Nhỏ con thật sự nghẹn lời.
Vừa mới đây thôi bầu trời còn một mảnh tinh quang không gợn mây, chớp mắt mà đã mưa to tầm tã…..Phải tìm ai giãi bày cho rõ tâm tình này?
Nếu đã mưa to như vậy thì thôi chơi gì nữa, ai tự về nhà nấy trùm chăn ngủ cho rồi, mượn rượu giả điên, trả về cho phụ huynh giúp bọn nó tỉnh táo tỉnh táo.
Không chút nương tay móc ra di động của từng người, gọi cho phụ huynh đến đón, nhỏ con mượn một cái sân, ngồi xuống, nhíu mày, trên dưới quan sát ngao Tiềm: “Anh nghe ai nói sẽ có mưa?”
“Anh Ngao biết xem phong thủy.” Phong Tiểu Tiểu xen mồm đáp.
Nhỏ con tà tà liếc lại một cái ánh mắt, khinh bỉ mà lờ đi Phong Tiểu Tiểu.
“Được rồi, thực ra anh ấy là một nhà khí tượng.”
“Công việc của một nhà khí tượng là chữa bệnh cho chó mèo?” Nhỏ con hừ hừ: “Đêm chúng ta ở trên núi kia, nhớ rõ vị khí tượng gia này hình như chữa bệnh cho con chó của một nhà thôn dân thì phải.”
“Anh Triển anh minh!” Phong Tiểu Tiểu không chút đỏ mặt mà khen ngợi, sau đó rất tự nhiên mà lơ qua vấn đề chính của đối phương.
Nhỏ con cũng không miễn cưỡng, ai cũng có bí mật của mình thôi. Cả bọn câu có câu không tán gẫu giết thời gian, chờ lục tục có người nhà đến đón mấy con ma men trở về hết, nhỏ con mới vỗ mông tạm biệt mọi người.
Lại chốc lát, tiểu Hắc dẫn đoàn du lịch lượn một vòng trở về, đàn quỉ đằng sau chỉ còn một con, ngay cả cờ chiêu hồn trên tay cũng không thấy.
Đám Phong Tiểu Tiểu đang ăn bữa khuya, định chờ cho đám người nhỏ con về đến nhà mới dừng mưa, miễn cho đám đó đi nửa chừng thấy hết mưa lại bảo quay đầu xe thì khổ.
Nhìn thấy tiểu Hắc một bộ muốn nói lại thôi, Phong Tiểu Tiểu lau miệng đứng dậy: “Em ra ngoài một lát.”
Đường Cần tóm, cấu, cào một con tôm bự: “Mưa lớn như vậy mà đi đâu thế?”
Phong Tiểu Tiểu cũng trôi chảy trả lời: “Xả nước!”
“…” Mẹ nó, con gái con lứa gì mà còn mặt dày hơn cả đàn ông!
Ngao Tiềm hợp thời làm mưa nhỏ một chút, Phong Tiểu Tiểu túm lấy áo khoát của Dương Nghiễn che lên đầu liền chạy ra, Dương Nghiễn liếc mắt một cái không nói gì, Đường Cần vui vẻ: “Mưa nhỏ đi chắc là sắp ngừng rồi”
“Chắc là phải đợi chút nữa” Dương Nghiễn quay đầu, ngẫm lại hỏi Đường Cần: “Không có gì làm chán quá, muốn chơi đoán xúc xắc không?”
“Không cần, anh là thần đoán rồi.”
“Vậy đánh bài?”
“Ha ha ha năm đó ông đây được gọi là vua bài…”
…
Phong Tiểu Tiểu vọt vào một cái siêu thị 24h gần đó trăm mét. Vẩy vẩy tóc ở cửa, sau đó thuận tay mặc áo khoác vào, vớ lấy cái giỏ đựng hàng, làm bộ như đi mua đồ.
