Đừng Tưởng Em Trang Điểm Thì Anh Sẽ Không Nhận Ra

Chương 19: Đè Cố Vọng Ở Dưới Người




Cái lò nung bên cạnh không biết thế nào lại đúng lúc phun ra hơi nóng, nếu không phải Phượng Ngạo Thiên nhanh tay lẹ mắt tóm được Cơ Cửu Nhi, chỉ sợ lúc này chân nàng không phải đơn giản bị thương như vậy.

Cơ Cửu Nhi bị mang vào phòng trong, vị trí cửa hàng binh khí này cực kì hẻo lánh, muốn đi tim đại phu có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng mà trong này chỉ có mấy đại nam nhân, không ai có thể hỗ trợ nàng cái gì. Cũng may bên trong có dược trị bỏng tốt nhất.

Cơ Cửu Nhi nhận lấy dược từ tay Phượng Ngạo Hải rồi nhìn hắn, ý bảo hắn đi ra ngoài, nàng tự mình có thể xử lí được vết thương.

Phượng Ngạo Hải thế nhưng có chút lo lắng, “Ngươi tự mình xử lí?” Hắn đương nhiên biết danh tiết nữ tử rất quan trọng, liền nói, “Ta đứng ở bên ngoài, nếu cảm thấy khó khăn thì gọi cho ta biết! Nếu ngươi cần lời nói hỗ trợ gì, ta có thể làm giúp.” Phượng Ngạo Hải nói ra thập phần trịnh trọng, trên mặt không có nụ cười bất cần trong dĩ vãng, dứt lời hắn liền xoay người đi ra ngoài.

Cơ Cửu Nhi ngồi trên giường, lưng dựa vào vách tường, chăm chú quan sát trên vết thương trên bắp chân mình. Cơ Cửu Nhi nhẹ nhàng giật giật cái tất trắng của mình, cả người truyền đến một trận đau đớn, lúc này mới phát hiện tất kia đã muốn dính vào da thịt mình.

Nàng sợ run một cái, trong mặt hiện lên chút bối rối, nàng nên làm sao bây giờ? Nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt, nàng định há mồm gọi người nhưng rất nhanh lại nhắm mắt, cúi đầu nhìn cái khay đựng thuốc trị thương bên cạnh, có kéo, băng gạc, dược cùng một bầu rượu, cái gì cũng có.

Cơ Cửu Nhi nghi hoặc nhìn cái khay, bỗng nhiên một đạo ánh sáng hiện lên trong đầu, nàng tự nhiên nghĩ ra một loại phương pháp xử li a. Trước mắt Cơ Cửu Nhi sáng ngời, tay nàng cầm lấy kéo, cắt bỏ chỗ vải không dính đến vết thương ra, sau đó nàng mân miệng hít sâu một hơi, ngón tay nắm chặt kia giật mạnh một cái, vải bố dính lẫn da thịt lập tức bị xé ra.

Đồng tử co rút, Cơ Cửu Nhi đem vải bố kia ném xuống khay, máu tươi tử bắp chân không ngừng đập vào mi mắt, chân nàng đã nóng lên sưng đỏ, còn phồng rộp lên, bởi vì hành động xé rách vừa rồi của nàng mà chỗ phồng lên kia bị vỡ tan ra, máu cùng huyết tương đồng thời hòa vào nhau, đau xót.

Cơ Cửu Nhi cầm bầu rượu lên, đem rượu bên trong đổ vào vết thương của mình.

Tê…

Nàng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, đồng tử nhăm lại, nhưng lại không tỏ ra chút thống khổ nào, chỉ là cái trán trơn bóng chảy ra một chút mồ hôi lạnh.

Dùng ngân châm phá ra một số vết phồng chưa bị vỡ, sau đó nàng dùng miếng bông đã được tẩm rượu từ trước lau vết bỏng một lần, lúc này mới lấy thuốc trị bỏng nhẹ nhàng thoa lên trên, cuối cùng dùng băng gạc đem bắp chân băng bó lại, rốt cuộc Cơ Cửu Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Không lâu sau cảm giác nóng rực đau xót giảm đi không ít, thay vào đó là một cảm giác mát lạnh dễ chịu, Cơ Cửu Nhi nhíu mày__Thuốc trị thương này đúng là dùng được!

Cơ Cửu Nhi gõ gõ vào ván giường, ý muốn báo cho người bên ngoài. Phượng Ngạo hải ngồi chờ đã lâu đột nhiên nghe thấy tiếng động, nghĩ nàng không thể tự mình xử lí liền nhanh chóng đẩy cửa đi vào.

Cúi đầu nhìn đống vải rách nhiễm máu tươi, thần sắc Phượng Ngạo Hải không khỏi căng thẳng, hắn thế nhưng có thể nhận ra da thịt dính trên miếng vải kia. Hắn trừng lớn mắt nhìn chằm chằm mặt Cơ Cửu Nhi, trong lòng nổi lên khiếp sợ, hai mắt nàng vẫn bình tĩnh như cũ, căn bản không có dấu hiệu đã rơi lệ a! Thời điểm xé ra vải bố kia có bao nhiêu đau đớn? Nữ nhân trước mắt này vẫn có thể bình tĩnh như vậy? Phượng Ngạo Hải không nói nên lời.

Cảm giác xé da thịt ra khỏi có bao nhiêu đau đớn Phượng Ngạo Hải đã từng trải qua, lúc trước hắn nghịch ngợm ở Ngự Thư phòng, không cẩn thận làm đổ lư hương trong đó, vừa vặn bị bỏng ở tay, bởi vì miệng vết thương phồng lên quá nhanh nên hắn bị ngự y trong cung cạo chỗ da thịt đó đi, lúc đấy hắn đã đau đến mức khóc rống mấy canh giờ. Nhưng là hiện tại, nhìn nữ nhân trước mắt làm như không có chuyện gì nhìn mình, hắn cảm thấy mình thực đủ thất bại.

