Đừng Tưởng Em Trang Điểm Thì Anh Sẽ Không Nhận Ra

Chương 32: Thích Ai Thì Phải Giam Người Đó Lại




Không phải mập mạp không biết quí trọng mạng nhỏ, mà có hai nguyên nhân mấu chốt khiến hắn không chịu rời đi.

Thứ nhất là như lời đã nói, anh em bạn bè đều ở trong núi, thân là một thành viên của đám hồ bằng cẩu hữu chơi với nhau nhiều năm như vậy, không thể nói là giao tình thân như mạng nhưng cũng đủ thắm thiết.

Thứ hai, cũng chính vì mọi người chơi với nhau cùng ở trong một cái vòng luẩn quẩn, nên thân phận của mỗi người đến đây lần này không ai là đơn giản. Tuy không thể nói rằng gia đình sau lưng người người đều có mánh khóe thông thiên, nhưng dưới tình huống này mà chỉ có mỗi một mình mập mạp ra ngoài an toàn, cho dù sau trận tai nạn này không có người nào toi mạng thì chuyện tiếp theo cũng khó mà yên ổn, có là ba mập mạp đi chăng nữa cũng không dám cùng lúc đối mặt với nhiều gia đình như thế.

Ba mập mạp sau khi nhận được điện thoại thì điều đầu tiên là sửng sốt, không quá hiểu được ý của con trai, tiếp theo chờ khi mập mạp kể lại tình huống xong, mới bắt đầu nổi điên.

“Bọn mày chạy lên núi chơi?! Con mẹ nó bọn mày ngu đến mức nào mới chạy đến cái loại địa phương đó đi chơi hả?!” Tiếng gào thét của ba mập mạp xuyên qua loa nghe vang vọng khắp hang động: “Còn gặp mưa to? ! Còn lụt?! Mẹ nó, bọn mày thấy mấy ông già này ở nhà rảnh rỗi không việc làm, cố ý tìm phiền toái phải không?!”

Phong Tiểu Tiểu nhìn quần áo bẩn thỉu đến mức như giẻ lau rách nát của mập mạp, chọt chọt Ngao Tiềm hỏi: “Anh nói xem quần áo của mập mạp là là hàng fake hay đồ hiệu?!”

“Chắc là hàng hiệu.” Ngao Tiềm cười cười: “Nhìn động tác cầm điện thoại cầu cứu một chút cũng không do dự, hiển nhiên cha mẹ có chỗ đứng lớn…Anh đoán chừng một đám bị kẹt trong núi cũng không kém đi đâu, lúc này thì thôn dân hẳn là vẫn an toàn.”

Tuy rằng đối với đám nhị thế tổ này mà nói, gặp phải chuyện như vậy quả thực là không hay ho, nhưng với thôn dân mà nói thì ngược lại, bởi vì có nhiều….thanh thiếu niên thân phận cao cấp cùng bị mắc kẹt, người bên ngoài tự nhiên cũng sẽ tìm mọi cách tới nơi này cứu người cũng như giải quyết tốt hậu quả. Nói cách khác, mấy thanh thiếu niên kia chẳng khác gì con tin, hơn nữa còn là thể loại tự động đưa lên cửa, sử dụng không lo hậu hoạn.

Mập mạp nắm điện thoại bị ông già mắng máu chó đầy đầu. May mắn, có mắng xong rồi thì lão mập mạp vẫn luyến tiếc đứa con này, vì thế vung tay lên, tỏ vẻ bản thân sẽ liên lạc với mấy vị phụ huynh khác, bảo mập mạp ở một nơi an toàn chờ cứu viện, có điều kiện thì tốt nhất là tìm được mấy thằng nhóc khác. Còn nếu quá nguy hiểm thì….

Tuy rằng đây là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng cũng là một loại kì ngộ, giao tình sau khi cùng trải qua chật vật gian khổ còn thâm sâu hơn lên bàn ăn cơm uống rượu, chỉ cần may mắn, không chừng mấy nhà trong tương lai có thể hợp tác….

Chờ đến khi cúp điện thoại, Ngao Tiềm cầm lại điện thoại, thì lỗ tai mập mạp đã bị mắng đến mức ủ rũ thê thảm, cả người bám vào vách đá bộ dang yếu đuối kiệt sức.

“Còn may, ba tôi nói có thể đưa người tới vào chiều tối nay, lúc đó phỏng chừng sẽ có trực thăng cứu viện đến.” Mập mạp vẻ mặt may mắn không làm nhục mệnh lau mồ hôi lạnh nói.

