Đừng Tưởng Em Trang Điểm Thì Anh Sẽ Không Nhận Ra

Chương 1: Xuyên Sách




Editor: May

”Nhưng là....” Người hầu chần chờ.

Lần này, Thẩm Chanh không nói thêm lời nào.

Cô có chút mệt mỏi ngưỡng dựa vào trên ghế sofa, nhắm mắt lại.

Lúc này người hầu mới thở phào nhẹ nhõm, chuyển nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài.

Rất nhanh, lại có một nữ hầu khác mang tới một tấm chăn mỏng, cẩn thận trùm lên trên người Thẩm Chanh.

Một giấc này của cô, ngủ rất sâu, thậm chí quên luôn chuyện muốn đi sân bay đón Diệp Tử.

Chín giờ tối, chuyến bay thành Giang đi thành Đô hạ cánh.

Sau khi Tần Cận và Diệp Tử xuống máy bay, liền mở ra điện thoại gọi điện thoại cho Thẩm Chanh, nhưng gọi liên tiếp hai cuộc đều không ai nghe máy.

Thấy Diệp Tử có chút thất vọng, Tần Cận liền bấm số điện thoại của Thi Vực.

Nhưng kết quả vẫn giống nhau, không phải đường dây bận, chính là tiếng bíp bíp, tóm lại chính là không gọi được.

Bỏ điện thoại di động về trong túi quần, Tần Cận đưa tay kéo Diệp Tử qua, “Sao, không vui?”

Diệp Tử lắc lắc đầu, “Không có....”

Giọng nói hơi mất mát, vẫn đã bán đứng cảm nghĩ nhỏ của cô.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Tần Cận bật cười, tác phong không đúng đắn lại liều lĩnh: “Sao lúc chúng ta tách ra, không thấy em nhớ anh như vậy?”

Diệp Tử ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói rất thấp: “Không giống nhau.”

Tần Cận cười: “Không giống ở điểm nào?”

”Mỹ nhân là mỹ nhân, anh là anh.”

”Nhưng anh cũng là một mỹ nam chính hiệu.” Tần Cận nói xong, cúi đầu cọ cọ trên trán cô, “Thích không?”

Diệp Tử hơi mơ hồ, “Thích gì?”

”Anh.”

”Cái này....”

”Hả?”

”Cái đó....”

”Không cái này cái đó, nói một câu yêu thích anh có khó như vậy sao?”

”Không khó, nhưng là....”

”Có nói không!” Giọng điệu vừa rồi còn rất nhẹ nhàng, lập tức liền trở nên cường ngạnh bá đạo.

”Thích.”

Tần Cận đưa tay chà xát chóp mũi của cô, khóe môi giơ lên một nụ cười tà phóng khoáng không kiềm chế được, “Tiểu Diệp Tử của anh thật ngoan.”

Nói xong, lôi kéo tay Diệp Tử đi ra ngoài phi trường.

Đi ra sân bay, anh gọi điện thoại cho tài xế, bảo tài xế đến sân bay đón anh và Diệp Tử.

Tần Cận cũng có nhà ở thành Đô, không tính quá lớn, nhưng thắng ở điểm tinh sảo.

Một tòa đình viện cổ kính, chỉ có vài người giúp việc, nhưng quản lý tòa nhà rất sạch sẽ.

Sau khi trở lại nhà họ Tần, Tần Cận sai người cất kỹ hành lý, lên lầu tắm rửa một chút, rồi tự mình lái xe mang theo Diệp Tử trở về nhà họ Diệp.

Ở trên đường đi nhà họ Diệp, Diệp Tử nói muốn đi nhà họ Thi thăm Thẩm Chanh.

Tần Cận nghe tiếng, lập tức thả chậm tốc độ xe, quay đầu xe ngay tại chỗ.

Tốc độ xe vừa mới tăng lên, Diệp Tử lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Cũng sắp mười giờ rồi, hiện tại mỹ nhân mang thai, hẳn là đã sớm đi ngủ, chúng ta vẫn không nên đi quấy rầy chị ấy thì tốt hơn.”

Tần Cận nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn cô một cái.

”Phụ nữ chính là thích giày vò người.”

Tuy nói như vậy, nhưng anh vẫn giảm bớt tốc độ xe, quay đầu xe lái về phía nhà họ Diệp.

Nhà họ Diệp, nằm ở trung tâm thành Đô.

Chưa tới 20 phút, xe liền dừng ở ngoài cửa sắt lớn khắc hoa.

Đã mười giờ, đèn nhà họ Diệp đã tắt toàn bộ.

Bước xuống từ trên xe, Diệp Tử mở túi xách mang theo bên mình ra, muốn lấy chìa khóa ra để mở cửa.

Cúi đầu lục lọi ở trong túi một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm được.

Vì vậy cô lại ngồi xổm xuống, đổ toàn bộ mọi thứ trong túi xuống đất.

Tần Cận dựa vào trên xe, vừa đốt một điếu thuốc hút một hơi, lúc đang muốn phun vòng khói ra, liền thấy một món đồ chơi rơi trên đất kia!

Một gương mặt tuấn mỹ lập tức đen đến mức tận cùng.

Anh ném điếu thuốc xuống mặt đất, đế giày hung hăng nghiền qua ở phía trên.

Sau đó, anh bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Tử, dùng một tay kéo cô lên.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nheo mắt lại, “Kẹo que?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.