Nghỉ ngơi một đêm, hôm sau quả nhiên trời lại đổ mưa to.
Lại đi ô tô hơn một giờ đồng hồ, đường càng chạy càng lầy lội, tầm nhìn cũng ngày càng hạn chế, tài xế lúc bấy giờ sống chết không chịu tiến vào thêm nữa. Thời tiết như vậy, may lắm thì đậu được xe an toàn, chỉ sợ sẩy tay một cái là xe hủy nhân vong.
Tiền lương cao tới đâu cũng cần có mạng mới xài được chứ, tài xế tỏ vẻ bản thân nguyện ý xuống xe giúp mang hành lí cũng không muốn lái thêm chút nào.
Phong Tiểu Tiểu cũng biết không thể ép buộc, rơi vào đường cùng cũng chỉ còn cách gọi Ngao Tiềm và Y Y xuống xe cùng nhau đi bộ. Khoác áo mưa, đeo ba lô, miễn cưỡng tập tễnh bước.
“Đoạn đường này mặc dù hơi thảm nhưng không có gì nguy hiểm. Từ đây đến đoạn nghiêm trọng vẫn còn khoảng 3, 4 km, chừng 1 giờ là đến nơi.” Y Y đi trước dẫn đường, vì mưa quá lớn cô chỉ có thể hét to: “Bác tài đến đằng kia là được, rồi sau đó chú trở lại lái xe về đi, coi chừng xe lún ở nơi này.”
tài xế có chút khó hiểu, theo lí mà nói thì cậu chủ bảo mình lái xe cho những người này, còn cố ý dặn dò họ là bạn bè, vậy thì thân là người làm công như mình mà nửa đường chạy trốn khẳng định là không ổn. Có điều kì quặc là dường như bọn họ không có ý đinh giữ mình ở lại, thậm chí ngay cả cậu chủ lúc xuất phát cũng nói chỉ cần đưa đến nơi không cần theo vào sâu….Nếu là bạn bè, dặn dò như vậy có chút không hợp lẽ thường.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tài xế cũng không thực thiếu đầu óc đến mức chủ động xin đi giết giặc, chính chủ chưa ý kiến, bản thân không cần dấn thân vào rắc rối thì tự nhiên không vấn đề.
Bước thấp bước cao cuối cùng cũng đến được rìa núi, từ đây trở đi bắt buộc phải nâng cao đề phòng đến 120% cẩn thận, Phong Tiểu Tiểu lên tiếng bảo tài xế lái xe đi về, tài xế thở phào một hơi, thả hành lí trong tay vội vàng rời đi giống như sợ họ đổi ý.
Bóng dáng người biến mất sau màn mưa, đám Phong Tiểu Tiểu cũng nhẹ nhàng thở phào.
“Dọc đường này nghẹn chết em.” Phong Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống đặt tay lên mặt đất mà ấn: “Anh Ngao mau xem thử có thể khống chế thứ này không, chúng ta cứ đi như vậy thì thật không phải biện pháp, từ lúc nãy em đã muốn xem tình huống, đáng tiếc có người ngoài ở đây không thể động tay động chân.”
Ngao Tiềm có chút khó xử nghĩ nghĩ: “Kì thật vừa mới nhận ra, nơi này anh thật không tốt ra tay.”
“Vì sao?!” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc.
“Các em hẳn là biết năng lực của anh rồi chứ nhỉ? hành vân bố vũ cũng chỉ là theo nghĩa đen, một hành vân hai bố vũ.” Ngao Tiềm kiên nhẫn giải thích: “Anh có thể gom mây đen tụ tập lại một chỗ, cũng có thể khiến một mảng mây làm mưa, nhưng nếu muốn biến ra từ giữa khoảng không trống rỗng thì không được. Lần trước mưa liên tục là vì năng lực bùng phát gom hết mây ở xung quanh đến gần bản thân. mà nơi này…”
“Nơi này làm sao vậy?!” Y Y sốt ruột hỏi.
Ngao Tiềm trầm ngâm một lát: “Nói đơn giản, nếu muốn ngừng mưa, nên vận dụng năng lực của anh chuyển mây đi, có điều anh vừa nhận ra, mây nơi này tuy cũng có thể nghe hiệu lệnh của anh nhưng lại có chút khó khăn, tình huống giống như anh đoán tối qua, nơi này tựa hồ có thứ gì đó dẫn mưa. Nó hút, anh phóng, hai bên cơ bản ở trạng thái cân bằng…”
Y Y tức giận: “Mấy người đang chơi kéo co chắc!”
