái ế có khó nghe lại không khó nghe bằng tái giá.”

Cho nên mới nói kết hôn phải sớm, khi còn trẻ nhiều con đường chọn lựa, muốn sống như thế nào thì hai vợ chồng cũng có thể cùng nhau phấn đấu, đến hơn ba mươi tuổi thì mọi thứ cơ bản đã định hình. Lúc này mà vội kết hôn, như vậy khẳng định là suy tư lo lắng các loại nhận tố thực tế, lập gia đình là vì tìm một chỗ dựa, không phải ăn no rửng mỡ mà đi nuôi một lão hắc kiểm(*) thì chẳng lẽ tìm một tên thê thảm mọi mặt đến chứng minh không phải yêu cầu của mình cao, không phải ham giàu?

(*)Lão hắc kiểm: Cố tình nói ngược lại với “tiểu bạch kiểm”, nghĩa là ông già mặt đen, ý nói bao nuôi mấy thằng cha vừa già vừa đen vừa xấu.

Dương Nghiễn cười nhạo một tiếng: “Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không thể nói, nói là hám của.”

Phong Tiểu Tiểu liếc hắn: “Là lòng tự trọng quá yếu ớt….”

Loại nữ sinh trung học mơ mộng một bước lên trời đương nhiên không nói, nhưng nếu là sự lựa chọn ngang hàng, một thằng đàn ông lưng dài vai rộng lại còn không bằng phụ nữ, có mặt mũi nào kêu gào người khác khinh thường hắn?!

Gả con gái gả cao, cưới vợ cưới thấp……Chỉ cần là đứa trẻ sống trong xã hội phụ hệ, tiêu chuẩn này ở đâu cũng đều là chân lí.

Dương Nghiễn không nói gì: “…… Thân là một người đàn ông, anh không bày tỏ thái độ với kết luận này.”

Đề tài này có chút gay gắt, bị nghe được phỏng chừng sẽ có người chính nghĩa đưa ra dư luận, Dương Nghiễn ngẫm lại vẫn nên quay lại đề tài con gái ông chú quỉ thì hơn: “Thành Hoàng tính dùng danh nghĩa bà con xa của chú quỉ để liện hệ vợ con ông ta, lại giới thiệu đối tượng ngay, ý của Thành Hoàng là giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt, giúp cô ta tìm một nam thanh niên ưu tú.”

“Em thấy điều kiện của anh không tệ, có muốn hy sinh vì hòa bình âm giới?” Phong Tiểu Tiểu cười nói.

“Tuổi anh mày không xứng với người ta, lại nói em không sợ dân tình nói cô ta trèo lên nhà giàu?” Với bạn gái của mình, Dương Nghiễn cũng có yêu cầu, tuy rằng không đến mức phải tìm một danh môn thục nữ, nhưng không có khả năng vì một cô bé lọ lem không quen biết mà nhảy vào cái gọi là bể tình.

Hoặc là có tình cảm, hoặc là vì tình hình thực tế không phải tình đầu ý hợp thì cũng phải môn đăng hộ đối, bằng không thì dựa vào cái gì hắn phải buộc định với một người?

Phong Tiểu Tiểu không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Anh đã nói em tính là người nhà, vậy loại chuyện này đừng tìm em, mấy anh làm hết đi! Thật sự không được nữa chúng ta tìm Nguyệt Lão, nhìn xem có tơ hồng buộc cho cô ta không.”

Dương Nghiễn bị đuổi ra khỏi xưởng, lắc lư đến đến phòng khách ở nhà sau, chợt nghe từ trong xưởng bùm một tiếng, tiếp theo là tiếng mắng sang sảng của Phong Tiểu Tiểu ….Hắn nghĩ không ra, cho dù em gái này là Nữ Oa đi chăng nữa thì nặn cái bình gốm cũng không đến mức nặn ra tiếng nổ lớn như thế chứ?!

Rốt cuộc là nặn bình hay là nặn bom?

Điềm Điềm vẻ mặt suy nhược ôm ngực chống tường đi ra, sắp sụp đổ hỏi: “Anh Dương, Phong tiểu thư sẽ không làm hàng cấm gì trong xưởng chứ? Sáng sớm không phải nổ cái này cũng là nổ cái kia, bụng của tôi sắp bị dọa rớt.”

“Không có gì, nó mua cái máy cũ, đang chơi trò bùng nổ ấy mà.” Dương Nghiễn cười cười thuận miệng lừa dối, nhấc chân vào cửa.

Mới vừa bước vào đã thấy tiểu Hắc.

“…Bọn chị vẫn chưa tìm được người nào phù hợp.”

Hai người đối diện trong chốc lát, Dương Nghiễn bất đắc dĩ mở miệng trước—-“cho dù là sợ người đàn ông kia biến thành lệ quỉ, cũng không nên sốt ruột đến như vậy chứ?!”

“Không phải vì cái đó” tiểu Hắc lắc đầu, đưa ra một cái ngọc bài quen thuộc, trong ngọc bài càng có hơi thở quen thuộc :”Là sinh hồn lần trước…cô ta lại ly thể.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.