Trực thăng cũng không đến mức thần bí cùng cao sang như người thường hay tưởng tượng, một chiếc trực thăng rẻ nhất chừng hai ba trăm nghìn (nhân dân tệ) là có thể mua được, so với xe đắt tiền thì rẻ hơn một chút. Loại bình thường cũng cùng lắm là hơn một triệu hoặc là vài triệu, trên cơ bản các nhà phú hào mua được siêu xe thì trong nhà cũng không thiếu tiền mua một hai chiếc trực thăng.

Ban đầu Dương Nghiễn cũng tính để mấy người Phong Tiểu Tiểu ngồi trực thăng đến đây, nhưng buồn là phi công nhà hắn có việc xin nghỉ đột xuất, hơn nữa lộ trình này dù sao cũng hơi xa một chút, chỉ sợ hết nhiên liệu, vì thế nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là giao thông đường bộ đáng tin hơn.

Đương nhiên là trực thăng cứu viện trong lời mập mạp thì không giống thế. Đầu tiên địa điểm xuất phát của nó nhất định không giống với xuất phát từ nhà Dương Nghiễn, thứ hai người ta là dân chuyên nghiệp, đương nhiên có thể bay xa hơn nhiều.

Phong Tiểu Tiểu nghe lời mập mạp nói cũng yên tâm không ít, nhìn xem thế mưa bên ngoài: “Nếu như vậy cậu trước ở nơi này chờ, chúng tôi….” đi trước.

Lời còn chưa nói xong, mập mạp lại đánh gãy: “Các người sẽ không bỏ lại tôi ở đây một mình chứ?!”

“…” cô đang có ý này.

Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nhìn mập mạp: “Không phải cậu cũng rất ổn sao.”

Mập mạp phát điên: “Vấn đề là trực thăng còn chưa có đến, lỡ như trong khoảng thời gian này có chuyện gì xảy ra thì làm sao đây?! Lại nói di động ở trên tay hai người, tôi cũng không liên lạc được với người bên ngoài.”

Nói vậy cũng đúng, để người ở lại nơi này một mình dường như cũng không được tốt. Phong Tiểu Tiểu cùng Ngao Tiềm bất đắc dĩ đối mắt, lại nhìn mập mạp: “Vậy theo cậu thì nên làm gì bây giờ?!”

“Hay chúng ta ở đây chờ phi cơ đến rồi tính tiếp?!” Mập mạp không chút do dự nói.

Đứng ở góc độ người bình thường mà nói, đề nghị này của mập mạp là cực kì hợp lí, dù sao hiện giờ mọi người cũng đều đang bị mắc kẹt, chờ đợi cứu viện mới là hành động sáng suốt. Vấn đề là mục đích vào núi của mấy người Phong Tiểu Tiểu vốn không phải như vậy, nếu biết cứu viện sắp đến, đương nhiên bọn họ phải nhanh chóng tìm hiểu nguyên nhân.

Lí do kiểu này không thể nói thẳng với mập mạp, có nói người ta cũng sẽ nghĩ đầu óc bọn họ có vấn đề. Nghĩ nghĩ Phong Tiểu Tiểu thiếu kiên nhẫn nói: ” Tôi với anh Ngao không đi không được, hiện tại cậu có hai con đường. Một, gọi lại một cuộc điện thoại cho ba cậu chỉ vị trí, nếu có điều kiện bảo ông ấy định vị cậu, rồi ngoan ngoãn ngồi yên chỗ này chờ cứu hộ. Hai, cậu theo bọn tôi, tìm được nơi trú nạn bọn tôi để cậu ở đó, sau bọn tôi lại đi…”

Mập mạp nghi hoặc: “Trong hoàn cảnh này, trong điều kiện này, rốt cuộc các người có chuyện gì mà không thể không đi như vậy?!”

Hắn khó hiểu, hai người trước mắt nhìn thật cổ quái, khăng khăng đòi chạy đi trong hoàn cảnh mưa to lũ lụt như thế này, chuyện cần làm tuyệt đối không nhỏ. Có vấn đề gì mà không thể từ từ, không thể không ở thởi tiết này mà lấy mạng ra ngoài chơi đây?

“Đây là chuyện riêng, cậu nói thẳng con đường muốn chọn đi.” Phong Tiểu Tiểu hỏi.

Chọn con đường thứ nhất đương nhiên an toàn, nhưng lỡ như có chuyện gì xảy ra thì đó là lúc kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, huống chi trực thăng có đến cũng chỉ ở bầu trời vòng quanh, lỡ như nhân viên cứu hộ không phát hiện cái động bên này thì làm sao bây giờ?! Chẳng lẽ mình cứ thế mà chịu chết?!

Chọn con đường thứ hai có chút nguy hiểm, nhưng mà có ưu đãi lớn nhất là có điện thoại tùy lúc liên lạc được với thế giới bên ngoài, hai là lỡ như có thể tìm được mấy anh em kia, như vậy đến lúc đó phân lượng của mình trong lòng người ta sẽ bay lên một tầng cao, sau khi được cứu ra ngoài, thấy bản thân cố ý chạy về tìm đám người kia, người lớn mấy nhà khẳng định cũng sẽ không bực tức gì được.

