Đường Cần thật thấm thía cái gì gọi là tuyệt vọng.
Cuộc đời này nào ai biết được chữ ngờ, giống như chuyện bạn đang ở tình thế sơn cùng thủy tận lại có hi vọng đột ngột nhảy đến vậy. Ngay khi Đường Cần đã chuẩn bị tốt tinh thần chấp nhận đơn hàng lần này phải ngâm nước nóng, cố chủ lại lần thứ ba nhắn đến, công bố hủy yêu cần lần thứ hai, thời gian lại được kéo dài, cứ tự lựa chọn thời cơ tốt mà ra tay…Bệnh tình của em gái Vương Vi chuyển biến tốt đẹp, vấn đề tài chính cũng đã giải quyết thuận lợi.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn, Đường Cần ngồi thừ trước máy tính thật lâu, hắn cũng không cảm thấy mừng rỡ như điên, ngược lại có cảm giác bị người đùa giỡn xoay vòng…Bộ lăn hắn qua lộn hắn lại như vầy vui lắm sao?!
Thậm chí lần đầu tiên Đường Cần có ý nghĩ xúc động làm trái với luật, quay lại xử lí thân chủ.
Tĩnh lặng chừng mười phút, Đường Cần hít sâu, nâng điện thoại, sau khi có người bắt máy thì mở miệng, trước đơn giản nói tình huống của mình cho đối phương, tiếp theo đưa ra yêu cầu: “…Cho nên bên anh có thể giúp em tìm tư liệu của thân chủ lần này không?…Không được?! Vậy tra giúp một chút, mục tiêu gần đây đã đắt tội ai, ai có khả năng là thân chủ của em?”
Mẹ nó! Bị đùa giỡn như vậy mà không đáp lễ, sau này Đường gia hắn cũng không cần lăn lộn trên giang hồ nữa!
…
Người giang hồ ở giang hồ, bên trong “Võ thuật hối tông”, hiệp khách được khảo chứng chân thật không chỉ mỗi Đường gia đại tẩu. Thậm chí ngay cả bên trong tiểu thuyết võ hiệp, nhiều chi tiết, bối cảnh, gia tộc nổi danh cũng là tham khảo lịch sử, không hoàn toàn là bịa đặt.
Tuy rằng võ công người giang hồ thực tế không cao cường được như miêu tả trong tiểu thuyết, nhưng cũng có thể truyền lưu đến ngày nay, tựa như đệ tử Đường gia vậy, những người này trên tay đều có tuyệt kĩ. Ví dụ diệu thủ không không, ví dụ cơ quan tinh tế, ví dụ thay hình đổi dạng, ví dụ thám báo dò đường, ví dụ giả cổ tạo giả (kiểu kĩ năng như bắt chước ấy)….
Các loại kĩ năng dù là tam giáo cửu lưu, nhưng nếu xoắn cùng một chỗ thì không nghi ngờ gì sẽ tạo thành một lực lượng thật lớn. Bọn họ đều có đường dây liên lạc riêng của mình, hơn nữa chú ý cho nhau, nếu người một nhà có việc , chỉ cần đưa ra cái giá trao đổi tương ứng vẫn có thể từ cái vòng luẩn quẩn này tìm ra các loại đường các loại cửa tiếp xúc với người giang hồ hàng thật. Mà người ngoài thì mặc kệ có bao nhiêu tiền, có tìm không cũng ra.
Đường Cần lúc này đang nảy sinh ác tâm. Bình thường thì người giang hồ cũng không hay liên lạc, dù sao khi mọi người lui tới với nhau ngoại trừ tiền tài cũng chỉ là một ít nhân tình, cho nên bọn họ đều tự mình sống cuộc sống của bản thân nhiều hơn, rất ít quấy rầy lẫn nhau. Ví dụ như Đường Cần, tuy rằng hắn đang kiêm chức sát thủ tự do nhưng nhiều lắm là giao lưu với một số ít bạn bè để dễ bề dùng hắc chiêu, rất ít động đến giới giang hồ. Nếu lần này không phải vì bị người ta đùa giỡn quá mức, mà trang web sát thủ tự do lại có qui định không được tiết lộ thông tin của thân chủ thì hắn căn bản không muốn nợ một cái nhân tình như vậy.
