Tinh Vệ nghe toàn bộ câu chuyện xong quả nhiên lấy oán trả ơn, sau một lượt căm giận trừng Ngao Tiềm mới đung đùng trở về phòng, không hề đề cập đến việc đáp tạ.
Kì thật không phải cô không biết việc này thật sự không liên quan đến Ngao Tiềm, ngược lại, nếu không có Ngao Tiềm, vậy cho dù ngọc hốt có bị mọi người phát hiện, cũng không có người đủ khả năng giải quyết vấn đề, lũ lụt trong núi vẫn không có cách nào dọn dẹp, đến lúc đó tổn hại vẫn là các hương thân của mình….
Đương nhiên nếu có thể dùng lí trí kiểm soát được tâm tình thì cũng không có câu giận cá chém thớt. Dù sao Y Y vẫn còn là tiểu nữ sinh, không ai đi so đo thiệt hơn với cô bé. Ngao Tiềm cũng chỉ còn nước cười khổ, lộ ra thần sắc bất đắc dĩ với 2 kẻ ngồi đó xem việc vui.
Phong Tiểu Tiểu vui sướng khi người gặp họa, nhìn Y Y trở về phòng, trêu đùa Ngao Tiềm vài câu, liền chuyển ánh mắt đến trên người Dương Nghiễn: “Anh Hai sao hôm nay rảnh đến đây vậy? Chuyện nhà anh giải quyết xong rồi?”
“Nhà anh mày thì có chuyện gì, chẳng qua ít vở hài kịch thôi.” Dương Nghiễn mở miệng, nhìn hai người Phong Tiểu Tiểu: “Lại nói hai người đi chống lũ cứu trợ, thật vất vả trở về, thế nào cũng phải đến an ủi tinh thần một chút chứ.”
Kì thật đến đây còn có một nguyên nhân, chủ yếu là sau khi hồn phách của Vương Vi trở về và xuất viện, tiểu tóc đỏ cùng bà bảy ngả bài, bà bảy biết Dương Nghiễn nắm trong tay chi tiết về Vương Vi, hơn nữa thêm con trai mình tạo áp lực từ nội bộ, không chịu nổi rốt cuộc vẫn phải thổ lộ với lão Dương chuyện mình vẫn còn dấu diếm đứa con gái.
Giống như Dương Nghiễn đoán được, lão Dương căn bản không thèm để ý lịch sử của bà bảy nhưng thật để ý thái độ không thành thật kia, vì thế phất tay kí tờ chi phiếu trả tiền trị liệu nằm viện, đồng thời tiện tay kí thêm tờ đơn li hôn…
Giấy li hôn của lão Dương thật đúng là tiện tay lấy, lấy từ trong ngăn bàn, vì kinh nghiệm trước kia quá phong phú, lại thêm ông ta vốn không tính cùng ai giữ mối quan hệ lâu dài, vì thế từ sớm đã thủ sẵn một mớ giấy li hôn, chỉ cần lấy ra mà kí thôi.
Bà bảy bị thái độ của ông già làm cho kinh hoảng, bà vốn nghĩ ít nhất mình còn có cơ hội khóc lóc kể lể linh tinh níu kéo, không ngờ người ta thẳng tay xào như xào cá mực…Tóc đỏ không sao cả, hắn chỉ cần em gái mình bình an là ổn rồi. Bà bảy không cam tâm, bị đuổi xong vẫn ngày ngày lượn lờ ngoài khu nhà cao cấp họ Dương không chịu đi.
“Hai người không biết đâu.” Dương Nghiễn buồn bực: “Giờ cái nhà đó quả thật không phải chỗ cho người ở, bà bảy ngày ngày canh bên ngoài, hơn nữa hết sức cứng đầu. Nếu bà ta khóc lóc om sòm lăn lộn gì đó cũng còn đỡ đi, đằng này thủ đoạn quả thật cao tay hơn 6 bà tiền nhiệm nhiều lắm, vừa không làm loạn cũng không kêu gào. Ngày nào cũng như u linh, tự mang lương khô 24/ 24 nhìn thẳng vào nhà anh, hơn nữa khi nhìn đến ông già…chậc chậc chậc, nước mắt nói rơi là rơi, cũng không hé lời. Cứ như vậy nhỏ lệ nhìn, mới gọi là thâm tình, u oán….”
