Nghi thức hoàn hồn không nên chậm trễ, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn đến bệnh viện ngay chiều đó.
Vì quan tâm tới em gái, trong khoảng thời gian này em trai tóc đỏ thường xuyên ở lại bệnh viện, không chỉ có một mình, còn muốn kéo theo cả mẹ ruột. Hắn đã chịu đủ sự vô tình của mẹ khi chỉ vì muốn vào hào môn mà không nhận con gái, dưới ánh mắt của tóc đỏ, có thể cứu được em gái là kết quả hi vọng nhất, nếu thật sự không thể, thì đoạn đường cuối cùng của em gái, ít nhất phải có đủ thân nhân bên cạnh. Điều này là không thể thỏa hiệp, nếu không, hắn thà không chấp người mẹ này.
Cho nên khi Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn tìm được bệnh viện, tình cảnh đầu tiên nhìn thấy là tóc đỏ cùng phu nhân thứ bảy nhà họ Dương đang đứng trước phòng bệnh.
“Tiểu Nghiễn?!” mẹ tóc đỏ có chút kinh ngạc đứng dậy, khuôn mặt diễm lệ phong tình, tuổi 40 đối với một người đàn bà là không trẻ, nhưng làn da vẫn trắng nõn non mịn, trên người lại toát ra vẻ ý nhị của một phụ nữ trưởng thành – đây cũng là nguyên nhân Dương lão đầu cưới bà ta.
Dương Nghiễn tùy ý gật đầu, không có ý phản ứng nhiều, thật sự không phải xuất phát từ tâm lí bài xích mẹ kế, mà với hắn, lọai phụ nữ như vậy có địa vị rất rõ ràng, coi như chỉ là trợ lí bên người của ông già nhà mình mà thôi.
Hai mươi năm qua, lão Dương tổng cộng đổi bảy bà vợ, khi mang bà đầu tiên về ông ta đã nói với Dương Nghiễn rất rõ ràng, những người phụ nữ đó trên danh nghĩa là mẹ kế, nhưng không cần coi trọng, đơn giản xem như bảo mẫu bên người, ở nhà quản lí gia vụ, thuận tiện giải quyết một ít trường hợp cần ra ngoài xã giao, trước khi kết hôn hai bên đã thỏa thuận kĩ về vấn đề tài sản, nên, thích thì có thể kêu một tiếng “dì”, không thích gọi thẳng tên chả sao, nhưng đừng có vội vàng gọi mẹ, rất mất mặt.
Hơn hết là nhừng lời này còn nói ngay trước mặt mẹ kế, biểu tình của bà ta lúc ấy không đẹp nổi, phỏng chừng dã tâm nguyên bản là muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với con trai chồng, sau đó lấy “chân ái” mà mưu đồ gia sản. Đáng tiếc ngay từ đầu đã bị tạt một thùng nước lạnh…
Tóc đỏ thấy người đến là Dương Nghiễn, thái độ không tốt lắm lạnh lùng liếc mắt: “Đến xem náo nhiệt?!” Coi mòi như dám “ừ” một chữ sẽ nhào vào đánh người. Hai người tuy không tính là kẻ thù gặp nhau, nhưng quan hệ cũng chẳng tốt đến đâu, đánh Dương Nghiễn đối với tóc đỏ hoàn toàn không chút áp lực tâm lí, có chăng thì chỉ là áp lực thể năng.
Mẹ tóc đỏ lại có chút kiêng kị, trừng con mình một cái, trách cứ nói: “Nói cái gì vậy!” Sau đó quay đầu cười tủm tỉm đón tiếp Dương Nghiễn: “Tiểu Nghiễn cũng đến thăm A Vi sao?! Không ngờ con còn quan tâm con bé như vậy, vừa lúc, dì còn muốn mua vài thứ cho ba con…”
“Mẹ, ý mẹ là đi mua vài thứ đồ còn quan trọng hơn cả tiểu Vi?!” Tóc đỏ oán hận đánh gãy.
“Thằng bé này.” Mẹ tóc đỏ xấu hổ cười cười, có chút chột dạ. Chủ yếu là sợ tóc đỏ nói với hai người Dương Nghiễn những lời không nên nói, vội trấn an: “Ở đây A Vi có hộ lí chuyên nghiệp chăm sóc, cần gì chúng ta đã làm hết rồi, cứ canh chừng ở mãi ngoài này cũng được cái gì đâu.”
“Dù sao cũng là con ruột cơ mà, nhìn thấy như vậy, làm chút chuyện biểu hiện còn hơn là không làm gì hết.” Phong Tiểu Tiểu có chút nhịn không được xen mồm.
Mẹ tóc đỏ kinh hãi, tóc đỏ bật dậy: “Cô nói cái gì?!” Làm sao cô ta biết được tiểu Vi là em gái ruột của hắn?!