Đầu dây bên kia nghe xong yêu cầu của Đường Cần không chút để ý: “Anh là trộm….chú nhờ anh trộm hay cướp cái gì đó thì không thành vấn đề, nhưng nếu muốn để anh làm gián điệp tình báo….Có cần anh giới thiệu cho mày hacker luôn không? Có ngon thì lôi cái web đen sát thủ nát bét kia ra mà nhờ đi. Một đám như nồi phá lấu lại tỏ ra nguy hiểm đi làm cái gì đại diện sát thủ, có phải bọn họ nghĩ mình thật phong cách, thật thần bí hay không?!”
Nói đến tổ tông đạo tặc nổi danh Thiên triều thì mười người có đến sáu người đã nghĩ ngay đến Thì Thiên. Còn lại bốn người kia thì nói đến Không Không Nhân. Nhưng ít ai biết được, cuối thời xuân thu, Triển gia Liễu Hạ Chích mới là tổ sư gia chân chính. Thậm chí ngay cả câu nói lưu truyền thiên cổ “Đạo cũng có câu” cũng là do ông nói.
*Thì Thiên: Thời Thiên (时迁/時遷), quê ở Cao Đường Châu. Thời Thiên có tướng mạo xấu, nhưng mạnh khỏe và nhanh nhẹn, nhanh trí và di chuyển rất nhanh. Sau này ông đi Kế Châu và lấy nghề trộm cắp mưu sinh. Do có tài ăn trộm nên được mọi người gọi là Cổ Thượng Tảo (鼓上蚤).Là nhân vật trong Thủy Hử.
*Liễu Hạ Chích):Đạo Chích, Còn gọi là Kiệt Chích (桀跖 hay 桀蹠), nhân vật hư cấu xuất hiện trong nhiều kinh, thư trước đời nhà Tần, được cho là sống vào đời Xuân Thu. Đạo Chích còn được gọi là Triển Hùng, Liễu Hạ Chích, hiệu là Cố Vương. Trang Tử
Nam Hoa kinh, Tạp Thiên 29, Đạo Chích chép: Khổng Tử là bạn của Liễu Hạ Quý. Liễu Hạ Quý có một người em tên là Đạo Chích. Đạo Chích cầm đầu chín ngàn bộ hạ hoành hành trong thiên hạ, xâm đoạt các nước chư hầu, đào tường khoét vách, lùa ngựa bò, bắt cóc vợ và con gái người ta, tham lợi tới quên cả thân thích, không đoái hoài tới cha mẹ anh em, không cúng giỗ tổ tiên. Họ qua nơi nào, là nước lớn thì cố giữ thành, là nước nhỏ thì núp sau luỹ, dân tình khốn khổ. Liễu Hạ Quý tức là Liễu Hạ Huệ (720 TCN – 621 TCN), hậu duệ của con trai Lỗ Hiếu Công là công tử Triển, nên lấy Triển làm họ. Ông có tên thật là Triển Cầm, tự là Quý, thụy là Huệ, phong ấp là Liễu Hạ [1] ở miền bắc nước Lỗ, thường được gọi là Liễu Hạ Huệ. Vì thế Đạo Chích còn được gọi là Liễu Hạ Chích. Câu chuyện của Trang Tử mang tính ngụ ngôn (vì Liễu Hạ Huệ và Khổng Tử không sống cùng thời đại), nhằm đả kích tính giả tạo và dối trá của đạo Nho, khẳng định chủ trương quay lại với nguồn cội, thuận theo lẽ tự nhiên của đạo Lão.
*Không Không Nhân: là một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp Lương Vũ Sinh, tên theo âm Hán là Không Không Nhân, là thiên hạ đệ nhất thần thâu, một trong tam đại kiếm khách. Am hiểu “Diệu Thủ Không Không” , khinh công thiên hạ đệ nhất.(thông tin quá ít, chỉ biết nhiêu đó ^^)
Đáng tiếc Liễu Hạ Chích làm ác quá nhiều, còn từng mắng Khổng Tử đến nghẹn họng, đến cuối cùng lại chơi một trận lãnh đạo quân khởi nghĩa vô tiền khoáng hậu, Thiên triều thay đổi từ kiểu nhà nước chủ nô sang phong kiến cũng là nhờ hắn thúc đẩy một phần….Đủ loại ác tích như vậy, sử sách đương nhiên phải đem đi ướp lạnh. Hơn nữa là anh bạn này còn có một ca ca Liễu Hạ Huệ danh tiếng nổi bật hơn nhiều…Như thế như vậy, như vậy như thế, tới cuối cùng, cái tên Liễu hạ Chích này bị chôn vùi.