Phong Tiểu Tiểu dò xét tình huống xung quanh một lượt rồi đứng lên: “Phía trước có một đoạn đường nguy hiểm, đất đá trên núi không ổn định, hiện thời em không có biện pháp khống chế được phạm vị lớn như vậy. Chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát…Anh Ngao, theo lời anh nói là hết cách rồi?”
Ngao Tiềm lắc đầu: “Cho dù không có vật gì đó quấy rối đi chăng nữa thì anh phải dẫn mưa đến nơi nào?! Trước anh không nghĩ nơi này nhiều mây đến vậy, trừ khi đánh chúng tan xa một chút nếu không thì chuyển đi đâu cũng thành một hồi lũ lụt.”
“Xem ra chỉ có thể đi cứu người trước.” Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ: “Đưa mọi người ra ngoài trước rồi chúng ta lại tìm hiểu bên trong là cái gì vậy.”
“Vậy đi nhanh lên !” Y Y vội thúc giục hai người.
Tuy rằng không có cách nào giải quyết vấn đề, nhưng nói thật, Y Y cũng đã chuẩn bị tâm lí. Dù có là pháp thân thần tiên chuyển thế thì năng lực của mọi người cũng không mạnh, muốn đào non lấp bể như hàng chính qui tất nhiên khá khó khăn, nhiều lắm cũng chỉ có điều hơn người thường mà thôi.
Muốn nói đến nhà cũ của Y Y, kỳ thật cũng được coi là một nơi phong thủy tốt. Mặc rằng nơi này thường xuyên phát sinh lũ lụt cùng mưa to liên miên, nhưng nếu đổi thành nơi khác, mưa to một hai ngày đủ để tạo thành sạt lở, không giống như nơi này, mỗi lần đều phải bốn năm ngày mới bắt đầu báo nguy.
Cho nên từ khi nghe Y Y giới thiệu , Phong Tiểu Tiểu đối với nơi này vẫn luôn ôm tâm tình mâu thuẫn không thể kết luận. Cùng một nơi người ta lại may mắn, nhưng về phương diện khác thì quả thật không hay ho.
Đến đoạn đường đất nguy hiểm Phong Tiểu Tiểu nhắc nhở, ba người bắt đầu cẩn thận, hơn nữa cố gắng không cách xa Phong Tiểu Tiểu quá một mét, như vậy thì cho dù chẳng may xui xẻo đi nữa ít nhất vẫn có thể bổ cứu kịp thời.
Mặt đường đã sớm lầy lội, địa thế nơi cao một chút còn đỡ, cùng lắm là trơn một chút, đạp đến bẩn một chút. Nhưng còn nơi đất thấp thì thậm chí đã có dòng chảy đỏ hồng ngập quá bàn chân của ba người, trong nước bùn đục ngầu có thể nhìn thấy chút nhánh cây, đá vụn cùng nhiều thứ khác, nhìn là biết từ trên núi chảy xuống.
Phong Tiểu Tiểu nhìn mặt đất, luôn cảm thấy tình huống thật không tốt. Ngoài rìa hiện tại đã là như vậy, thôn dân ngọn núi này thật sự sống được sao?!
Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng cũng không hé môi, lỡ như kích thích đến Tinh Vệ cô nương bên cạnh khó đảm bảo rằng con bé sẽ không liều mạng bay vào chịu chết.
“Chờ chút.” Lại đi một đoạn, thật sự là không đi nổi nữa, Phong Tiểu Tiểu chỉ có thể kêu dừng, tay lại hạ xuống mặt đất, thở một hơi: “Chúng ta cứ như vậy thì không được, cần tìm hỗ trợ.”
“Ở đây thì có ai mà hỗ trợ!!” Y Y càng đi càng sốt ruột, khẩu khí nói chuyện với Phong Tiểu Tiểu cũng có phần gay gắt.
“Em im lặng, coi chừng chị mặc kệ.” Phong Tiểu Tiểu cũng không tốt đến đâu. Mình có thể hiểu được tâm lí đối phương nhưng không có nghĩa là sẽ nguyện ý thừa nhận nó. Cô không nợ con bé, đến giúp đỡ là đạo nghĩa, không phải kèm theo nghĩa vụ phải gánh chịu hết những bực dọc áp lực của đối phương.
