Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Chương 17: Nhìn Hắn Không Vừa Mắt




Editor: LaOngDao142

Tiêu Dạ Thần càng nghĩ sắc mặt càng khó nhìn, trong lòng đặc biệt đau.

Nói thật ra, khi nãy Tiêu Cửu Uyên cảnh cáo hắn không được nhớ thương Vũ Mao, hắn mặc dù đáp ứng, nhưng trong lòng còn có một chút ý nghĩ, chờ Tiêu Cửu Uyên hủy bỏ hôn sự với Vũ Mao, vậy hắn không phải là liền có cơ hội sao?

Hắn và Vũ Mao tình cảm không tệ, nếu như hắn cưới nàng, nàng nhất định sẽ nguyện ý.

Nhưng bây giờ hắn lại phát hiện Tiêu Cửu Uyên để ý Vũ Mao, vậy hắn sẽ buông tay sao? Tiêu Cửu Uyên sẽ để cho những người khác cưới Vũ Mao sao? Phải biết tính độc chiếm của Tiêu Cửu Uyên rất lớn, hắn đã thích hay để ý vật gì đó, tuyệt đối không cho phép người khác nghĩ đến.

Nếu như ai có can đảm nhớ thương đồ của hắn, chỉ có một con đường chết.

Hắn dám cùng Tiêu Cửu Uyên đối nghịch sao? Hắn dám lấy cả An Thân Vương phủ cùng Tiêu Cửu Uyên đấu tranh sao? Quan trọng là Vũ Mao nghĩ như thế nào?

Con ngươi Tiêu Dạ Thần như vực sâu, không nói một lời đi theo phía sau người khác ra khỏi yến các.

Mọi người bên trong yến các đi rất nhanh, trong viện liền yên tĩnh.

Bên trong Vinh Hạc Đường lúc này hết sức náo nhiệt, Hoàng hậu nương nương mang theo hai vị công chúa ra cung vội tới chúc thọ Tưởng lão thái quân, còn mang đến vật hoàng thượng ban thưởng, một pho tượng Ngọc Quan Âm cao hai thước, Ngọc Quan Âm không phải bảo vật hiếm thấy, nhưng có điều khuôn mặt của Ngọc Quan Âm, thế nhưng cùng Tưởng lão thái quân có chút giống.

Không biết khuôn mặt của Ngọc Quan Âm là tự nhiên giống như Tưởng lão thái quân hay hoàng thượng cố ý làm, nhưng hoàng thượng rất coi trọng Tưởng gia là thật.

Bên trong Vinh Hạc Đường các phu nhân bái kiến Hoàng hậu nương nương, lại cùng nhau khen ngợi hết lời Ngọc Quan Âm hoàng thượng ban thưởng có mặt mũi giống như lão thái quân, tóm lại cái gì cũng nói.

Vinh Hạc Đường một đoàn náo nhiệt, ngoài cửa có nha hoàn đi tới bẩm báo: "Bẩm lão thái quân, Đại tiểu thư dẫn các tiểu thư toàn bộ đều đến, thái tử điện hạ và Ly thân vương gia cũng đã tới."

Bên trong Vinh Hạc Đường, tiếng cười bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt của mọi người nóng bỏng nhìn về cửa.

Thái tử đã tới, Ly vương gia đã tới.

Chỉ có điều mọi người tự động coi thường Ly thân vương gia, mặc dù Ly thân vương gia quyền cao chức trọng, lại có khuôn mặt tuấn mỹ vô song, nhưng chủ yếu người này không thể gả, lúc trước liên tiếp hại chết bốn vị hôn thê, còn ai dám đem nữ nhi gả cho hắn, huống chi hắn đã được hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn.

Tại chỗ không ít người cũng đem chú ý dời đến trên người thái tử.

Thái tử tới, nói vậy Hoài vương Tuyên vương cũng đã tới.

Thái tử, Hoài vương, Tuyên vương đều có tiểu thiếp, nhưng chánh phi vẫn chưa có.

Cho nên nữ nhi của bọn họ nếu được các hoàng tử nhìn trúng, tất nhiên sẽ cưới vào vương phủ làm vương phi, từ đó nhảy một bước trở thành người trên cao.

Vinh Diệu Đường, mọi người lòng tràn đầy tính toán.

Hoàng hậu nương nương phất phất tay ý bảo nha hoàn nói: "Mời thái tử và Ly thân vương gia tất cả đều xin vào đi."

May mà bên trong Vinh Diệu Đường khá lớn, bằng không quá nhiều người căn bản không đủ chỗ.

Nha hoàn lên tiếng thật nhanh đi ra ngoài, mời thái tử và Ly thân vương gia cùng với Hoài vương Tuyên vương đi vào.

Lần này Tiêu Cửu Uyên cuối cùng không gọi Vân Thiên Vũ, mà là cùng thái tử dẫn đầu đi vào, Hoài vương Tuyên vương đi theo sát phía sau đi vào.

Vân Thiên Vũ đi ở phía sau một chút, trong lòng rốt cuộc hoàn toàn buông lỏng xuống.

Nói thật ra nàng thật đúng là không muốn cùng Hoàng hậu nương nương trước mặt thân cận, trước mắt kinh thành ngoài mặt  đều bình thản, nhưng trong tối đối chọi gay gắt, lục đục với nhau không ngừng.

Nàng cũng không muốn bị kéo vào những âm mưu quỷ kế này.

Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nhìn về Họa Mi, sắc mặt hơi tái Họa Mi hơi tái, đi đứng không vững, rõ ràng bị dọa đến không nhẹ, thấy nàng ấy như vậy, Vân Thiên Vũ không nhịn được cắn cắn, trong lòng thầm mắng, Tiêu Cửu Uyên đáng chết khốn kiếp.

Lúc trước nên một cước đem hắn đá cho hắc y nhân, quản hắn chết sống khỉ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.