Phong Tiểu Tiểu nghe thế là đủ rồi, mà có bình luận thế nào cũng khó. Ít nhất tinh thần chuyên nghiệp của mình không bằng người ta: “Tóc đỏ không khuyên bà ấy?”
“Có đến kéo hai lần, thấy bà bảy không chịu đi cũng không thèm quan tâm, nó còn đứa em gái phải lo nữa mà.” Dương Nghiễn miễn cưỡng nằm sấp trên quầy: “cho nên anh tính khoảng thời gian này sẽ tránh ở đây, không động được ông đây còn không biết trốn sao?”
“Chỗ này còn một tiểu Đường muốn mạng anh đấy, vì bên tai thanh tĩnh, anh cũng dám hạ vốn gốc.” Phong Tiểu Tiểu không sao cả sai sử Nghê nhân Giai dẫn Nghê Nhân Ất vào nhà sau, từ hôm nay trở đi tên to con này đảm nhiệm chức bảo vệ.
“Điểm này anh cũng nghĩ qua, hiện giờ tóc đỏ tạm không mâu thuẫn với anh, thứ hai nó cũng cần tiền…nếu nó rút lại phần tiền hùn vào mà nói thì chỉ mỗi lão Hồ cũng trả không nổi cát xê cho Đường Cần.” Dương Nghiễn nói: “Hiện tại vấn đề chủ yếu chỉ do Đường Cần chưa biết điều này, cho nên anh đã báo cho quản lí trang web, nói có người đặt hàng không trả tiền, trang web sẽ yêu cầu thân chủ cung cấp chứng minh nguồn tài chính, nếu cung cấp không được, chậm nhất đêm mai họ sẽ báo cho Đường Cần.”
“Này cũng được?” Phong Tiểu Tiểu kinh một cái.
Dương Nghiễn tà tà liếc lại : “Sao không được? Ai làm việc mà không cần đảm bảo đồng lương, em sẽ không nghĩ giới sát thủ còn không bằng dân công đấy chứ?”
Phong Tiểu Tiểu không nói gì, thực tế cô luôn nghĩ vậy.
Táu gẫu câu được câu không một lúc sau, vì còn quần áo cần phải giặt, cộng thêm người đang mệt mỏi, mặc dù đã nghỉ một đêm ở nhà thôn dân nhưng trải qua một quãng đường xóc nảy cũng có chút uể oải, cho nên Phong Tiểu Tiểu vứt bỏ Dương Nghiễn, trở về phòng tắm rửa thay quần áo, ăn chút gì sau đó nghỉ ngơi.
Lần này Ngao Tiềm thu hoạch lớn nhất nhưng tổn thất cũng nhiều nhất, sau khi nói hết chuyện cần nói, cũng tạm biệt Dương Nghiễn rời đi.
Dương Nghiễn nháy mắt lại nhàm chán, đã cố ý chạy đến mở cửa chờ người về, không ngờ chỉ được vài phút lại tan cuộc, ngẫm lại rảnh rỗi không có gì làm, lại đóng cửa, dắt chim sẻ béo đi dạo….
…..
Đường Cần chịu đả kích quá độ, từ khi bước ra tiệm gốm vẫn luôn hồn bay phách lạc dắt chó, một đường phiêu đãng như du hồn đến công viên mới dừng lại.
Ngồi trên băng ghế bên đường, lí trí rốt cuộc dần quay trở về, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi những chuyện kì lạ gần đây gặp phải.