Liễ Hạ Chích nguyên danh Triển Hùng , là người ấp Liễu Hạ, thôn Khán, Ngưu thành, Lỗ Quốc. Tông mạch của ông có họ Liễu cũng có họ Triển, không phải là huyết mạch truyền thừa của Liễu Hạ Chích nhưng cũng coi như họ hàng gần, sau đó Triển thị dùng kĩ năng đạo tặc của ông để phát triển.
Đừng nói những năm cuối cùng của Bắc Tống mới xuất hiện đạo chích Thì Thiên, cho dù có đem Không Không Nhân so sánh với Thì Thiên đi nữa cũng chỉ xem như con cháu mà thôi.
Đường Cần thân là một phần của nồi phá lấu, nghe xong lời này nhất thời nghẹn một cái: “Anh Triển, anh em khó được nhờ anh một chuyện, anh cứ từ chối thẳng thừng như vậy sao? Sao anh không nhớ đến chuyện em giúp anh pha chế thuốc lần trước còn thiếu em 20 đồng?”
“20 đồng?!” họ Triển đời sau cũng nổi giận:”Mày mẹ nó đã nói bỏ đi không cần mà, không nhắc tới tao cũng đã quên, trong túi ông đây lúc ấy vừa lúc thiếu 20 đồng, định khi nào gặp lại thì trả mày là được rồi, mày con mẹ nó vậy mà lại thuận tay quơ đi một chai Mao Đài của ông…là Mao Đài đó! Là hàng thật đó! Hàng chưa khui, mẹ nó chỉ một chai là đư 20!”
Có chuyện này sao ta?! Mình làm chuyện xấu nhiều quá, thật là nhớ có chút không chính xác…Đường Cần ngượng ngùng: “Vậy hôm nào em bù lại cho anh 20?”
“Phi!” Đầu dây bên kia nổi điên.
Đường Cần thấy đối phương tựa hồ không hài lòng với phương án này, cắn răng một cái, hung ác: “Được rồi! Chờ đơn hàng lần này xong, anh em mời anh đi nhà hàng lớn chà xát một bữa!”
“Thực đơn tao chọn?” Bên kia chần chờ một chút.
“Không thành vấn đề!”
“Lúc tính tiền mày sẽ không quên mang ví để tao trả trước?”
“Tuyệt đối không!’
“….”Đầu dây bên kia nghĩ nghĩ: “Vậy được, vừa lúc bên anh có một đứa thích chơi công nghệ cao, tao đưa số điện thoại của nó cho mày, tự mày gởi địa chỉ web cùng tư liệu cho nó. Nhớ kĩ…”
Đường Cần không kiên nhẫn đánh gãy: “Biết rồi! Biết rồi, tuyệt không đào tin tức cá nhân của người khác kiếm lời cho bản thân, không làm mấy chuyện tội ác tày trời, không phát tán riêng tư của người ta!”
“Ừ, vậy được.”
Đối phương cúp điện thoại trước, tiếp theo Đường Cần cũng thả ống nghe, hết sức thỏa mãn đi ngủ.
Mà lúc này, trong phòng ngủ, Phong Tiểu Tiểu tay siết ống nghe thật lâu không nói gì..
Y Y cũng yên lặng đứng chờ trước mặt Phong Tiểu Tiểu, nghe trong điện thoại không hề truyền ra thanh âm, lúc này mới nuốt nuốt nước miếng, chần chờ: “…Chúng ta nghe lén người ta nói điện thoại như vậy có phải không tốt không?”
“…” Phong Tiểu Tiểu từ từ buông ống nghe: “Chị thì tò mò là trên người thằng nhóc kia chẳng phải có điện thoại di động sao?” Mình vốn định gọi điện về nhà cho Y Y , nghe nói bên kia gần đây lại lụt, tuy rằng không tạo thành đại họa gì nhưng tín hiệu lại không tốt, vì thế lo lắng gọi điện. Không nghĩ tới vừa nhấc máy lên còn chưa quay số, thình lình lại nghe đến tình báo kinh người như vậy.
“Có thể là không có tiền nộp tiền điện thoại?” Y Y thật cẩn thận đưa ra giả thuyết: “Em nghe nói tiểu Đường đang túng….”