Dương Nghiễn vô tư xoay đầu: “Chẵng lẽ không đúng sao?”
Tâm tình tóc đỏ nhất thời phức tạp nói không nên lời, mẹ tóc đỏ xấu hổ cười: “A…chỉ là một bà con xa thôi, tiểu thư có chút hiểu lầm rồi.”
Dương Nghiễn gật gật: “Vậy thì tránh cho chút hiểu lầm không cần thiết, vừa lúc ở bệnh viện, mọi người có nghĩ nên làm xét nghiệm chứng minh trong sạch không?”
“…”
Phong Tiểu Tiểu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bà ta trắng bệch trong nháy mắt, có chút không thể hiểu nổi thở dài lắc đầu: “Nhà họ Dương lớn như vậy, nếu có hứng thú thì đã sớm moi hết mọi chuyện ra rồi, không điều tra không phải vì tin tưởng dì đây, mà căn bản là không quan tâm…Thật không hiểu nổi dì đang kiên trì điều gì.” Rồi sau đó quay sang tóc đỏ cười cười: “Hi ~ tóc đỏ, bọn này đến xem em gái cậu.”
Sắc mặt tóc đỏ lập tức khó coi còn hơn mẹ mình. Hai người này có ý gì? ! Thoạt nhìn chế diễu lại như là đến giúp đỡ
Dương Nghiễn nói tiếp, Phong Tiểu Tiểu phối hợp thập phần ăn ý: “Mọi người, tôi nghĩ chúng ta nên đổi nơi nói chuyện được không?”
Tóc đỏ cảm thấy như bị tạt một xô nước lạnh, nghĩ đã hiểu rõ mục đích đến đây hôm nay của đối phương, cười nhạo: “Thì ta là đến tìm chúng tôi?” Khó trách sẽ đến trước phòng bệnh của em gái, có thể đối phương tìm được cái gì dị thường trong bệnh lịch của Vương Vi, nếu không là do thái độ của mình có chút đặc biệt khiến đối phương chú ý. Tiếp theo tìm hiểu nguồn gốc, chờ đối phương nắm giữ đầy đủ chứng cớ rồi, giờ chính là đàm phán…
Tóc đỏ tự cho là đã biết rõ chân tướng, song hắn thấy không sao cả, sự tình bị chọc thủng chưa chắc đã là không tốt, ít nhất bản thân có thể quang minh chính đại yêu cầu Dương lão đầu giúp đỡ, lần này sẽ không cần lai che che dấu dấu, lí do đầy dủ chính đáng hơn nhiều. Mà Dương lão đầu hẳn sẽ không vì chút tiền trinh ấy mà làm xấu thanh danh của mình.
Đương nhiên, mặt xấu không phải là không có, tệ nhất là Dương lão đầu cảm thấy mình bị lừa gạt nhiều năm mà tức giận….Tuy rằng lão già này hơn nửa là không thèm để ý đến quá khứ của người phụ nữ bên cạnh, nhưng không có nghĩa ông ta sẽ vui vẻ khi bị người ta lừa gạt…Đến lúc đó sự việc đã bại lộ, không chừng vị trí phu nhân thứ bảy của mẹ mình cũng hạ đài, nhưng chuyện đó có quan trọng không? Chỉ cần Vương Vi có thể tỉnh lại, hết thảy với tóc đỏ chẳng là gì.
Dương Nghiễn dễ dàng dọn hiện trường, đưa hai người kia đi, Phong Tiểu Tiểu đương nhiên được ở lại, lại không ai nghi ngờ cô sẽ động tay chân gì với vương Vi, thứ nhất nơi này là bệnh viện, nếu thực làm cái gì cũng dễ bị tìm ra. Thứ hai, Vương vi cũng chẳng phải là nhân vật quan trọng, nếu muốn quan trọng, như vậy thì cũng chỉ có cái thân phận Dương Nghiễn dùng để kiềm chế hai mẹ con tóc đỏ.
Cho nên ở góc độ nào đi nữa mà nói, an toàn của Vương vi là không cần phải lo lắng.
Phong Tiểu Tiểu khóa cửa, đi đến bên cạnh giường Vương Vi, quả thật có chút cảm giác gì đó, mặc dù dưới góc độ y học cô ta còn sống, nhưng theo góc độ của Phong Tiểu Tiểu thì coi như đã chết.
Thở dài, lấy ngọc bội đặt bên giường Vương vi, Phong Tiểu Tiểu ngồi xuống, đôi chân dần dần dài thành đuôi rắn trắng…Tuy rằng ở trạng thái người thường cũng có thể phát ra linh lực, nhưng hiển nhiên tình huống cơ thể của cô gái này đã rất tệ.
Biến thân xong, Phong Tiểu Tiểu cầm lấy ngọc bội đặt lên người Vương Vi, một làn khói xanh trắng trào ra từ ngọc bội, sau đó theo hướng tay Phong Tiểu Tiểu mà trở về cơ thể cô.
