Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Chương 91: Đừng Làm Rộn




Không cho cô bất kỳ cơ hội nào để nói chuyện, Ngự Ngạo Thiên vén quần áo ngủ cô lên, cúi đầu ngặm vào hai điểm đỏ thắm trên ngực cô, đầu lưỡi trong miệng hắn cùng nhau trêu chọc hai điểm mẫn cảm của cô.

“Hừ hừ, ư. Không muốn...” Sợ âm thanh mập mờ bị người khác nghe thấy, cô theo bản năng cắn chặt ngón tay, cau mày khó chịu.

Dần dần, hắn dường như không cam lòng với việc chỉ trêu đùa cô như vậy, đầu lưỡi men theo bụng cô di chuyển xuống phía dưới. 

Đầu lập tức lâm vào mê man cảm giác trống rỗng, một bên cô thở hỗn hển, một bên cô kháng cự: “Không, không muốn, em... Cái đó em vẫn chưa hết.”

Trong nháy mắt, tròng mắt như đang thiêu đốt của Ngự Ngạo Thiên toàn bộ hóa thành mất mát, hắn chưa bao giờ cảm thấy khao khát cô như vậy, sáng hôm nay là lần đầu tiên, ai ngờ lại... “A.” Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng.

Hắn mơ hồ cảm giác được, sự kích thích sáng nay dường như bị câu nói “thương yêu” kia tác động đến, chỉ là một câu nói lại có thể làm cho hắn khẩn trương như vậy, Ngự Ngạo Thiên đột nhiên cảm thấy mình... làm sao sự thỏa mãn lại trở nên tốt lên như vậy? 

Kiềm chế ngọn lửa khát vọng dưới hạ thân kia, hắn lẳng lặng di chuyển qua bên người cô.

“Nam, Nam Lộc đâu? Anh mang cô ấy đi đâu rồi.”

“Đương nhiên là bị anh đuổi ra khỏi phòng rồi.” 

“Tại sao anh lại có thể làm như thế?” Cô nghĩ, chỉ cần Ngự Ngạo Thiên không có làm hại đến cô ấy là tốt rồi. “Vậy Ly Mỹ Vân đâu, sao anh không ở cùng cô ấy?”

Con ngươi thâm thúy lóe qua một tia u ám: “Bảo bối, anh không nghĩ lúc này em lại nhắc đến cô ấy. Ngủ tiếp đi.” Ngự Ngạo Thiên trở mình ôm cô vào trong ngực.

Dao Dao không cam lòng vùng vẫy hai cái, có thể thấy Ngự Ngạo Thiên không có ý định buông tay, không thể làm gì khác hơn nên cứ mặc kệ hắn. Liếc trộm đồng hồ báo thức nơi đầu giường. 

Mới có năm giờ à? Năm giờ Tiểu Trinh sẽ tới đánh thức mình?

Đúng rồi! Tiểu Trinh? Cô ấy chắc đã biết Ngự Ngạo Thiên ở trong phòng mình, nếu cô ấy không phải người ngốc thì chắc cũng đoán ra được quan hệ của bọn họ chứ.

Vậy phải làm sao bây giờ đây... 

Cô trừng mắt nhìn Ngự Ngạo Thiên bên cạnh, đều tại gã nam nhân khốn kiếp này, hắn thích thú cảm giác ăn bạn gái như vậy sao? Không! Việc này nên hỏi Phong Thần Dật mới đúng! Về mặt này hắn mới chính là cao thủ!

“Cô chủ, cô chủ.” Đã đến sáu giờ, tiểu Trinh cũng không ngồi yên nữa trực tiếp xông vào trong phòng Ly Mỹ Vân. “Không xong, không xong.”

“Chuyện gì không xong?” Ly Mỹ Vân mở đôi mắt đang buồn ngủ ra hỏi. 

“Ngự tiên sinh... Ngự tiên sinh đang ở trong phòng với một cô gái.”

“Cái gì?” Ly Mỹ Vân khi nghe được tin này hoàn toàn tỉnh táo lại: “Cô biết Ngạo Thiên đi khi nào không?”

“Năm giờ tôi đi đánh thức cô ấy, Ngự tiên sinh đã ở trong phòng rồi, chắc hẳn... Ngự tiên sinh chắc là ở trong đó qua đêm.” 

“Đáng chết!” Lúc ba giờ kém năm Ngự Ngạo Thiên đến cô còn đang ở tại biệt thự thủy tinh, cô và hắn đang ở trong cùng một nhà, hắn lại chạy đi đến chỗ cô ấy... Cô gái kia? “Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn có một ngày cô ta sẽ cướp mất Ngự Ngạo Thiên.”

“Cô chủ, nói về nhan sắc, về vóc dáng cô ấy làm sao hơn được cô? Tôi nghĩ Ngự tiên sinh cảm thấy cô ấy mới mẻ mới vui đùa một chút thôi, nếu như cô không ưa cô ấy, tôi sẽ giúp cô trị cô ấy, một con nhóc mới mười chín tuổi dù có lợi hại hơn nữa thì cũng là đứa trẻ còn chưa dứt sữa, cô cảm thấy thế nào?”

“A, vì nguyên nhân đó, nên tôi mới không đem cô ấy xem như đối thủ. Nhưng... đây cũng là cây gai đâm vào mắt tôi! Phải nghĩ cách đem cô ta nhổ ra mới được!” Dứt lời, Ly Mỹ Vân nở nụ cười âm u... 