Theo góc độ người giang hồ mà nói, Đường Cần luôn có cảm giác về sự ưu việt, hắn tiếp xúc được nhiều thứ hơn người bình thường, hơn nữa cái vòng luẩn quẩn này vẫn luôn thần bí không muốn công khai, điều này cũng là một nhân tố hình thành tự phụ ở phương diện nào đó của Đường Cần, thậm chí sau này trở thành sát thủ tự do, bởi vì nắm trong tay tuyệt kĩ độc môn Đường gia, vị trí Đường Cần đứng cũng cao hơn người khác.
Thuận buồn xuôi gió khí phách oai phong đến hai mươi tuổi, đả kích gặp phải trong khoảng thời gian này cơ hồ bằng tổng đả kích nửa đời trước cộng lại, vốn còn nghĩ chỉ là một thiếu gia nhà giàu đơn độc, sự thật lại chứng minh tình huống không đơn giản như bản thân đã tưởng.
Tuy rằng Dương Nghiễn không biểu hiện ra điều gì trước mặt Đường Cần, nhưng quả thật đồng bạn bên người đối phương không dễ chọc, Đường Cần cũng đã được chứng kiến qua. Hơn nữa trong khoảng thời gian ở chung, chưa nói đến vài lần xuống tay vẫn luôn thất bại, mà mỗi khi bị Dương Nghiễn đầy thâm tình nhìn chăm chú, Đường Cần luôn có cảm giác như trần truồng không chỗ che thân đứng trước mặt đối phương.
Tóm gọn một câu, đám người này tựa hồ không một kẻ bình thường…..Nếu nói những điều đó còn ở trong phạm vi có thể chấp nhận được, thì những gì thấy hôm nay quả thực là nhấn chìm một cọng rơm lí trí cuối cùng của Đường Cần.
Đám người Phong Tiểu Tiểu đã đoán đúng, Đường Cần quả thật không ngừng hoang tưởng tượng các loại hình ảnh, muốn tìm ra được một lí do giải thích bình thường cho các loại tình huống không bình thường. Song chỗ phiền toái lại là do hắn có cảm quan quá mức nhạy bén. Lúc trước hắn có thể xác định là không có ai ở trong căn phòng đó.
Mà trong khoảng thời gian con chim nhào vào, nói có người qua mặt được bản thân lẻn vào phòng trong nháy mắt, Đường Cần lại không thể tin được này.
Vứt bỏ hết những khả năng không có thật. Còn lại một đáp án duy nhất khó tin mà lại đáng tin, và chân tướng là ” chim khổng lồ = Y Y”….
Phù, ha ha…Đường Cần há mồm cười gượng hai tiếng, sau khi nghĩ thông suốt biểu tình lập tức vặn vẹo —Chân tướng cái len sợi! Chim làm sao có thể biến thành người?!
Chó cỏ nhàm chán phơi nắng, đồng thời miễn cưỡng giương mắt đánh giá Đường Cần đang phát điên trong yên lặng, bình tĩnh há mõm ngáp to một cái sau lại yên lặng xoay đầu tiếp tục nghỉ ngơi —- dũng cảm chấp nhận sự thật cũng là một loại trí tuệ. Nhưng thật hiển nhiên, rất nhiều kẻ vẫn thích tự lừa mình dối người…
Hoang tưởng không ra kết quả, nhưng đầu óc càng nghĩ càng tỉnh táo, qua chừng nửa tiếng sau, rốt cuộc Đường Cần thở dài ra một hơi, lắc lắc đầu đứng lên, săn sóc hỏi chó cỏ: “Có đói không?”
“….” Đang làm mộng đẹp, xin chớ quấy rầy.
“Dắt mày đi dạo nhiều lần như vậy, hình như còn chưa cho mày ăn cái gì.” Không biết vì sao Đường Cần trở nên mẫn cảm tinh tế, sau khi thương cảm xong, búng tay cái chóc: “Đi! Anh Đường mày mới được thằng bạn viện trợ, giờ mang mày đi ăn chân giò hun khói…ừ, cho mày phần đặc biệt nha!” sau đó chờ chó cỏ vẫy đuôi vui mừng cầu bao nuôi.