Vì để xác định hồn phách đã trở về chỗ cũ chưa, Phong Tiểu Tiểu còn cố ý nhấc tay nhấc chân kiểm tra cơ thể Vương Vi một lần, trái sờ sờ, phải vuốt vuốt, hàng mi Vương Vi run lên, lặng thinh tỉnh dậy.
Vừa lúc Phong Tiểu Tiểu đang sờ đến bộ ngực của người ta: “…”
Vương Vi mơ hồ vòng vo con ngươi, tựa hồ đầu óc còn đang hỗ độn, một lát sau ánh mắt mới chuyển đến trên người Phong Tiểu Tiểu, sau đó nhìn đến cái tay đặt trên ngực mình: “….chị dâu?”
Phong Tiểu Tiểu rốt cuộc cũng thu tay, nhanh gọn lẹ dứt khoát, ho mãnh liệt: “Khụ khụ khụ! Thật ra đây là hiểu lầm!” Theo lí mà nói, thân thể suy yếu thì hồn phách có trở về cũng phải hôn mê trong chốc lát nữa chứ!
Vương Vi: “…”
“Vậy, ờ, cô tỉnh là tốt rồi, tôi gọi bác sĩ.” Nói xong quay người, kéo đuôi rắn trườn trườn một cái, cảm thấy là lạ.
Cúi đầu, đập vào mắt chính là đuôi rắn quen thuộc, lại quay đầu, quả nhiên Vương Vi há hốc mồm lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“…Đây thực sự cũng là hiểu lầm.” Phong Tiểu Tiểu lệ rơi đầy mặt.
Không ngờ người bình tĩnh lại là Vương Vi, chỉ thấy cô ngặm miệng lại, trên mặt dần lộ ra một bộ thần sắc suy nghĩ sâu xa: “Vốn nghĩ lần trước ở biệt thự là nằm mơ hay là ngủ mơ hồ nhìn nhầm, không ngờ lại là thật…”
“Hử?!”
“Chị quả nhiên là nửa người nửa rắn.” Vương Vi mỉm cười nhìn biểu tình bị dọa của Phong Tiểu Tiểu: “Chị cũng cùng một loại người với anh Dương phải không?”
“…” Phong Tiểu Tiểu quá mức khiếp sợ đã chẳng thể làm ra được phản ứng gì nữa, thật lâu sau đó mới gian nan cười gượng:” Em đây là có ý gì?” Nếu đối phương không sợ, Phong Tiểu Tiểu cũng biến trở về hai chân , sửa sang lại quần áo, ngồi bên mép giường. Nghe giọng điệu của Vương Vi, chẳng lẽ cô ấy không chỉ nhìn thấy đuôi rắn của mình, mà còn nhìn qua Thông Thiên Nhãn của Dương Nghiễn?!
Vương Vi cười, gượng đứng dậy như muốn ngồi, Phong Tiểu Tiểu vội nhét cái gối đầu sau lưng đối phương, đỡ ngồi thẳng mới tránh ra.
Vương Vi cảm ơn một tiếng, sau đó lộ ra chút thần sắc hoài niệm: “Mấy năm trước anh Dương bệnh nặng một trận, nặng đến mức tưởng chừng phải chết, lúc ấy…bác gái đưa em đến làm khách, còn dặn em phải lấy lòng người trong nhà, cho nên để em chăm sóc anh Dương, trong lúc anh ấy hôn mê, em thấy giữa trán anh vỡ ra một đường màu đỏ, còn tản ra hào quang màu vàng.”
“…” anh Hai, anh sớm bị người ta nhìn sạch sẽ rồi! Phong Tiểu Tiểu mặt không chút thay đổi, đáy lòng lại có một vạn con lạc đà Alpaca gào thét chạy chồm.
“Lúc đó em còn nhỏ, lại lần đầu tiên thấy chuyện lạ như vậy, nên bệnh tim tái phát ngất đi…Quan hệ của anh em cùng anh Dương cũng từ đó mà không tốt, vốn hai người bọn họ không tính là hòa đồng nhưng ít ra cũng là nước giếng không phạm nước sông…” Vương Vi buồn cười lắc đầu: “Bởi vì không bao lâu sau khi em hôn mê, anh Dương lại tỉnh, hơn nữa thân thể bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, mà em lại nằm ở bệnh viện gần một tháng. Anh em nghĩ anh Dương đã nói hay là làm chuyện gì đó kích động em, từ đó căm ghét cả nhà, thật ra em chỉ bị dọa mà thôi.”
Phong Tiểu Tiểu cảm giác mình cũng bị dọa, trước không nói đến chuyện em gái này có thể chấp nhận được loại chuyện hoang đường này, chỉ việc cô ấy biết bí mật này nhiều năm như vậy mà vẫn không vạch trần Dương Nghiễn cũng đã thật khó tin.