Giờ này đã trễ lại thêm mưa to tầm tã, cho nên ở siêu thị căn bản không có mấy người, quầy thu ngân đương nhiên có camera nhưng không ảnh hưởng đối thoại.
Giả vờ như lựa chọn gì đó, Phong Tiểu Tiểu nhỏ giọng hỏi tiểu Hắc vẫn ở cạnh bên người nãy giờ: “Chuyện gì?”
“Hai chuyện, thứ nhất, chị cắm cờ chiêu hồn lên nóc nhà em rồi, ở đó linh khí nhiều nhất, cũng dễ gây chú ý nhất, đám quỉ đi dạo phố cho đã rồi sẽ tập hợp lại một chỗ.”
Phong Tiểu Tiểu nghẹn một ngụm máu trong họng, nghẹn một hồi mới bắt đầu hít sâu: “….Chuyện kia thì sao?”
“Còn một chuyện…” Tiểu Hắc đẩy quỉ hồn vẫn im lặng nãy giờ đến giữa hai người: “Đây là con quỉ lúc chiều chị vừa câu về.”
Lại là phiền toái tới cửa, Phong Tiểu Tiểu chỉ cần nghe nửa đầu đã có kết luận, bất đắc dĩ: “Em không phụ trách chuyện của âm phủ.”
Nữ Oa tạo người, không phải tạo quỉ, Phong Tiểu Tiểu đặc biệt buồn bực khi mà hai vợ chồng này xem mình như là hội trưởng hội phụ nữ mà áp bức. Kiếm được cái sinh hồn thì tìm mình, thu con quỉ mới cũng tìm mình…
Tiểu Hắc như không có nghe đến vẫn tiếp tục: “Hôm nay ông ta vừa bị xe tông chết, một ngụm oán khí không tiêu tan, chị với lão Thành Hoàng không trấn giữ được, mà nếu cứ đặt ở phố Thành Hoàng mà mặc kệ thì không bao lâu có lẽ sẽ biến thành lệ quỉ, còn trơ mắt nhìn ông ta ở bên ngoài tiêu tán cũng không tốt, em có cách gì không?”
Phong Tiểu Tiểu hết chỗ nói rồi: “Người chết có oán khí không cam lòng là bình thường mà, nhưng oán khí lớn đến mức ngay cả Thành Hoàng cũng kiềm không được….tuy rằng chồng chị là nhân viên chưa chính thức, nhưng hẳn là không đến mức vô dụng như vậy chứ.”
Tiểu Hắc bất mãn liếc Phong Tiểu Tiểu một cái, thản nhiên nói: “Không phải quân ta quá yếu mà do quân địch quá mạnh mẽ.”
“…Vậy rốt cuộc ông ta có bao nhiên oán khí?”
TIểu Hắc lắc đầu: “Không biết, chị hỏi nhưng ông ta không chịu mở miệng nói chuyện.”
Nam quỉ đi đằng sau tiểu Hắc khoảng chừng 40, hai tay hai chân bị xiềng xích hình thành từ âm khí khóa chặt, biểu tình sầu khổ, thoạt nhìn như là công nhân bị ông chủ lừa tiền lương. Trầm ngâm vài giây, Phong Tiểu Tiểu trực tiếp hỏi đương sự: “Rốt cuộc chú có oán khí gì không tiêu?”
“….”
“Nói ra chúng tôi có thể nghĩ cách, chú cứ như vậy cũng không làm được gì.” Phong Tiểu Tiểu tiếp tục khuyên: “Đầu tiên, chưa nói cả bọn tiểu Hắc sẽ phải gia tăng thêm một khối lượng công việc không cần thiết, mà chuyện của chú không được bọn này giúp đỡ cũng không thể giải quyết, âm dương cách biệt, chú cũng biết mà phải không.”
Nam quỉ trung niên rốt cuộc có phản ứng, hơi chần chờ ngẩng đầu nhìn Phong Tiểu Tiểu một cái nhưng vẫn không há mồm.