“…” Bản thân ở nhà bình thường đã ăn thịt bò Mizayaki cao cấp, cho dù xuống cấp đến bây giờ cũng là được ăn chung bàn, được chăm sóc đặc biệt…chân giò hun khói? Cái loại thức ăn tinh bột này tặng cho nó còn không thèm…..
Đường Cần hắc tuyến một cái, nhưng cũng thở dài: “Bỏ đi, tao đúng là hồ đồ, mày thì sao hiểu được tiếng người chứ.” Động vật không bình thường có một con là đủ rồi, xã hội này vẫn nên bình thường một chút mới an toàn hơn.
Đã lưu lạc đến mức muốn kiếm được tia an ủi từ một con chó cỏ, Đường Cần cảm thấy mĩ mãn xuất phát về hướng siêu thị, sau đó lấy chân giò hun khói, sau đó tính tiền. Sau đó sờ ví…ví bị chôm.
…
“…”
“…”
Lại phiêu đãng ra khỏi siêu thị, đứng ở trước hộp phòng cháy chữa cháy, chó người hai mặt nhìn nhau chừng nửa phút, Đường Cần từ trong đả kích dại ra dần dần hồi phục. Biểu tình trở nên bi phẫn: “Tao X! Con rùa khốn kiếp nào ngay cả 50 đồng cũng không tha?” Càng X hơn chính là tên móc túi kia thật lợi hại, lại trộm được tiền trong túi của một sát thủ.
Cái may trong cái rủi là hắn đã tiêu gần hết, nếu không lỡ như tiền anh Triển gởi đến đều nằm trong cái ví đó lúc này thì cũng muốn cắn lưỡi tự sát.
Chó cỏ nhàm chán ngáp, vừa lúc, nó thực không muốn ăn cái loại thực phẩm chân giò hun khói thấp kém đó.
Gần đây trị an của khu này không được tốt ,Đường Cần cũng không chú ý nghe ngóng tin đồn xung quanh, kì thật tin tức có móc túi lượn lờ ở khu đã loan không phải một hai ngày.
Chó cỏ thì đã nghe nhàm tai, là một tuần tra thần khuyển, trừng gian phạt ác là bản năng của nó, chẳng qua móc túi hơi bị may mắn, trước giờ vẫn chưa đụng phải mãnh khuyển này, chó cỏ có thời gian tản bộ cố định nên không có thời gian tự ra ngoài du đãng, vì thế thế lực tà ác này vẫn tồn tại đến bây giờ….
Trong lúc Đường Cần cảm giác thật mất mặt, âm thanh một người đàn ông trung niên quát chói tai vang đến : “Tay cậu đang sờ cái gì?”
Nghe thế, một người một chó đồng thời quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang hàng hiệu, ngũ quan nho nhã đang túm tay phải một thằng nhóc sáng sủa, trong tay cậu ta đang cầm một cái ví tiền thoạt nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
Móc túi!
Hai mắt của Đường Cần cùng chó cỏ cơ hồ đều lóe sáng cùng lúc.
“Bỏ ra!” thằng nhóc một bộ dáng kinh ngạc, sau đó phẫn nộ: “Tôi muốn đi mua đồ, ông bắt tay tôi muốn lừa đảo chứ gì?”
Ách?!
Đường Cần ngẩng người, phán đoán ban đầu lập tức bị phủ định…Thoạt nhìn, có lẽ sự thật không giống như mình đã tưởng?
Chó cỏ híp mắt, nâng lên hai chân trước khỏi động thân mình, chăm chú nhìn hai người đang giằng co bên kai.
Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Ý cậu là ví tiền này của cậu?!”
“Đương nhiên!” Thẳng nhóc bất mãn cười lạnh: “Sớm nghe khu này trị an không tốt, trộm cắp hoành hành, không ngờ giờ lại thêm nạn cướp giật?”
Quần chúng xung quanh vây lại chỉ trỏ, bộ dáng nhỏ giọng thảo luận đầy hứng thú xem ai mới là trộm cắp. Tuy rằng nói ai là ăn trộm thì không chắc, nhưng quần chúng xúm vào xem trò vui lại không thành vấn đề. Ai cũng có một tâm hồn nhiều chuyện, ai cũng không khỏi là phàm nhân.
