Đừng Tưởng Em Trang Điểm Thì Anh Sẽ Không Nhận Ra

Chương 44: Anh Đừng Nghe Lời Anh Ấy




Đối với chuyện một cô chủ bình thường của một cửa tiệm bình dân quen biết gia tộc sát thủ đứng đầu thế giới, Đường Cần thật vẫn nghĩ mãi không ra.

Hắn có thể khẳng định đối phương không phải là người trong giang hồ, vì cái thế giới ấy quá nhỏ, mỗi một người đều như động vật đưa vào sách đỏ, cho nên cách một khoảng thời gian mọi người nhất định sẽ rà soát lại, hỏi thăm tình huống của nhau. Nếu không thì 10 năm trước chuyện một người giang hồ bị giết ở biên giới đã không truyền ra và đưa tới một cuộc trả thù khốc liệt như vậy.

Không phải người giang hồ, vậy là xã hội đen?

Cũng không giống, khí chất của một người thật ra rất dễ dàng thu hút đồng loại, Đường Cần cảm giác được, những người này không có hơi thở đầy tinh phong huyết vũ trong thế giới hắc ám kia….Đương nhiên, sản phẩm siêu chính hãng thuộc xã hội đen như Khương Lễ thì hắn cũng cảm nhận không được, nhưng đó là do người ta thuộc trường hợp đặc biệt…

Là một người sinh hoạt ở thế giới bình thường, lại không bị ràng buộc giống người thường. Một cô nữ sinh nhỏ nhìn chỗ nào cũng cực kì bình thường, hoàn toàn không bối cảnh hay thực lực, vì sao lại được Khương gia ưu ái?

Một đường miên man suy nghĩ không rõ ràng, chỉ chốc lát đã ra ngoài phố.

Quỉ quái phố Thành Hoàng đã rất quen thuộc với đám người Phong Tiểu Tiểu, nhìn thấy xe của Dương Nghiễn vừa đến, rất quen thuộc bâu vào: “Anh Dương, chị Phong, đến thăm bác sĩ Ngao hở?”

Hai người được chào hỏi xuống xe không chớp mắt, Đường Cần bước xuống từ ghế sau, nhìn quanh bĩu môi: “Ngao Tiềm sao lại chọn cái nơi như thế này mà mở tiệm?”

Đám quỉ quái xem có người lạ ở đây, biết hôm nay không thể nói chuyện, hi hi ha ha tản ra. Có điều lạ là một vài tên nhìn Đường Cần với ánh mắt lưu luyến không rời, nếu không phải Phong Tiểu Tiểu đã xác nhận Đường Cần không mang theo pháp thân kì kì quái quái gì thì không chừng còn tưởng đối phương là vị thần ma nào chuyển thế.

Tiểu Hắc trong trạng thái linh thể chập chờn đến, nhìn Đường Cần, lại quay hướng hai người gật gật đầu, thản nhiên nói: “Đến rồi? Thành Hoàng ở chỗ bác sĩ Ngao, chị còn bận đi câu hồn, không tiện tán gẫu với mọi người.”

Phong Tiểu Tiểu nhếch miệng, vẫn một bộ dáng như không nghe gì.

Đường Cần không thấy tiểu Hắc, nhìn quanh quất: “Đi đâu đây?”

Dương Nghiễn cũng không nhìn tiểu Hắc, quay đầu đáp: “Đằng trước không có chỗ đậu xe, đi bộ qua một khúc cua là được. Chúng ta đi thôi.”

Tiểu Hắc liếc mấy người một cái, nhấc chân muốn rời đi, vài bước khi ngang qua bên cạnh Đường Cần đột nhiên dừng lại, nhíu mày, mũi khịt khịt, sau đó chúi người sát vào Đường Cần ngửi ngửi, bất mãn nói với hai người Phong Tiểu Tiểu: “Lần sau đừng dẫn loại người này đến phố Thành Hoàng, Thành Hoàng Nhai trừng ác dương thiện, trên người hắn mang theo mấy mạng người. Lỡ như xảy ra chuyện gì, hoặc là bất cẩn bị ác linh nuốt chửng là hết cứu…Tuy chị có thể câu hồn, nhưng nếu bị ác quỉ nuốt thì không cách nào trả lại đâu.”

Phong Tiểu Tiểu ngẩng người một lúc mới có phản ứng, miệng khép mở như muốn nói điều gì, nhìn Đường Cần lại nhịn xuống.

Đường Cần tinh mắt, vừa thấy tư thế quen thuộc này của Phong Tiểu Tiểu cũng sững người, hỏi: “Tôi lại cản trở?”

Lúc trước hai người này nói chuyện với Khương gia đã ngại mình vướng víu, hắn nhịn, nhưng lúc này trên đường cái không có ai, bọn họ cũng lầy lội được? Chẳng lẽ lát nữa hai người muốn đến phòng khám của Ngao TIềm có việc gì không muốn cho mình biết ở đó?