Tay cắm sâu xuống đất, Phong Tiểu Tiểu tinh tế cảm nhận cảm xúc mềm mại quanh tay, chậm rãi khuếch trương ý thức, dần dần, mảnh đất xung quanh lấy nơi bàn tay cắm xuống kia làm trung tâm, bắt đầu mấp máy, bùn lầy quay cuồng chồng chất, cuối cùng từ đó kéo dài ra thành một tượng đất.
Phong Tiểu Tiểu nhẹ thở một hơi, hai chân dưới váy đã sớm không chịu khống chế mà biến thành đuôi rắn. Từ khi thức tỉnh đến nay, cơ bản là Phong Tiểu Tiểu đã không còn mặc quần, đồng thời hình thành thói quen mỗi lúc bước ra đường đều mang theo một cái quần lót dự phòng.
Mẹ nó, nữ sinh người ta ra ngoài mang khăn tay, cô ra ngoài mang quần lót. Người ta bùng nổ năng lực là rách áo, đến cô bùng nổ năng lực là rách quần lót….Quyển truyện này thật không có hạn cuối, nữ nhân vật chính như vậy còn có thể có tiền đồ gì đáng nhắc đến không?!
Cho nên nói không phải không có lí do mà Phong Tiểu Tiểu thường xuyên cảm thấy một nhà tối tăm không ánh sáng.
Sau khi tượng đất hình thành, bùn lầy chung quanh vẫn không ngừng mấp máy, cuồn cuộn hướng về phía tượng đất, bao trùm lấy nó, một lớp lại một lớp, đắp càng cao càng dày….Cho đến khi nó cao khoảng 3 mét mới dừng lại, tiếp theo trên khuôn mặt thô ráp chậm rãi hiện lên ngũ quan, tay chân cũng dần nổi lên đường cong cơ thể, thậm chí còn mọc ra năm ngón tay, dài móng tay…
“Thời điểm gấp rút này mà em vẫn có lòng thanh thản tạo người được sao?!” Ngao Tiềm cũng là hết chỗ nói rồi.
“Tạo người ra cõng chúng ta đi.” Phong Tiểu Tiểu một bên không ngừng phát ra linh khí, một bên trả lời: “Yên tâm, thoạt nhìn có chút giống người nhưng em chưa khai linh trí cho nó…căn bản chẳng khác nào tượng sáp, tượng binh mã, tượng gỗ vân vân, chẳng qua nó hoạt động được mà thôi.
“Cõng?! Không cần cõng, tự em đi được.” Y Y vội ngắt lời, lúc nãy bị Phong Tiểu Tiểu mắng xong cô cũng không dám hé răng, lỡ như làm hai viện binh này tức giận bỏ đi rồi cô tìm ai khóc đây.
“Thứ nhất, tốc độ của nó nhanh hơn em. Thứ hai, nó đi vững hơn em…Cho dù nước lũ có tràn xuống, lấy thân cao của tượng đất này ít nhất có thể giúp chúng ta không bị chôn vùi, như vậy ta sẽ có thêm thời gian chu toàn.” Phong Tiểu Tiểu giải thích xong xem thường: “Sao, có ngồi hay không, nếu muốn cứu người cũng đừng kì kèo làm trễ thời gian.”
Tượng đất cuối cùng cũng thành hình, môi dày mặt chữ điền, bộ dáng hàm hậu, trên người mặt một bộ đồ đi săn đơn giản, thoạt nhìn tựa như một người nguyên thủy.
Chẳng qua chỉ là thay công cụ di chuyển, Phong Tiểu Tiểu cũng không có tâm tình gì nhiều, vỗ vỗ đùi tượng đất, đối phương lập tức ôn thuần quì xuống, đưa bàn tay ra để Phong Tiểu Tiểu bước lên, sau đó chuyển đến một bên vai của mình.
Ngao Tiềm cùng ngồi lên một vai kia, đến phiên Y Y thì Phong Tiểu Tiểu có chút khó khăn: “Hay là…chị nặn cho nó thêm cái lưng gù để em ngồi?”
Y Y câm nín: “Em ngồi trên cánh tay không được sao?”
“Cũng đúng, em không ý kiến thì chị cũng không sao.” Phong Tiểu Tiểu trườn cái đuôi mình lên cổ tượng đất cố định bản thân, sau đó kéo áo mưa cùng váy thấp một chút, che đuôi rắn, vỗ vỗ đầu tượng đất, nó lập tức nghe lời ôm lấy Y Y, rồi nhanh chân sải bước hướng ngọn núi mà tiến.
Có vật di chuyển thay thế, không lâu sau ba người xuất hiện trên sườn núi.