“Được rồi.” người đàn ông trung niên lại khá bình tĩnh không nhìn đến đám người tụ tập, gật gật đầu: “Nếu đã nói ví tiền này là của cậu, vậy cậu có thể nói ra bên trong có bao nhiêu tiền không?”
Thằng nhóc sửng sốt, tiện đà cười châm chọc: “Ông nói giỡn sao? hiện tại mọi người đều khá giả, đi trên đường thuận tay có thể mua ít đồ lặt vặt linh tinh. Có mấy người có thể nhớ được bên trong ví là bao nhiêu tiền đâu chứ?”
Lời này nhìn thì như từ chối nhưng cũng không hẳn là quá đáng. Đường Cần đứng một bên âm thầm gật cái đầu, ngoài tình huống đặc thù trước mắt, trước kia hắn cũng chưa bao giờ nhớ số tiền mang trên người.
“Vậy con số đại khái chắc cậu phải biết?” Người đàn ông trung niên cũng cười trào phúng: “Cho dù không nhớ tiền lẻ, thì số lớn cũng phải nhớ chứ nhỉ.”
“Không nhớ rõ, chừng một ngàn thì phải.” Thằng nhóc nói được rất chắc chắn, tuy rằng không mở ra nhưng nhìn đến độ dày của cái ví, đám quần chúng cũng đoán cỡ chừng đó.
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Được lắm, không tính tiền lẻ, tôi đoán chừng hai trăm vạn.”
“Phụt…”
Đường Cần phun một cái, trừng lớn đôi mắt không thể tin được nhìn ông ta. Phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đối phương có bệnh.
Hai trăm vạn nha, đừng nói một cái ví tiền kích cỡ thông thường, phỏng chừng lấy cái túi du lịch đến chứa còn không đủ.
Thằng nhóc hiển nhiên cũng nghĩ giống Đường Cần, kinh ngạc nhìn người đàn ông như nhìn người ngoài hành tinh .
Đám quần chúng ồ lên, cảm xúc của mọi người không thể ức chế mà tăng vọt. Chó cỏ cũng đổi tư thế từ ngồi thành đứng, nhe răng gầm gừ hai tiếng, chân sau khom xuống, lấy trớn chờ vọt lên.
“…Đầu óc có bệnh sao.” Thằng nhóc không nói gì nhìn người đàn ông vài giây, buồn bực muốn phủi tay bỏ đi.
Không ngờ là, người đàn ông tay nhanh như chớp vươn ra vặn, kéo cổ thằng nhóc lui về phía sau. Đồng thời thừa dịp đối phương buông lỏng, lấy thế sét đánh giật ví tiền trong tay cậu.
Đám quần chúng ồ lên, ông ta cầm ví tiền lùi ra sau vài bước, thằng nhóc che cổ phẫn nộ: “Trả ví tiền cho tôi!”
“không vội.” Người đàn ông trung niên chậm rãi mở ví tiền, hai ngón tay hướng vào trong kẹp ra một thứ: “Chúng ta xem thử ai đoán trúng cái đã.”
Sau khi ngón tay rút ra, tờ séc đong đưa hiện ra trước mắt mọi người.
Xem náo nhiệt thật sự không sợ chết, có người anh em đứng gần ông ta lon ton chạy qua nhìn một cái, sau đó kinh hô: “Đúng là hai trăm vạn.”
Vậy là ai đúng ai sai đã rõ, người anh em kia quần chúng cũng quen thuộc, là giáo viên thể dục, thường hướng dẫn các cụ già múa thể dưỡng sinh ở công viên, bộ dạng rất tinh thần, thân thể cũng tốt, thu nhập không tệ, khuyết điểm duy nhất là lắm mồm không kém các bà các chị…Vừa nghe người này nói như vậy, tất cả mọi người không ai nghi ngờ độ chân thật trong lời anh ta.