Ừ, rất có thể…. Phong Tiểu Tiểu bi ai cho vận cứt chó của Đường Cần, thân đường đường là một sát thủ, lại còn là hậu nhân Đường gia. Thế mà chỉ vì vấn đề thiếu tiền lại tiết lộ bí mật tình báo, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, chỉ sợ hắn đời này đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn trên giang hồ nữa.
Nhưng dù sao với mình đó cũng là tin tốt, ra mòi Đường Cần đối với yêu cầu đơn hàng của tóc đỏ cùng lão Hồ đã bất mãn, tuy rằng đối phương sẽ không vì vậy mà chủ động đưa ra yêu cầu hủy đơn, nhưng ít ra sau khi bị động hủy bỏ, khẳng định tiểu Đường sẽ không bỏ qua hai người kia.
“Chị Phong, chị Phong?” Y Y gọi Phong Tiểu Tiểu hồi thần, có chút ngượng ngùng hỏi :”Chúng ta không phải đang muốn gọi về nhà em sao?”
“A? A, đúng rồi.” Phong Tiểu Tiểu lại cầm lấy điện thoại, quay số, bên chờ kết nối bên nói: “Chị nói trước, gọi điện thì gọi điện, nhưng em tốt nhất đùng nói với người nhà mọi chuyện…chỗ nhà em thường xuyên gặp lũ lụt thật không liên quan đến anh Ngao, cũng không phải do ảnh đến đó hành vân bố vũ, đây là vấn đề tự nhiên, chị nghĩ cho dù em có mời anh Ngao đến cũng không có biện pháp giải quyết vấn đề hiện tượng tự nhiên này………”
…………….
Sự kiện sinh hồn giải quyết thuận lợi, hôm sau Phong Tiểu Tiểu lại đến Quỉ phố, một là nói cho Ngao Tiềm một tiếng, bày tỏ ý muốn của tiểu Tinh Vệ mời hắn về quê trị thủy, hai là kể lại quá trình hoàn hồn cho Thành Hoàng, thuận tiện xâm nhập hiểu biết quá trình thành Thành Hoàng của đối phương……….Lần trước vừa nói ra thân phận của ba người, ông anh cơ bắp này cơ hồ là trợn mắt trắng bất tỉnh, ngay cả Hắc Vô Thường bên cạnh cũng không tốt thế nào.
Lúc này thời gian sung túc, vừa lúc lượn lượn kiếm chút thông tin.
“Anh không biết mấy đứa là sao, nhưng anh cùng tiểu Hắc đều là vừa mở mắt, đột nhiên phát hiện mình thành thần…Chưa từng thừa hưởng trí nhớ, cũng không có thức tỉnh pháp thân.” Với việc đối mặt cùng Nữ Oa trong truyền thuyết, Thành Hoàng bày tỏ vẫn rất áp lực, mà sau khi nghe xong quá tình các đại thần thức tỉnh, Thành Hoàng đối với một chi tiết cảm thấy hứng thú—- hắn cùng Hắc Vô Thường dường như không phải pháp thân chuyển thế mà là phàm nhân thăng tiên?!
Nếu ví dụ Thiên Đình như một công ti, đám Phong Tiểu Tiểu là nhân viên cao cấp, tình huống hiện tại là đi khảo sát chi nhánh lấy kinh nghiệm, chờ đủ kinh nghiệm lại trở về vị trí cũ. Mà Thành Hoàng cùng Hắc Vô Thường thuộc loại không có bối cảnh, là người mới vào công ti.
Không có phù triện của Thái Thượng Lão Quân, cũng không có Thái Bạch thần kinh nửa đêm cầm dao bức người biến thân thành phù thủy xinh đẹp, cái gì cũng không có, chẳng qua chỉ đánh mạt chược một đêm sau ngủ đi, hôm sau tỉnh lại thì anh cơ bắp đã biến Thành Hoàng.
“Không đúng.” Phong Tiểu Tiểu nhíu mày khó hiểu: ” Không có Phong Thần bảng cũng không có trong Tử Thụ Tiên Lục( * ), anh đang thuộc loại công dân không hộ khẩu nha.”
(*) Cái này mình chịu kiếm ko ra là cái gì, nhưng mà có thể đoán nó là bản ghi chép, trong đó có thể có thông tin về thần tiên hay đại loại là như thế.
“Hắc…” Thành Hoàng nghẹn một ngụm máu—-mẹ nó, như vậy cũng thành không có hộ khẩu được?!