Đến tối, tất cả thôn dân đều đã được đưa ra ngoài, tạm thời bố trí đến thôn ngoài núi, sau đó sẽ để cấp trên ra mặt giải quyết.
Đám mập mạp thổn thức vận mệnh mọi người nhấp nhô, nhóm thôn dân ngược lại rất bình tĩnh, tỏ vẻ sớm đã quen thuộc. Ngao Tiềm nhất thời mềm lòng, an ủi mọi người rằng sau này sẽ không xảy ra lũ lụt nữa….Quả thật hắn có cơ sở để nói lời ấy, bởi nguyên nhân cơ bản đã giải quyết, trong khoảng thời gian ngắn phỏng chừng thôn dân có muốn cầu mưa cũng không được, dù sao dị thường xảy ra hơn trăm năm đã hao hết mây trong khu vực xung quanh, muốn trờ lại bình thường cũng phải cần mấy tháng.
Thôn dân không tin, dùng biểu tình khoan dung ghi rõ mấy chữ “đừng lừa bọn này” nhìn Ngao Tiềm, ,tựa hồ nghĩ đối phương chỉ có lòng an ủi, xem ở một tấm thiện tâm, cho mặt mũi gật cái đầu: “Đúng vậy, sau này sẽ tốt hơn, chúng tôi tin anh.”
Ngao Tiềm buồn bực, loại cảm giác bị xem thành đứa con nít không hiểu chuyện này thật không tốt….
Sau khi đã xác định toàn bộ thôn dân an toàn rời núi xong, kế tiếp là tổ chức tiệc tối ăn mừng, đám mập mạp tài trợ thức ăn, nửa đêm sau đó là hoạt động tự do, mập mạp dẫn theo một thanh niên có vóc dáng nhỏ gầy cùng làn da ngăm đen lại đây, giới thiệu cho hai người Phong Tiểu Tiểu.
“Hai người, đây là đại ca của bọn này, ảnh nghe nói tôi được hai người cứu nên muốn đến cảm ơn một tiếng.” Mập mạp tủm tỉm cười nói.
Danh hiệu của vị đại ca này có được không phải vì bối cảnh gia đình của đối phương cao nhất trong đám, mà bởi vì vóc dáng tuy nhỏ con lại thật có võ. Theo lời mập mạp, nhỏ con xuất thân từ gia đình có truyền thống quân đội. Ông nội là tướng quân, ba là thượng úy, bản thân nhỏ con cũng leo được đến thiếu úy. Ngày bé, khi cả đám còn là mấy thằng nhãi để tóc chỏm chơi cùng nhau ở đại viện, tên này là một tiểu quỉ vô địch thủ, đạp lên vô số khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem thê thảm, củng cố địa vị lão đại không thể dao động.
Thanh niên nhỏ con khách sáo vài câu, ý đại khái chính là anh em nhà mình rất dọa người. Cảm ơn hai người Phong Tiểu Tiểu đã vớt lên vân vân. Sau vài phút hàn huyên không dinh dưỡng như vậy, nhỏ con liền chuyển đề tài, nhảy đến trên người Tinh Vệ cùng Nghê Nhân Ất: “Con chim hai người mang theo hình như là loại chưa thấy bao giờ ha? Còn có người anh em này, bộ dáng cũng thật…” nghĩ nghĩ, nhỏ con gian nan lục lọi vốn từ hình dung:”…thực kinh người.”
“Ha hả, anh thật khách sáo, cả hai đều là tiện tay mà đưa theo, cũng rất dễ nuôi thôi.” Phong Tiểu Tiểu thuận miệng lừa dối.
“À.” nhỏ con không sao cả gật gật đầu, như vô tình hỏi: “Nhưng tôi nghe thôn dân ở đây nói, hình như trước khi vào núi đâu có con chim cùng người này nhỉ?”
“Đúng vậy, trùng hợp nhặt được trong núi, cũng gặp nạn giống mập mạp, bọn họ không biết lấy gì cảm ơn, nên muốn lấy thân báo đáp.” tiếp tục lừa dối. Dù sao thì mặc kệ đối phương có tin hay không, cô cứ tin như vậy — Thiên Vương lão tử có đến đây cũng chỉ là đáp án này, ai làm gì được cô?