Thế cục biến hóa trong nháy mắt, thằng nhóc bị đám người vây qunah chỉ trỏ, thậm chí còn có người đề nghị dẫn lên công an. Mắt thấy khuôn mặt lát xanh lát trắng dào dạt cảm xúc của nó, người đàn ông trung niên không tính tiếp tục ở lại mở rộng chính nghĩa, cầm lại ví tiền, hừ lạnh muốn xoay người bỏ đi.
Không ngờ là, thằng nhóc còn tàn nhẫn hơn so với tưởng tượng của mọi người, đã bị vạch trần, thì thà không làm, đã làm phải đến cùng, thét to một tiếng, vài tên côn đồ trong đám quần chúng nhảy ra, vọt đến hướng người đàn ông, khiến chung quanh kinh hô một mảnh.
Mấy kẻ này chính là nhóm trộm cắp bấy lâu, nhóm chia làm hai bộ phận, một là chuyên xài kĩ thuật, do những kẻ khéo tay, diện mạo đoan chính hành động. Thứ hai là đội hộ vệ do đám côn đồ tạo thành, phần tử này không sợ lộ mặt, một khi bên xài kĩ thuật thất thủ, liền bật người ra tay tạo hỗn loạn che dấu cho kẻ kia lẻn đi, cũng dạy cho người mất của một trận, sau này không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Trước đây hai tổ phân công phối hợp đều rất thuận lợi, ngẫu nhiên có tình huống như hôm nay cũng rất nhanh đè xuống được.
nhưng hiển nhiên lần này bọn họ sẽ không may mắn đến thế, không biết từ đâu truyền đến một tiếng “ba” gãy giòn, chỉ thấy một thân ảnh màu vàng đất nhảy chồm vọt đến, người chung quanh cơ hồ hoa mắt, nhất là Đường Cần, cảm giác như bên người mình xẹt qua một trận gió, tiếp theo đã thấy một con chó cỏ hết sức quen mắt xuất hiện bên người đàn ông trung niên cũng chính là trung tâm vòng vây của đám côn đồ.
Sau đó Đường Cần cảm thấy bản thân đang xem phim 3d, một con ma thú tàn bạo tấn công đám vật hi sinh yếu ớt bé bỏng, nâng vuốt tung giữa hai chân, một thanh niên dễ dàng bị đá ra xa hai mét, hoặc miêu tả nhẹ nhàng hơn – một vuốt ưu nhã nâng lên, trên thân tên xui xẻo nào đó hiện lên ba đường vết máu…Đây tuyệt đối là đàn áp bạo ngược không đường phản kháng.
Hình ảnh đám côn đồ nhìn đến có hạn hơn Đường Cần, trong mắt người người cơ hồ chỉ kịp bắt được tàn ảnh của một sinh vật siêu việt len lỏi trong đám người, còn đang ngây người thì lập tực cảm giác được một lực lượng nào đó ập tới trên, hoặc là một đợt đau đớn bén nhọn bỗng nhiên cào nát da thịt.
Rất nhanh, đám côn đồ bị đánh thất linh bát lạc, quần chúng xung quanh nhìn một màn khó tin này lại rối loạn, tiếp theo không biết fan bí mật nào đã nhận ra chó cỏ, kinh hô: “Đây không phải là con chó cỏ từng bắt tội phạm cướp ngân hàng ở quảng trường đấy sao!”
Trong một mảnh yên lặng ngắn ngủi chỉ có thể nghe được tiếng kêu cha gọi mẹ thảm thiết của đám côn đồ, chẳng bao lâu sau, nhấc lên một thế kinh hô rào rạt: “Oa!”
“A!”
“Thật không vậy trời!”
“Trâu bò!”
…
Đường Cần yên lặng. Khóe miệng của hắn không tự giác co giật vài cái, đột nhiên có chút không muốn đi tìm hiểu thâm ý trong lời những người này — ngay khi hắn vẫn còn nghĩ bên cạnh mình còn có một người bình thường…không, động vật bình thường, đả kích lại đến thật đột ngột.