Phong Tiểu Tiểu ngẫm lại, quen tay bấm điện thoại: “Anh Ngao? Anh dừng mưa một lát, thuận tiện canh chừng Đường Cần đừng để cậu ta chạy loạn, nói lại với anh Hai đến siêu thị xx đón em.”
Ngao Tiềm đáp lại vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Không cần canh, tiểu Đường bị anh Hai chuốc say nằm bẹp rồi, trừ phi có người đến khiêng đi, còn không cậu ta có muốn chạy cũng không được.”
“…Vậy anh ở bên cạnh, đừng để đám bại hoại phố Thành Hoàng đến gần.” Phong Tiểu Tiểu sửa nhiệm vụ.
“Ừ.” Ngao Tiềm dừng một lát, tựa hồ nói với người bên cạnh vài câu, sau đó quay lại đến: “Anh Hai đến ngay đấy.” Cũng không nói “bọn anh” mà là chỉ nói Dương Nghiễn, nghĩa là Ngao Tiềm đã hiểu ý Phong Tiểu Tiểu, hiện tại cô chỉ cần một con Nhị Lang Thần, người không phận sự miễn bàn.
Đương nhiên Đường Cần đang say rượu, nhưng loại mạo hiểm này không cần thiết phải cược, ai biết Đường Cần say thật hay say giả? Cho dù say thật, ai cam đoan hắn sẽ không mơ mơ màng màng bám theo nghe một tai?
Được câu trả lời khẳng định của Ngao Tiềm, Phong Tiểu Tiểu cúp điện thoại, bắt đầu chậm rãi bước đi lựa đồ. Tiểu Hắc túm quỉ hồn đi theo sau, chậm rì rì hỏi: “Thông Thiên Nhãn?”
“Ừm.” Phong Tiểu Tiểu khẳng định suy đoán của đối phương: “Loại chuyện bới móc bí mật của người ta như vậy anh Hai chuyên nghiệp lắm, nếu ông ta không chịu nói, chúng ta cứ thẳng thừng mà xem.”
Quỉ hồn uất ức nhìn Phong Tiểu Tiểu một cái, tuy rằng chưa hiểu được ý của cô nhưng đại khái cũng nghe ra được đó không phải là chuyện tốt.
Tiểu Hắc yên tâm, cũng không nói nữa, kéo một con quỉ cùng Phong Tiểu Tiểu lựa đồ trong siêu thị, lâu lâu còn chỉ xem khoai tây chiên hãng nào ngon hơn….
Chưa đến 10 phút, Dương Nghiễn đến siêu thị, nhìn quanh một vòng, rất nhanh thấy được mấy người Phong Tiểu Tiểu, lập tức đi tới.
“Tình huống gì?” Thuận tay lấy mấy lon bia bỏ vào giỏ trong tay Phong Tiểu Tiểu, Dương Nghiễn hỏi.
“Là ông chú quỉ tiểu Hắc mới câu…khó giải quyết, đến mức sắp thành oán linh rồi, cố tình ông ấy lại không chịu nói rốt cuộc là có chuyện gì không quên được.”
Dương Nghiễn xuy một tiếng: “Không biết điều như vậy thì bỏ quách ngoài đường cho rồi, Thông Thiên Nhãn của anh đây là để làm mấy chuyện nhảm nhí này sao?”
“Anh còn lấy Thông Thiên Nhãn chơi trò đoán xúc xắc, giờ thuận tay xem chuyện riêng của người ta thì có sao” Phong Tiểu Tiểu trừng mắt.
“Không giống nhau được không, vật chết thì muốn xem kiểu gì cũng được, nhưng vật sống có suy nghĩ, khi xem phải tốn tinh thần lắm chứ.” Dương Nghiễn liếc quỉ hồn: “Lại nói em nhìn một thân ăn mặc của ông ta, một thân hàng vỉa hè….”