“Ha hả…” nhỏ con cũng ha hả, không biết ai đã nói qua một câu như vậy: đằng sau từng tiếng ha hả là mười ngàn con lạc đà alpaca rít gào chạy qua. Anh ta hai mắt đầy thâm ý nhìn Phong Tiểu Tiểu gật đầu: “Tôi tin tưởng cô hẳn là sẽ không phải dân buôn người cùng săn bắn động vật quí hiếm trái phép…Đúng rồi, tôi là Triển Hiên, sau này hai người có việc cứ đến tìm tôi, coi như cảm ơn đã cứu mập mạp”
Triển Hiên? Phong Tiểu Tiểu bất chợt nghĩ đến anh Triển nào kia trong điện thoại của Đường Cần. Có điều dựa theo giọng nói trong điện thoại mà đoán thì kẻ đó hẳn là không phải người này, đoán đoán, Phong Tiểu Tiểu trời sinh ngứa miệng, liền hỏi một câu: “Chắc trong nhà anh không có thân thích nào làm ăn trộm chứ hả?”
“Gì?” Mập mạp nghe được sương mù dày đặt, nhà họ Triển nhiều thế hệ nhập ngũ, làm sao lại có kẻ trộm?
Nhỏ con trầm mặc nửa phút, sau đó dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Phong Tiểu Tiểu: “….ha hả.”
“…” Đoán trúng rồi? Không phải chứ?
Phong Tiểu Tiểu kinh hách hồi lâu không biết nói gì, tâm tình phức tạp rối rắm các loại chỉ có hai chữ hình dung —– ha hả.
…
Sáng sớm hôm sau, đám người Phong Tiểu Tiểu rời giường đã thấy xe Dương Nghiễn chho tới đón.
Tài xế vẫn là ông chú lần trước, xe lại biến thành xe tải.
Tài xế hết sức rối rắm nhìn Nghê Nhân Ất cúi đầu tội nghiệp chui vào thùng xe, từ ảnh chụp Phong Tiểu Tiểu gởi qua điện thoại, Dương Nghiễn đã hiểu rõ tình huống ở đây, phán đoán có lấy ra chiếc việt dã to nhất trong nhà cũng không chở nổi vị cơ bắp kia, quyết đoán thuê một chiếc xe tải chở hàng, vì thế mà có tình huống như hiện tại.
Lại sau một đường xóc nảy, đến trưa mấy người rốt cuộc cũng về đếm tiệm gốm.
Thùng xe mở, Tinh Vệ là thứ đầu tiên khẩn cấp vọt ra, nhanh lượn vào phòng mình biến thân. Một ngày bí bách thật nghẹn chết cô, lại nói cô cũng muốn nhanh chóng hỏi chuyện Ngao Tiềm cùng Phong Tiểu Tiểu đã làm thế nào để mưa dừng, còn lúc Ngao Tiềm nói quê nhà của cô từ nay về sau sẽ không còn thiên tai ngập lụt là thật hay giả —- nếu không phải là ngôn ngữ trao đổi bất tiện, lại e ngại bên cạnh quá nhiều người ngoài, Tinh Vệ cũng sẽ không chờ tới bây giờ.
Dương Nghiễn ngủ thẳng đến trưa mới rời giường, nhàm chán đến đây mở tiệm, Đường Cần nhận được tin tức liền bật người vội đuổi tới, muốn ở phòng khách cửa hàng chuẩn bị trong chốc lát, tìm cơ hội xuống tay hoàn thành nhiệm vụ, đột nhiên một con chim khổng lồ đen như quạ vọt ào vào cửa tiệm, vọt vào nhà sau, vọt vào phòng nào đó, cánh vỗ cái “phách”, đóng cửa.
Đường Cần ngơ ngác nhìn con chim không coi ai ra gì kia xẹt qua trước mặt mình, bị kinh hoảng ngay cả động tác cầm lọ thuốc bột ra cũng cứng đờ. Mà Dương Nghiễn chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái rồi thôi, chẳng có biểu hiện gì, dường như đã rất quen thuộc rồi.
Chẳng lẽ là thú cưng của ai? Đường Cần không nhịn được đoán.
Ngay sau đó ở cửa lớn lại vang lên giọng Phong Tiểu Tiểu: “Anh Hai đến giúp em mở tiệm sao? Hôm này làm ăn thế nào? Đến đến , em giới thiệu cho mọi người, đây là Nghê Nhân Giai anh em của Nghê Nhân Ất…” Cô thật không ẩu tả, trực tiếp cho tượng đất gia vụ nặn ra lúc trước một anh em có trong gia phả thân thuộc.
Tiếp theo một người cao lớn từ đằng sau Phong Tiểu Tiểu cúi đầu vào cửa, vóc dáng gần 3 mét chui vào làm người người rung động. Mặc dù Dương Nghiễn đã xem qua hình chụp, nhưng nhìn trực tiếp người thật cũng sững sờ rớt bút, chứ đừng nói chi một kẻ chưa hề trải qua sự kiện huyền huyền như Đường Cần, hắn suýt nữa quì xuống ngay tại chỗ —– anh em này ăn gì mà lớn vậy?