“…..Không” Phong Tiểu Tiểu nhìn Dương Nghiễn: “Anh Hai, hay là anh dẫn cậu ta đến chỗ anh Ngao trước chờ em?”

Dương Nghiễn gật đầu: “Cũng được.”

Đường Cần không thể nhịn được nữa phát điên: “Cô định làm chuyện gì không muốn cho người ta biết hay sao mà muốn tôi tránh đi?” Không nên giữ tư tưởng kì thị như vậy chứ, bản thân đã làm gì mà để cô ta ngại mắt?

Dương Nghiễn vỗ vỗ Đường Cần đồng tình: “Có một số việc biết ít thì tốt hơn.” Nói xong cứng rắn lôi người đi.

Nơi Dương Nghiễn đến, chư quỉ sẽ cho vài phần mặt mũi, Đường Cần một đường bị tha đi không ngăn trở.

Chờ hai người biến mất khỏi phạm vi tầm nhìn, Phong Tiểu Tiểu tựa người vào xe, lấy hộp phấn làm một bộ chỉnh trang hạ giọng: “Tình huống gì? Nói cụ thể” trên đường còn người đi đường, cô không thể tự nhiên hào phóng nói chuyện với không khí, nếu không Dương Nghiễn có thể phải vào bệnh viện tâm thần tìm cô.

Tiểu Hắc nghe xong cũng không vội câu hồn, đi tới bĩu môi: “Chị phát hiện người các cô cậu quen không ai là bình thường, tên kia giết người, cô có biết không?”

“Đương nhiên biết, người ta chính tông đệ tử Đường môn, kiêm chức sát thủ mở rộng chính nghĩa.”

“Giết…” Tiểu Hắc nghẹn họng: ” Mặc kệ có phải mở rộng chính nghĩa hay không, nói lại là hắn không có quyền được giết người. Chúng ta giết kẻ ác mới gọi là mở rộng chính nghĩa, còn hắn là làm việc sai luật, trừ phi kẻ bị giết là tội ác tày trời nếu không hắn sẽ bị ác nghiệp quấn thân, phải chịu quả báo…Em không thấy sao? Vừa nãy có mấy con quỉ nhìn hắn chảy nước miếng.”

Phong Tiểu Tiểu ghê tởm: “Đừng nói chuyện đen tối như vậy chứ…Em với tiểu Đường cũng không phải rất thân, cũng không thể nào ngăn cản công việc kiếm cơm của người ta.”

Tiểu Hắc ngẫm lại: “Vậy em nói cậu ta sau này hạn chế đến phố Thành Hoàng, nơi này có Thành Hoàng tọa trấn, như lời chị nói, trừng ác dương thiện, linh hồn tội lỗi của cậu ta chỉ cần yếu đi một chút, bị ác quỉ lợi hại hơn nuốt cũng bằng không. Con quỉ ăn cậu ta không chỉ không cần chịu trách nhiệm mà còn có thể tích chút công đức, nếu là ở chỗ khác thì quỉ hồn sẽ không dám.”

Miếu Thành Hoàng ở âm phủ tương đương với quan địa phương, càng hình tượng một chút là Nha Môn. Dù sao cũng giống cơ cấu thời cổ đại hơn, tòa thị chính bây giờ không như nha môn ngày xưa.

Tòa thị chính bình thường là làm các công việc liên quan đến thủ tục hồ sơ, mà nha môn, tất cả mọi người đều biết, ở thời cổ càng nghiêng về phần thẩm án hơn, một hàng đao phủ hình côn hầu hạ, cách đó không xa chính là đại lao. Miếu Thành Hoàng tham khảo chức năng của nha môn, phán thẩm chư quỉ âm giới, làm bậy có đôi khi ném xuống 18 tầng địa ngục, nhưng lỡ như trước khi thụ án đã bị quỉ khác nuốt vậy coi như là tổn thất thường gặp.

Từ khi phát hiện tung tích che dấu của tiểu Khương, Phong Tiểu Tiểu đã không còn cảm giác thần bí gì với cái nghề sát thủ này nữa, hơn nữa vốn không quen với chức năng của Thành Hoàng, cho nên thật không biết đến điều này.

“Không đến mức đó chứ.” Phong Tiểu Tiểu nghe được có chút sững sờ: “Như lời chị nói phải là thiện ác có báo, vậy thì những án oan từ cổ chí kim ở đâu ra mà nhiều thế? Người xấu sống tốt cũng không ít.”

Tiểu Hắc cười nhạo một tiếng: “Báo ứng kẻ ác gặp phải không nhất định phải thấy. Trừ phi là bị nuốt tinh hồn, trừ phi là ba hồn bbảy vía đều tiêu tán, nếu không thì cũng là sức khỏe yếu đuối hoặc là số mệnh chuyển hướng suy tàn, hơn nữa, kẻ ác bình thường dù tàn nhẫn, âm nghiệt mặc dù nặng, nhưng nếu lệ khí quá nặng thì trừ phi là cực ác quỉ hồn, còn không chỉ cần tới gần kẻ đó là sẽ bị lệ khí gây tổn thương……….Trước kia ác quỉ như vậy không có khả năng du đãng trên thế gian, nhưng hiện tại phố Thành Hoàng chỉ có bọn này một khu, lại không có cách nào dẫn đi địa phủ, cho nên du hồn dã quỉ nơi đường cái hơi nhiều một chút.”

