Đừng Tưởng Em Trang Điểm Thì Anh Sẽ Không Nhận Ra

Chương 10: Vọng Vọng Không Có Lông Chân




Editor: Quỳnh Nguyễn

Thư kí hướng về phía Cố Khuynh Thành khẽ gật đầu, sau đó nói với Trình Tả Ý: “Tả Ý, cô nói một chút thói quen của An Ny tiểu thư và tình huống cần phải chú ý khi đi theo Đường tổng tham dự bữa tiệc cho Khuynh Thành một lần.”

Trên mặt Trình Tả Ý trước sau như một ôn hòa hữu hảo, chỉ là đáy mắt cô ta hơi hơi xẹt qua xẹt qua ảm đạm, nhưng mà rất nhanh liền quay về bình tĩnh, cô ta quay đầu mở miệng nói với Cố Khuynh Thành, ngữ khí thân thiết mà lại nghiêm túc, nói hết toàn bộ hiểu biết không hề giữ lại cho Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành ghi nhớ mỗi một điều dưới đáy lòng, nói một câu với Trình Tả Ý: “Cảm ơn.”

Ngữ khí Trình Tả Ý vẫn ôn nhu êm tai như cũ: “Không có gì.”

---

Thời gian bữa tiệc là bảy giờ rưỡi.

Khách sạn được chọn là khách sạn Hi Nhĩ Đốn.

Từ trước đến nay buổi tối Bắc Kinh giờ cao điểm cực kỳ tắc đường, cho nên lúc sáu giờ rưỡi Đường Thời liền dẫn Cố Khuynh Thành xuất phát.

Lái xe đã chuẩn bị xe tốt đứng ở cổng chính cao ốc Thịnh Đường, nhìn thấy Đường Thời và Cố Khuynh Thành từ trong cao ốc đi ra, lái xe vội vàng xuống xe, lúc đang chuẩn bị mở cửa xe, Đường Thời lại vươn tay nói: “Giao chìa khóa cho tôi.”

Cố Khuynh Thành đi theo phía sau Đường Thời nghe thế, đáy lòng hơi hơi rụt rụt.

Chẳng lẽ Đường Thời muốn lái xe chở cô đi?

Tưởng tượng đến dọc theo đường đi chỉ có hai người bọn họ, Cố Khuynh Thành nhịn không được khẩn trương lên.

Lái xe cung kính giao cái chìa khóa xe, Đường Thời nhận cái chìa khóa, thuận tay mở ra cửa xe chỗ kế bên tay lái, ném một câu đối với Cố Khuynh Thành phía sau mình: “Lên xe.”

Sau đó liền vòng qua xe, trực tiếp ngồi trên chỗ tay lái.

Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm cửa mở chỗ kế bên tay lái, nhíu nhíu mày.

Đường Thời là để cho mình ngồi trên chỗ kế bên tay lái sao?

Nhưng mà, Tứ Nguyệt rõ ràng nhắc đến với cô, ba năm này tức giận lớn nhất của Đường Thời đó là phụ nữ ngồi chỗ kế bên tay lái xe anh, có rất nhiều phụ nữ chính là mạo phạm vào điểm này mà từ nay về sau không còn cùng xuất hiện với anh nữa.

Anh là muốn mở ra cửa xe, kết quả lại bởi vì nhất thời sơ ý mở sai cửa rồi sao?

Cố Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Thời ngồi ở trên ghế lái đã khởi động xe xong.

Vẻ mặt người đàn ông trước sau như một đều lạnh nhạt.

Cố Khuynh Thành biết tính nhẫn nại của anh từ trước đến nay không tốt, cho nên liền do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn chỗ an toàn, giơ tay lên đóng lại cửa chỗ kế bên tay lái, sau đó mở ra cửa xe phía sau xe, cúi người chui vào.

Cố Khuynh Thành còn chưa ngồi yên, thậm chí cửa xe còn chưa có đóng lại, Đường Thời liền hung hăng giẫm một cước lên chân ga, xe liền đột nhiên phóng ra ngoài.

Cơ thể Cố Khuynh Thành hơi hơi nghiêng tới trước một chút, ngẩng đầu, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt Đường Thời trầm tĩnh, mơ hồ lộ ra một chút âm trầm.

Cô vốn khẩn trương bởi vì hai người một chỗ, lập tức càng trở nên căng thẳng thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.