Đừng Treo Đau Thương Trước Cửa

Quyển 2 - Chương 5




Editor: Trà sữa trà xanh

Mới vừa chuyển vào nhà mới, cho tới trưa đại não của Tần Ngu đều ở trạng thái hưng phấn cực độ, lê dép một hai ba tầng qua lại nhảy, Hứa Giang Nam gọi người làm thêm giờ tới dọn dẹp, Tần Ngu đầu lắc như trống lắc, chỉ mình, "Có người rồi, vị hôn thê cần cù dũng cảm của anh."

Hứa Giang Nam không hề bị lay động, một cái nhà lớn như vậy, ước chừng một trăm tám mươi mét vuông, giao cho một mình Tần Ngu dọn dẹp, anh không làm được, nhìn Tần Ngu chìm đắm lắc đầu, "Không, vị hôn thê là dùng để * , nếu như là để dọn dẹp, anh trực tiếp thỉnh một bảo mẫu thì tốt rồi."

"Vị hôn thê của anh có tay có chân, đầu óc linh hoạt tứ chi phát triển, tự nguyện hành động làm bảo mẫu." Tần Ngu nhíu mày, rất là đắc ý tạo tư thế Đại Lực Thủy Thủ (=dốc sức, mạnh mẽ) cho Hướng Giang Nam nhìn, ánh mắt hơi bỉ ổi.

Đầu óc linh hoạt? Lần này Hứa Giang Nam không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Tần Ngu tám tuổi vẫn còn ở nhà trẻ, nhưng những khiếm khuyết bẩm sinh cũng làm cho cô buông tha lý tưởng cao cả trở thành một học sinh giỏi nhất trường, thời điểm sơ trung Tần Ngu ngày đêm khổ học, siêng năng, cuối cùng cùng Hứa Giang Nam lên cao trung, cao trung lại là ba năm dốc hết tâm huyết, kết quả chỉ đậu vào một trường đại học trên thị trấn, sự thực chứng minh, cho dù có chỉ số thông minh cao gì đó, một khi sinh ra đã kém cỏi sau sau này khó bổ sung vào, hai mươi mấy năm sau, đầu óc của Tần Ngu cũng không có phát triển thêm, đầu óc linh hoạt, hình như cùng cô không có quan hệ gì.

Tần Ngu thấy ý chí của Hứa Giang Nam thập phần kiên định, cuối cùng quyết định ra đòn sát thủ, một đường thẹn thùng chạy đến bên người Hứa Giang Nam, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương choàng vào cổ Hứa Giang Nam, giống như là cây tầm gửi, đầu không ngừng cọ vào ngực Hứa Giang Nam, cọ qua cọ lại, như con mèo nhỏ, mắt to trắng đen rõ ràng vụt sáng nhìn Hứa Giang Nam, giọng nói làm người ta như chạm vào điện, "Lão công, anh cho em làm đi mà, anh sợ em mệt mỏi, chúng ta có thể cùng quét d.;dlqd dọn, hơn nữa, không phải là còn có Tần Lãng sao, nên sử dụng tốt."

Tần Lãng nằm ở cạnh TV cầm lấy một chiếc xe lửa được điêu khắc bằng gỗ chơi đùa phi thường cao hứng, nghe Tần Ngu gọi mình, ngây ngốc ngước mắt lên, sau đó sững sờ, mấy giây sau, có chút ghét bỏ nhìn Tần Ngu một cái, "Mẹ mẹ, sao mẹ lại giống con sâu bò tới bò lui, ghê tởm chết."

Ánh mắt Tần Ngu như một loại dao nhỏ lập tức phóng tới.

Tần Lãng mấp máy đôi môi hồng phấn, nuốt từng ngụm nước, mỗi lần như vậy, là lúc cái mông của nó bị đánh chia năm xẻ bảy.

Cười thầm, nhu thuận mở trừng hai mắt nhìn Hứa Giang Nam, "Chú Giang Nam, mẹ làm việc nhà là tốt nhất, thật đó."

Sắc mặt Tần Lãng phá lệ miễn cưỡng.

Tần Ngu hài lòng gật đầu nhẹ, đôi mắt trông mong nhìn về phía Giang Nam, "Anh xem, Tần Lãng đều nói như vậy, anh nên đáp ứng người ta sao ~~~ "

Hứa Giang Nam mấp máy môi, nhẹ nhàng bắn một tý vào trán Tần Ngu, bất đắc dĩ nói, "Tiểu Ngu Nhi, vài năm không gặp, công phu làm nũng tăng thêm nha."

"Vài năm không thấy, anh càng cao càng đẹp trai như vậy, ít nhiều gì em cũng nên có chút tiến bộ."

"..."

Hứa Giang Nam nhéo mũi Tần Ngu một tý, "Em nha, anh với em cùng dọn dẹp."

Tần Ngu mừng rỡ con mắt đều muốn híp lại, cô cũng biết, đòn sát thủ của mình không người nào có thể chống lại, từ thời thiếu niên, lần nào chiêu này cũng áp dụng tốt trên người Hứa Giang Nam, không d;dlq/d nghĩ tới, thời gian dài như vậy, Hứa Giang Nam vẫn thích cái giọng điệu này, đối với việc cô làm nũng quả thực không hề sức chống cự.

Sự thật chứng minh, khi người phụ nữ làm nũng đều có lực sát thương khổng lồ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là: Phải xem mặt.

Cũng may, cô giữ ngoại hiệu bà mẹ bánh mì nướng Tây Thi, bộ dáng trang điểm của cô, người gặp người thích.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.