“Ở đây còn có ác quỉ nguy hiểm như vậy?” Phong Tiểu Tiểu cả kinh: “Rất thiếu trách nhiệm, ác quỉ như vậy mà du đãng trên dường chẳng lẽ không tạo thành uy hiếp với người thường sao? Chị cũng không thể cam đoan nó chỉ ăn người ác.”

“Tạm thời không có” tiểu Hắc rất bất mãn với sự nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp vợ chồng mình của Phong Tiểu Tiểu: “Chị chỉ nói cho em để đề phòng lỡ như thôi, thằng nhóc này nhìn qua hình như là bạn mấy đứa? Nếu thực xảy ra chuyện ở đây cũng đừng kiếm bọn chị kêu than.” Dù sao cả nước cũng chỉ có mỗi con phố này có được âm khí nặng nhất, khó nói người bên ngoài được dương khí bảo vệ sẽ bị gì hay không.

Cái này giống như cảm mạo vậy, giả dụ như người nào đó sống ở nơi có khí hậu ấm áp bốn mùa như xuân nửa đời người, đột nhiên chạy đến nơi bắc cực băng giá du lịch, nhất định cảm mạo một trận.

Phong Tiểu Tiểu cuối cùng cũng hiểu ý tiểu Hắc, gật gật đầu: “Vậy cảm ơn chị đã nhắc, em sẽ coi chừng, dù sao cậu ta cũng sắp đi rồi, hẳn là không sao.”

“Vậy đi.” Tiểu Hắc nhìn đồng hồ: “Được rồi, chị còn phải đi câu hồn, mấy đứa ngồi chơi chỗ bác sĩ Ngao, chị xong việc về ngay.”

“Được, em cũng không muốn cứ soi gương đánh phấn mãi thế này người ta sẽ coi em như tự kỉ” Phong Tiểu Tiểu cất gương nói.

“Em đã quá tự kỉ” tiểu Hắc xì một tiếng: “Chẳng lẽ em quên mình không trang điểm? Say mê tự ngắm bản thân trong gương cả chục phút, hình tượng này đã không thể cứu vãn.”

“…” Phong Tiểu Tiểu nghẹn: “Dù sao cũng tốt hơn người nào đó chỉnh tóc bằng gương xe của người khác.”

Tiểu Hắc cắn răng.



Vòng vèo một lúc sau, Phong Tiểu Tiểu rốt cuộc tìm đến mấy người Dương Nghiễn.

Vừa đến nơi, một mớ lồng để bên ngoài cửa tiệm vẫn đang được trang trí hấp dẫn sự chú ý của Phong Tiểu Tiểu đầu tiên.

Đủ loại chó mèo chim chóc, Thành Hoàng đang cởi trần bắt cái ghế ngồi chơi với mèo, bên cạnh là một đám quỉ vui sướng gọi, thuận tiên chọc cho mèo xù lông bằng N tư thế.

Tục truyền chó mèo đều có khả năng thông linh, ánh mắt có thể nhìn thấy nhiều thứ người thường không thấy. Bây giờ nhiều loại Quỷ hồn hình thù kì quái đều vây quanh, bọn chúng lại đang bị nhốt trong lồng không có cách nào bỏ chạy, đành phải kêu gào thảm thiết cầu bảo vệ cầu bao dưỡng…

Bởi vì bọn động vật quá lớn tiếng, người đi đường dòm vào thấy kì lạ tấm tắc khen vài câu: “Chó mèo này khỏe mạnh quá” nghe giọng là biết….

Khỏe mạnh em gái mấy người….

“Yêu, cửa hàng chưa trang trí xong đã làm ăn tốt như vậy?” Phong Tiểu Tiểu kì lạ nhìn trong chốc lát, tấm tắc vài câu bước vào.

“Bọn nó không phải đến khám bệnh, là thú cưng lúc trước anh gởi nuôi ở trung tâm khác, bây giờ chuẩn bị đưa vào bán.” Ngao Tiềm thấy Phong Tiểu Tiểu cũng đến, vội chào đón: “Cửa hàng ngoài việc khám bệnh cùng bán dụng cụ cho thú cưng, bán thú cưng cũng là một nguồn thu nhập…Vốn định để chúng trước cửa…khụ để tạm bọn nó một đoạn thời gian cho quen, không ngờ bọn nó lại phản ứng có chút không tốt.”

“À!” Phong Tiểu Tiểu thật hiểu rõ gật đầu: “Bị dọa chứ gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.