Nhất là chú ý đến dây dắt bị đứt tong teng trên cổ chó cỏ, cái mà dày đến mức có dùng dao cũng phải cứa vài phút mới đứt. Đường Cần lại khắc sâu cảm nhận được sự kì diệu của thế giới.
Thằng nhóc móc túi sớm bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến tái mặt, thừa dịp khi ánh mắt mọi người đều hướng về chó cỏ, lặng lẽ bỏ chạy.
Đường Cần vẫn đang ở trong khiếp sợ, chó cỏ còn đang bật chế độ chiến đấu, quần chúng còn đang hoan hô….Người duy nhất chú ý đến một màn này chỉ có người đàn ông trung niên bị đẩy ra khỏi trung tâm kia.
Nhíu mày nhìn bóng dáng thằng nhóc ẩn vào đám người lẩn đi, ngón tay ông ta giật giật, nhướng mày, hỏi Đường Cần vì muốn nhìn kĩ chó cỏ mà bất giác đến gần bên cạnh: “Cậu trai.”
“A?” Đường Cần ngốc ngốc đáp lại, giờ hắn không được tỉnh táo lắm, vẫn còn đang trong quá trình tự chữa trị thế giới quan đã bị chó cỏ đạp nát.
Người đàn ông nho nhã cười cười, hòa ái nói: “Cậu có một đồng tiền không?”
“…” Trong hoảng hốt, Đường Cần cảm thấy câu hỏi này có cảm giác thật quen thuộc: “Không có, vốn có 50 đồng, bị trộm rồi.”
Người đàn ông mắt nhìn bóng dáng đã chạy ra xa chỉ còn cái đầu, ngón tay lại vừa động, ngẫm lại vẫn là bình tĩnh, tiếc nuối than nhẹ: “Vậy thì đành bỏ đi.”
“…” Ngay cả phản ứng kiểu này cũng mẹ nó thật quen thuộc nha….
Đường Cần hết sức không nói gì.
….
chó cỏ dũng mãnh phi phàm tái hiện giang hồ, sau lần bắt được cướp ngân hàng lại đập tan được một nhóm móc túi có tổ chức…Tuy rằng đám côn đồ ở hiện trường cũng không phải là toàn bộ thành viên, tuy rằng thủ phạm ra tay đã bỏ trốn mất dạng. Nhưng chiến tích huy hoàng vẫn khiến một mảnh dân chúng bàn tán xôn xao.
Sau khi đập bẹp đám côn đồ, chó cỏ lại trở về một bộ ỉu xìu, thong thả bước đi đến bên cạnh Đường Cần, nhưng những người ở đây không ai sẽ dám xem nó là một con chó tầm thường nữa.
Có thần khuyển ở đây, đám quần chúng hết sức ủng hộ gọi cảnh sát.
Chờ khi đội tuần cảnh mang còng tay vội vàng đến, nhìn đến là một đất ngang dọc “thi thể”.
Đội cảnh sát im lặng nửa phút, dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình của quần chúng nhìn thấy được con chó cỏ lập đại công kia, lại tiếp tục im lặng một phút đồng hồ, có hơi chút thất bại tiêu sái bước đến, ngồi xổm xuống khẽ vuốt đầu chó: “Lại là mày sao.”
Đường Cần túm chặt dây dắt chó đứt im lặng: “…”
Cảnh sát than thở xoa đầu chó chừng ba phút mới lưu luyến không rời đứng lên, chó nghiệp vụ tính là cái gì? Tàng Ngao tính là cái gì? So với con chó cỏ này quả thực là yếu muốn chết có được hay không!
Lại ngẩng đầu nhìn, phát hiện chủ chó hình như không phải là cô gái lần trước, cảnh sát không khỏi có chút kinh ngạc: “Chó này đổi chủ sao?”
“…Tôi chỉ dắt đi dạo giúp bạn.” Đường Cần hết sức ưu thương nhìn xa xăm.
Cảnh sát hiểu rõ gật đầu: “Khó trách, tôi cũng thấy cô gái kia hẳn là không nỡ bỏ con chó lợi hại thế này.”