Sự kiện Lam Độ Quốc Tế không đáng tin cậy đã trôi qua ba ngày nhưng phát ngôn chính thức của Lam Độ Quốc Tế vẫn trốn tránh không có tổ chức buổi họp báo nào, từ góc độ quan hệ xã hội mà nói chuyện này đối với Lam Độ Quốc Tế là vô cùng bất lợi, như vậy chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ phá sản của Lam Độ Quốc Tế mà thôi.

Phòng tài chính Bác Sâm.

“Ok, hoàn thành rồi.” Cả buổi sáng Dao Dao ngồi trước máy vi tính viết gì đó, gần tới buổi trưa cô cười thỏa mãn, đứng dậy và đi về hướng đồng nghiệp cách đó không xa: “Tiểu Kiều, rảnh không? Tôi có chuyện tìm cô, theo tôi ra đây một chút được không?” 

Tiểu Kiều theo Dao Dao đi vào văn phòng: “Tiểu Lạc, cô gọi tôi ra ngoài có chuyện gì?”

“À, là như vậy, tôi nghĩ... Xin cô giúp tôi một chuyện.” Cô cười chân thành.

“Chuyện gấp gì vậy?” 

“Tôi, phiền cô giúp tôi giao cái này cho Hạ Nhậm Lương.” Nói xong, cô đem tập tin cô mới vừa viết đưa cho Tiểu Kiều.

Tiểu Kiều lạnh lùng nhìn lướt qua: “Bảng kế hoạch dự án? Sao cô không tự mình đưa cho Hạ Nhậm Lương đi, sao lại muốn nhờ tôi đưa?”

Nếu như cô có thể tự mình đem đi thì cũng không nhờ Tiểu Kiều nhưng mà nhờ người khác đưa cô cũng không yên tâm, chỉ có Tiểu Kiều là lựa chọn tốt nhất. 

Bởi vì lúc ở phòng tài chính cô đã nghe một ít chuyện linh tinh, đó chính là việc Hạ Nhậm Lương từng đối với Tiểu Kiều có chút ấn tượng tốt, đáng tiếc Tiểu Kiều là người theo đuổi cuộc sống vật chất, nếu không tình cảm của hai người trong lúc đó cũng sẽ không mất đi.

Hiện nay, thân phận của Hạ Nhậm Lương đã khôi phục, Tiểu Kiều lại là phụ nữ yêu tiền, thường những người như thế tính lợi dụng người khác là lớn vô cùng: “Tiểu Kiều, cô cũng từng nghe nói qua chuyện của tôi và Hạ Nhậm Lương, thật ra không nói gạt cô, tôi đã có bạn trai, bạn trai tôi sau khi biết chuyện này thì rất tức giận, anh ấy không muốn có bất kỳ chuyện gì liên quan giữa tôi và Hạ Nhậm Lương nhưng Hạ Nhậm Lương đã từng giúp tôi, nhìn dáng vẻ hiện tại của anh ấy rất khó vượt qua chuyện này, bảng kế hoạch dự án này có thể giúp anh ấy vượt qua khó khăn.” Nói tới đây, Dao Dao đảo mắt một cái: “Nếu như bảng kế hoạch dự án này do Tiểu Kiều đẹp nhất của phòng tài chính đưa tới, theo tính cách của Hạ Nhậm Lương hẳn anh ấy sẽ rất cảm động phải không?”

“Hả? Tôi xem như là đã hiểu rõ ràng ý của cô, cô muốn đem phần công lao này nhường cho tôi phải không?” 

Dao Dao gật đầu thừa nhận.

Nào ngờ, Tiểu Kiều lạnh lùng liếc mắt lên: “Hạ Nhậm Lương đâu có xem phụ nữ như tôi là ra gì, anh ấy có thể giả dạng người nghèo đến Bác Sâm làm việc có thể thấy được anh ấy cực kỳ ghét phụ nữ, cô nghĩ đưa tôi bảng kế hoạch dự án này giao cho anh ấy là anh ấy có thể cảm động sao? Ấu trĩ!”

Thấy Tiểu Kiều không chịu đi, Dao Dao vội vàng bước lên chặn cô ấy lại: “Tiểu Kiều, cô đã hiểu sai ý tôi rồi. Tôi nói tới cảm động không phải là về phương diện tình cảm.” Cô hé môi nở nụ cười: “So với tôi cô càng hiểu Hạ Nhậm Lương hơn, lấy tính cách dịu dàng của anh ấy, nếu như cô giúp anh ấy, anh ấy sẽ đối xử tệ với cô sao? Nói tới chuyện này cũng như là buôn bán mà không cần vốn, cùng lắm không được thì chạy thôi, nếu đổi lại là tôi... A, tôi sẽ không chút do dự mà tiến hành liền.” Nói xong, cô đem bảng kế hoạch dự án nhét vào trong tay Tiểu Kiều, sau đó liền rời đi. 

Nhìn bóng lưng Dao Dao dần đi xa, Tiểu Kiều đột nhiên có loại cảm giác Dao Dao là đang định giả heo ăn thịt hổ, cô nhóc này làm cho người ta ấn tượng đầu tiên về cô ấy là rất đơn thuần, đáng yêu nhưng lúc này biểu hiện của cô ấy lại giảo hoạt, đặc biệt là đôi mắt nhìn như hiểu lòng người kia, bên trong lấp lánh ánh sáng toàn bộ điều là giảo hoạt, thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong: “Tiểu Lạc, tôi quyết định giúp cô.”

Nghe âm thanh sau lưng truyền tới, Dao Dao dừng bước, quay dầu cười ngọt ngào.

Nhưng giờ phút này biểu hiện của cô là một người có thể nắm chắc toàn bộ phần thắng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.