Nữ nhân này rốt cuộc là hạng người gì! Phượng Ngạo Hải hoài nghi trừng mắt nhìn Cơ Cửu Nhi, nếu là nữ nhân khác, chắc chắn bị nóng một chút là khóc nháo kinh thiên động địa một trận, chứ đừng nói là trực tiếp mất đi một tầng da, có khi còn ngất đi ấy chứ!

Nàng thế nhưng tự mình xử lí vết thương, tự mình xé ra cái tất đó..

Nữ nhân đủ ngoan a! Trong lòng Phượng Ngạo Hải bỗng nhiên nổi lên ý nghĩ như vậy. Nữ nhân có thể nhẫn tâm với chính mình, tuyệt đối là một loại người ngoài dự đoán của tất cả bọn họ.

Ánh mắt Phượng Ngạo Hải vẫn chăm chú nhìn Cơ Cửu Nhi bắt đầu biến hóa.

Hắn nhớ lần đầu tiên gặp nàng ở Tướng phủ, lúc ấy nàng đem viên đá nhỏ dưới chân làm Cơ Điệp Nhi xấu mặt, khuôn mặt tái nhợt kia thế nhưng lại sở hữu một đôi con ngươi lóe sáng dị thường, chỉ liếc nhìn một cái liền làm cho hắn phải nhớ kĩ.

Buổi sáng gặp nàng ở sau núi Hộ Quốc tự điên cuồng múa que gỗ, hắn như nhìn thấy một nàng tiểu thư khuê các luôn luôn bị quy củ lễ tiết không ngừng chói buộc, không dám vượt qua giới hạn đó mà chỉ dám bất mãn ủy khuất một cách vụng trộm âm thầm.

Mà lần này, Cơ Cửu Nhi bị bỏng nặng, không khóc không nháo, tự mình lo cho mình. Nhìn khuôn mặt không có cảm xúc gì của nàng, trong lòng Phượng Ngạo Hải dâng lên một cỗ thán phục.

“Chủ tử!” Thị vệ của hắn từ bên ngoài đi vào, đi sau hắn là người lúc trước bị phái đi tìm kiếm.

“Công tử, thanh kiếm này dùng tinh cương rèn lên, nhẹ nhàng mà sắc bén vô cùng, thực thích hợp với vị công tử này!” Người nọ đưa kiếm cho Phượng Ngạo Hải.

Phượng Ngạo Hải tiếp nhận kiếm, nhìn kĩ rồi gật gật đầu, sau đó hắn đưa cho Cơ Cửu Nhi, “Tặng cho ngươi.” Hắn khôi phục bộ dáng tươi cười của mình, nhưng nụ cười này với lúc trước không giống, dường như nó chân thật hơn rất nhiều.

Cơ Cửu Nhi liếc mắt liền nhận ra đây là một thanh bảo kiếm, hơn nữa độ dài phù hợp, quả thực thích hợp với nàng, nhưng Cơ Cửu Nhi lại lắc đầu.

Phượng Ngạo Hải khẽ cười một tiếng, “Ngươi lo lắng không có bạc?”

Cơ Cửu Nhi cúi đầu, tỏ vẻ Phượng Ngạo Hải đoán đúng rồi.

“Ngươi yên tâm, ngươi vì đến đây mới bị thường, bọn họ bồi thường ngươi một thanh kiếm coi như công bằng.” Phượng Ngạo Hải đem kiếm tra vào vỏ, sau đó đưa cho Cơ Cửu Nhi.

Cơ Cửu Nhi khó hiểu nhìn hắn, sau đó lại nhìn về phía chủ cửa hàng.

“Công tử nói đúng, khách nhân bị thương ở trong này, chúng ta vốn có lỗi trước, thanh kiếm này làm vật bồi thường quá thích hợp rồi.” Người nọ lên tiếng phụ họa, khuyên bảo Cơ Cửu Nhi, “Chúng ta mở cửa buôn bán, quan trọng nhất danh tiếng, tiểu công tử thỉnh nhận đi.”

Cơ Cửu Nhi nhìn đối phương thật thành khẩn, suy nghĩ trong chốc lát liền cầm lấy thanh kiếm, gật gật đầu với Phượng Ngạo Hải.

Nhìn thấy động tác của Cơ Cửu Nhi, Phượng Ngạo Hải thật cao hứng, “Thời gian không còn sớm, ta đã sai người mướn xe ngựa đến, ngươi bị thương không thể đi đường, ta tiện đường đưa ngươi về.”

Hai người cùng nhau ngồi trong xe ngựa, Phượng Ngạo Hải ôn hòa nhìn Cơ Cửu Nhi, “Lần khác ta sẽ nhận lỗi với ngươi, dù sao ngươi bị thương có một nữa là trách nhiệm của ta.”

Cơ Cửu Nhi trực tiếp lắc đầu.

Phượng Ngạo Hải thấy vậy cũng không nói gì nữa, chỉ là cười cười.

Lúc này, xe ngựa đã đi vào trong chùa, đến trước phòng ở của Cơ Cửu Nhi.

Hồng Nhi nhìn cỗ xe ngựa xa lạ thì có chút nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy Cơ Cửu Nhi bị người ta nâng ra từ xe ngựa thì bị dọa kinh hách một phen, nàng chạy nhanh đến tiếp đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.