Không thể trách mập mạp suy nghĩ quá thực dụng, quá tính toán đến hiệu quả và lợi ích. Cảm tình của cậu ta cùng mấy anh em là thật, nhưng từ nhỏ được nuôi lớn trong một cái vòng luẩn quẩn phức tạp, suy nghĩ chuyện gì cũng không có khả năng vô tư thuần khiết.

Suy tính hai con đường mà Phong Tiểu Tiểu đưa ra, tính nguy hiểm tựa hồ tương đương, nhưng cái thứ hai có nhiều ưu đãi hơn. Mập mạp cũng không phải đồ ngốc, tự nhiên chọn lọc chịu cái sau.

“Được, tôi đi với hai người.” Sau khi nghĩ thông suốt, mập mạp cắn răng gật đầu, lại tội nghiệp nhìn hai người: “Nhưng ít gì chúng ta cũng phải ăn trước một chút đã chứ?”

Đem mạng ra ngoài đánh bạc cũng phải ăn no mới có sức!

……….

Túi của mập mạp chứa đầy thức ăn vặt. Khi ra ngoài dã ngoại, thứ hắn mang theo là đặc sắc nhất, bằng không dáng người hiện tại của hắn cũng không mượt mà như vậy. Tuy rằng Phong Tiểu Tiểu cùng Ngao Tiềm cũng mang theo một chút, nhưng bánh mì với nước sôi hiển nhiên không bằng đủ chủng loại phong phú, có người bao cơm, mấy người Phong Tiểu Tiểu tự nhiên cũng không ý kiến.

Xét thấy mấy người đang cộng chung hoạn nạn, hơn nữa hai người này cũng quen biết với Dương Nghiễn, mập mạp rất nhiệt tình, hào phóng để túi xuống, kéo khóa, lấy ra xúc xích lạp xưởng linh tinh, trong túi thậm chí còn có cả một con gà nướng, đều đóng gói chân không, hiệu quả chống nước rất tốt.

Cho Phong Tiểu Tiểu cùng Ngao Tiềm một phần, lại nhìn người đàn ông vẫn luôn trầm ổn ngồi ở cửa động, mập mạp nghĩ nghĩ, chủ động lấy lòng đưa qua cho đối phương một bao lạp xưởng.

Ánh mắt tượng đất dại ra, vẫn không nhúc nhích: “…”

Mập mạp nâng lạp xưởng trên tay, tươi cười trên mặt đã cứng ngắc, rốt cuộc Phong Tiểu Tiểu mới chú ý đến tình huống bên này, nâng tay nói một tiếng: “Không cần cho hắn, hắn không ăn thức ăn này.”

Hả?!

Mập mạp nghi hoặc quay đầu nhìn Phong Tiểu Tiểu, lại quay về nhìn tượng đất, tượng đất như cũ: “….”

“….” Khóe miệng co giật, mập mạp gượng cười: “Lát nữa còn phải đi một quãng đường dài, hơn nữa tình huống bên ngoài lại ác liêt như vậy, không ăn chút gì sao được.”

“Chậc, bỏ đi.” Phong Tiểu Tiểu nói: “Hắn thực không ăn” . Ăn vào mới phiền toái đây, tượng đất không có linh trí chẳng khác gì người máy, quỉ mới biết thức ăn trong bụng đối phương có tiêu hóa hay không?! Lỡ như hệ thống trục trặc thì làm sao đây?!

Mập mạp nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể hiểu được nhưng nhìn đối phương quả thật không chịu nhân chịu tâm ý của mình, chần chờ một chút cũng thu tay, sau đó ngồi lại, liếc mắt một cái nhìn đến con chim to mang dây thừng đến cứu mình trong mưa đang ôm hộp sữa uống ngon lành…..

“….”

Có ai đó đến nói cho hắn đang có chuyện gì xảy ra được hay không?!

Mập mạp hỗn độn trong gió.



Ăn uống no say, rốt cuộc có thể tiếp tục đi. Phong Tiểu Tiểu ra hiệu, tượng đất ở cửa động đứng lên, vẫn trầm mặc đặt ba người lên người mình. Mập mạp đã sớm không còn gì ngạc nhiên nổi nữa, tận lực không đi hỏi một đám người cổ quái này, chết lặng nhìn Tinh Vệ lao ra ngoài bay một vòng, sau đó ngẩng cổ minh một tiếng, vỗ vỗ cánh hướng một phía mà bay đi. Tượng đất đi theo phía sau nó, sải bước chạy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.