Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Chương 27: Hạ Độc




Editor: LaOngDao142

Liễu thị đen mặt, lạnh giọng mở miệng nói: "Con gái của ta làm sao có thể hạ độc hại Tưởng quốc công, tướng quân ngươi tốt nhất không nên ngậm máu phun người."

Trên sườn mặt cương nghị của tướng quân Tưởng Huyền Thành tràn đầy âm trầm: "Đây không phải là bản tướng ngậm máu phun người, mà được Linh Lôi Khuyển tìm ra, phải biết rằng Linh Lôi Khuyển từng ngửi mùi độc dược phụ thân ta trúng phải, hiện tại nó tìm ra trên người con gái ngươi cùng nha hoàn của nàng ta, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Huống hồ nếu ta nhớ không lầm, con gái ngươi là đệ tử Lăng Vân Tông, am hiểu y thuật không phải sao? Nói vậy độc thuật của nàng ta cũng rất lợi hại đi."

"Hôm nay Vĩnh Ninh Hậu phủ các ngươi không cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, ta nhất định sẽ giết tiện nhân kia."

Tưởng Huyền Thành duỗi một cánh tay dài tức giận chỉ vào Vân Thiên Tuyết.

Sắc mặt Liễu thị không nói ra được khó coi.

Bên trong Vinh Hạc Đường, không ai nói chuyện.

Tưởng gia cùng Vân gia không ai nhường ai, Tưởng gia có thái tử bảo vệ.

Vân gia cũng có Hoài vương bảo vệ, thậm chí Tuyên vương.

Cho nên Tưởng gia làm sao có thể không mượn cơ hội này hung hăng dọn dẹp người Vân gia.

Bên ngoài Vinh Hạc Đường, nhất thời không người nào nói chuyện.

Vân Thiên Tuyết trong lòng Liễu thị phun ra một búng máu, sau đó dễ chịu hơn một chút, nàng ta giãy dụa ngước mắt nhìn hướng bốn phía, không hiểu tại sao nàng ta lại rơi vào tình cảnh như vậy, trên người nàng ta tại sao lại xuất hiện mùi độc dược gì đó, còn có nàng thế nào một chút cũng ngửi không thấy.

Vân Thiên Tuyết suy nghĩ, ngước mắt nhìn về Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch trong đám người, nước mắt giàn giụa nhẹ giọng mở miệng: "Vương gia, ta không có, ta cũng không có làm gì."

Tiêu Thiên Dịch khẽ nheo mày, hắn không tin Vân Thiên Tuyết hạ độc Tưởng quốc công.

Đây cũng không phải nói hắn cở nào tin tưởng Vân Thiên Tuyết, mà bởi vì hắn biết, Vân Thiên Tuyết tuyệt đối không có lá gan đi hạ độc Tưởng gia.

Mà Tưởng gia cũng không phải không biết điều này, bọn họ cắn chặc Vân Thiên Tuyết, không phải là muốn dọn dẹp Vân gia sao.

Tiêu Thiên Dịch vừa nghĩ vừa chậm rãi nói: "Tướng quân, chuyện này rõ ràng rất kỳ lạ. Tính tình Thiên Tuyết luôn luôn ôn hòa, nàng đã kiên quyết không hạ độc Tưởng lão quốc công, chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ lại sẽ tốt hơn."

"Tuyên vương điện hạ nói thật dễ nghe, phụ thân ta hiện tại còn nằm ở trên giường bất tỉnh nhân sự đây, Tuyên vương điện hạ qua loa nói bàn bạc kỹ hơn, chẳng lẽ là muốn bao che hung thủ."

Tưởng Huyền Thành tuyệt không cho Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch chút mặt mũi, sắc mặt Tiêu Thiên Dịch không nói ra được khó coi.

Hắn bị phụ hoàng ghét bỏ, bị Tưởng hoàng hậu chèn ép, bị Tiêu Cửu Uyên khinh khi, chẳng lẽ còn phải bị một Tưởng Huyền Thành nhỏ nhoi bắt nạt.

Mặt mũi Tiêu Thiên Dịch lạnh lẽo, lạnh lùng mở miệng nói.

"Chẳng lẽ tướng quân cho rằng chỉ cần một Linh Lôi Khuyển liền muốn giết đích Vĩnh Ninh Hậu phủ, tướng quân nói nàng mưu tính phụ thân ngươi, liền lấy ra chứng cớ đến đây đi, bằng một súc sinh liền muốn giết người, chuyện này bổn vương không ủng hộ, nếu như tướng quân cho rằng chuyện này là ván đã đóng thuyền, như vậy bổn vương nguyện cùng tướng quân vào cung gặp hoàng thượng."

Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch luôn luôn tôn quý ưu nhã, rất ít khi nghiêm túc như vậy, hôm nay cũng là bị chọc tức.

Sắc mặt Tưởng Huyền Thành không nói ra được khó coi, đang muốn mở miệng.

Vân Thiên Tuyết vẫn dựa vào người Liễu thị, lúc này đã bình tĩnh lại, nàng ta suy nghĩ trước sau một phen sau, cảm giác nàng ta bị người khác gài bẫy, người cùng nàng ta có thâm cừu đại hận, trừ Vân Thiên Vũ không còn người khác.

Mà lúc nãy nàng ta rõ ràng thấy bên cạnh Vân Thiên Vũ có một nữ tử lạ mặt, nữ tử này nàng ta cho tới bây giờ không thấy qua.

Nói không chừng cô gái này chính là người hạ độc giết Tưởng lão quốc công, Vân Thiên Vũ chẳng những không đem người này giao ra đây, còn hãm hại nàng, tiện nhân này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.