“Hàng vỉa hè thì làm sao?” Tiểu Hắc nhíu mày.
“Địa vị quyết định ánh mắt” Dương Nghiễn thản nhiên nói: “Nếu có oan khuất thì nhất định không cần chờ lâu, ông ta sẽ không ngồi yên ở đây mà nghe mấy người phụ đạo tâm lý đến giờ này, như vậy không phải oan khuất thì sẽ là ủy khuất….Một tiểu thị dân sẽ có gì ủy khuất? Đơn giản là con cái không nghe lời, bà vợ càng lúc càng khó chịu, con trai lớn kết hôn không có tiền mua phòng ở…Các người bảo tôi dùng Thông Thiên Nhãn để xem mấy thứ này?”
Quỉ hồn đối với khuôn mặt lạnh lùng của Tiểu Hắc hay đối với sự dụ dỗ của Phong Tiểu Tiểu cũng cứ bất vi sở động, nhưng đối với lời Dương Nghiễn, càng nói càng hăng say rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Nhà của tôi rất hòa thuận, không phải như lời cậu nói.”
“…”
Một mảnh trầm mặc.
Ba người có chút ngoài ý muốn, ông chú quỉ này vậy mà mở miệng rồi, kinh ngạc vài giây mới phục hồi tinh thần lại. TIểu Hắc đưa một khuôn mặt hóng hớt, hỏi: “Chú đã sắp thành lệ quỉ rồi, còn nói không có việc gì?”
Hình thái của quỉ hồn cũng không ổn định như cơ thể người, bởi vì không có thân thể làm vật chứa cho nên quỉ hồn ở dạng linh thể hư vô mờ mịt rất dễ bị ngoại giới tác động mà sinh ra biến hóa.
Đương nhiên, có mấy thứ ở dương gian đối với quỉ hồn mà nói là không vướng bận, như thời tiết vân vân, phiền toái chủ yếu đến từ mấy nhân tố không chừng như cảm xúc hay bầu không khí…
Ví như nói ở nơi lệ khí quá nặng, quỉ hồn sẽ bị ảnh hưởng trực tiếp mà thành lệ quỉ, còn ở nơi an tường hoặc có người niệm kinh sẽ thanh tẩy tâm hồn hoặc được độ hóa….Cho dù là tâm tính thiện ác của con người thôi cũng sẽ có ảnh hưởng đến quỉ hồn.
Cho nên mọi người thường nói quỉ quái thiện biến không phải là không có lí do.
Có đôi khi lệ quỉ không nhất thiết có oán hận muốn hại người, nhưng đã đến nông nỗi ấy rồi thì căn bản là không khống chế được. Cứ việc xem ông chú quỉ bây giờ thoạt nhìn rất lí trí nhưng không đảm bảo rằng vẫn giữ tình trạng này mãi.
Quỉ hồn này cũng chỉ vừa mới chết không có kinh nghiệm, căn bản không biết mấy thứ này, ngay từ đầu cũng không để tâm tới mấy lời tiểu Hắc nói, chỉ lo cho nỗi bực dọc của bản thân, giờ hồi phục tinh thần thấy bộ dáng thật tình của ba người, rốt cuộc có chút rối rắm mà dao động: “Không thể nào chứ? Tôi cùng lắm là chỉ cảm thấy có chút buồn bực, không đến mức sẽ biến thành lệ quỉ chứ?”
“…” Phong Tiểu Tiểu cũng lười dài dòng, trực tiếp quay đầu nói với Dương Nghiễn: “Anh Hai, vẫn nên mở một cái Thông Thiên Nhãn đi, coi như giúp tiểu Hắc, lỡ như thật là chuyện lớn thì sao?”
Dương Nghiễn cũng gật đầu, vết gạch trên trán hiện ra, định thần trong chốc lát, sau đó buồn bực: “Anh đã nói là không cần mở, chuyện của ông ta căn bản không tính cái gì.”