Nghê Nhân Giai ngốc ngốc nghiêng đầu nhìn Nghê Nhân Ất, Nghê Nhân Ất cũng khờ khờ cúi đầu nhìn Nghê Nhân Giai….Đường Cần nhìn xem một màn cảm động quỉ dị này lại hỗn độn trong gió, nội tâm phát điên hét chói tai các loại ——– anh em nhà ai sẽ khác biệt như vậy chứ!
Đả kích liên tiếp, không lâu sau, Y Y bước ra từ trong căn phòng trống chim khổng lồ lúc nãy bay vào, mặc quần áo làm việc nhà, tóc cũng chưa buộc xẹt qua Đường Cần, vội vã chạy đến trước mặt Ngao Tiềm vừa vào cửa: “Trong núi đã xảy ra chuyện gì? Hai anh chị làm cách nào để giải quyết vậy?”
“Khụ khụ!” Phong Tiểu Tiểu nhìn Đường Cần đã đứng hình, ho khan hai tiếng.
“Ai da, đừng ho nữa, mau nói cho em biết đi, hai người…ủa? Tiểu Đường không phải đã đi thuê nhà trọ sao? Sao còn ở đây?” Y Y nhanh chóng hít một ngụm khí lạnh, rốt cuộc kinh hách chú ý đến Đường Cần.
“…”
Đường Cần vẻ mặt đờ đẫn quay đầu nhìn căn phòng bản thân chắc chắn là không có ai….Vừa rồi một con chim bay vào trong đó, đóng cửa, sau đó trở ra liền biến thành Y Y bé nhỏ…
Tiếp tục vân dùng biểu tình đờ đẫn nhìn Y Y, lại nhìn cao to Nghê Nhân Ất, lại bình tĩnh nhìn đến con rắn trắng nhỏ không biết từ lúc nào trườn ra cổ tay Dương Nghiễn, lại lại lại…Nhìn một vòng xong, Đường Cần trấn định nói: “Tôi dắt chó đi dạo.”
Nói xong bình tĩnh đi thẳng một đường, bình tĩnh dắt chó ra cửa, bình tĩnh xoay lưng gật gật đầu với mọi người, tiếp đó cước bộ phù phiếm lơ lửng ra khỏi tầm mắt của mọi người….
“…Bị lộ rồi?” Y Y rụt cổ, có chút chột dạ hỏi.
“Có lẽ?” Phong Tiểu Tiểu sờ sờ cằm không xác định lắm.
“Lộ thì lộ thôi, thằng nhãi này cũng lắm chuyện, thật sự phiền phức.” Dương Nghiễn không sao cả bước ra quầy, gõ gõ giữa trán: “Hôm nay hắn muốn làm một trận, chẳng qua chưa kịp xuống tay.”
Phong Tiểu Tiểu ngẫm lại cũng đúng, nếu tính thân phận mà nói thì Đường Cần cũng giống bọn họ không thể quang minh chính đại, tuy rằng công việc của hắn thực tế hơn chút nhưng càng không thể bại lộ cho người biết.
Ngao Tiềm lắc lắc điện thoại trong tay: “Anh đặt Quên Ưu tán rồi, nhưng hiện đang hết hàng, phối thuốc thêm vận chuyển, chắc khoảng vài ngày sau mới có hàng.”
“Tạm vậy đi, dù gì cũng không lộ thẳng ra, cho dù anh ta có hoài nghi cũng không chứng minh được cái gì.” Phong Tiểu Tiểu không sao cả : “Người bình thường luôn tự tưởng tượng chắp vá, nói không chừng đi dạo một vòng về đã tự tìm được cách giải thích?”
“Có lí !” Dương Nghiễn ngẫm lại đồng ý.
Y Y thở phào, thấy không ai truy cứu trách nhiệm vội quay trở lại đề tài lúc trước: “Rốt cuộc lúc trong núi…”
Phong Tiểu Tiểu cùng Ngao Tiềm đối mắt, người sau xấu hổ cười một tiếng, quay đầu ngượng ngùng nói : “Thật ra chuyện có chút liên quan đến anh, nói chính xác hơn, là có liên quan đến di vật kiếp trước của anh…”
Chuyện về ngọc hốt cũng không khó giải thích, ở đây vốn không có người bình thường, đã quá quen thuộc với việc thần tiên ma quái, cho nên Ngao Tiềm không dấu diếm, nhưng khó xử nhất là do Y Y vốn đã có thành kiến với tàn hồn của Ngao Tiềm, hiện biết thêm lũ lụt ở gia hương có liên quan, giá trị cừu hận lại nâng đến một tầm cao mới….