Đừng Treo Đau Thương Trước Cửa

Quyển 1 - Chương 6




Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Tuyền

Thấy hắn, trong lòng Ninh Tiểu Nhàn trước tiên có ba phần áy náy. Lừa gạt một người thành thật như vậy, nàng cảm thấy chút “lương tâm” trên người mình thật là ít ỏi làm người ta lo lắng bất an.

“Ninh cô nương bị kinh sợ rồi.” Hắn không đợi nàng mở miệng đã nói trước, “Vết thương trên người cô dài khoảng một tất, đã được tiêu độc, cũng được đắp linh dược của sư môn ta rồi. Chỉ cần thêm một canh giờ nữa là có thể khôi phục.”

“Ta ngủ bao lâu rồi?” Trường Thiên rốt cuộc đã dùng bao nhiêu độc?

“Đầu giờ Dậu chúng ta quay lại. Hiện tại đã là giờ Hợi, bọn hạ nhân nói trước khi chúng ta trở lại có nghe thấy tiếng động khác thường vang lên ở đại sảnh, như vậy cô cũng đã hôn mê ít nhất ba canh giờ rồi.”

Nói cách khác, nàng đã ngủ một lúc sáu tiếng liền! Trường Thiên, ngươi thật độc ác nha.

Nàng liếc nhìn bả vai, quả nhiên được quấn băng vải, không nhịn được hỏi: “Ai bôi thuốc giúp ta?” Hiển nhiên không thể là người trước mặt này, nàng cũng hy vọng không phải là Thạch Quý San, nếu không khó mà đảm bảo nàng không bị rắc thêm chút đoạn trường tán hay gì đó.

“Bọn nha hoàn trong phủ giúp cô nương rửa sạch và bôi thuốc.” Khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi đỏ lên, sau đó nghiêm túc nói, “Ninh cô nương, cô có thể kể lại những chuyện đã xảy ra sau khi chúng ta rời phủ không?”

“Ừm. Sau khi các ngươi rời đi, yêu quái kia cũng không có hành động gì.” Nàng bắt đầu kể những chuyện đã bịa đặt xong, “Hắn chỉ cúi thấp đầu ngồi dưới đất. Các ngươi không có ở đây, ta đứng cách hắn rất xa, cũng vẫn bình an vô sự. Một lát sau, hắn đột nhiên mở miệng nói chuyện, nói chỗ bị ngươi đả thương lúc trưa rất đau, bảo ta nhìn giúp nó xem. Ta nghĩ nó bị trói chặt, cũng không thể làm được chuyện gì xấu, nên đã đi qua xem.”

Giọng điệu nàng lúc nói chuyện vô cùng chậm chạp, giống như đang nhớ lại tình huống lúc đó, Quyền Thập Phương nghe rất chăm chú, Ninh Tiểu Nhàn nhìn dáng vẻ này của hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy có lỗi.

“Trưa hôm nay Quyền sư huynh dùng phi kiếm đả thương nó. Ta thấy phía dưới xương sườn của nó đúng là bị thủng một lỗ, dài chừng như thế này này.” Nàng dùng tay khoa chân múa tay một chút, lại không cẩn thận đụng phải vết thương trên vai, phải “hít hà” một tiếng, “Vết thương kia vẫn cứ chảy máu, ta nhìn không đành lòng, yêu quái kia nhìn có vẻ cũng mệt mỏi, ta liền hỏi nó có thể giúp gì không.”

Quyền Thập Phương thở dài nói: “Ninh cô nương có tấm lòng thiện lương, không so đo nó lúc trưa suýt nữa đã lấy mạng cô.”

Lời này làm cho lòng nàng cảm thấy bất an. Tính của Ninh tiểu thư thật sự có thù tất báo, giờ này A Phúc đang bị hút linh lực trong Thần Ma ngục, sự thống khổ này thì chết còn thoải mái hơn. Vẻ bạch liên thánh mẫu này, chỉ có lúc nàng đang giả vờ mới có thể hiện ra thôi. Cho nên nàng vội vàng nói tiếp: “Nó bảo ta lấy trong áo nó ra chút thuốc trị thương, đắp lên giúp nó.”

Chân mày Quyền Thập Phương hơi động đậy: “Là thuốc trị thương như thế nào?”

“Là một thứ hạt màu đen.”

“Có ngửi thấy mùi thơm không?” Hắn vội vàng hỏi.

“Có, thuốc này vừa được lấy ra làm cả phòng đều thơm, là một mùi thơm rất đặc biệt. Sau khi ta bôi lên vết thương của nó, chỉ một lát sau, vẻ mặt của nó tốt lên nhiều. Nhưng mắt càng ngày càng đỏ. Ta thấy sợ, đang muốn lui về phía sau, ai ngờ nó cười cười hai tiếng, đột nhiên vận sức, làm đứt tiên tác của Dư sư huynh.”

Nàng cắn chặt môi dưới: “Ta, ta không nhịn được kinh hoảng hô lên một tiếng. Nó thấy ta kêu lên, rất không thích, liền dùng móng vuốt tóm lấy ta, còn nói nể ta giúp nó thoát được, tha cho ta một mạng, sau đó ta liền rơi vào hôn mê, bất tỉnh nhân sự.”

Quyền Thập Phương thở dài, tự trách: “Cũng trách ta chưa có nhiều kinh nghiệm, lúc bắt được yêu quái lại không để ý lục soát trên người nó, ngược lại làm cho Ninh cô nương bị thương. Lúc nãy đánh nhau ở sào huyệt của yêu quái, có mấy yêu quái nhìn có vẻ bị thương nặng sắp không chịu nổi nữa, lấy thứ thuốc này ra nuốt. Sau khi dùng thì sức lực lại tăng lên nhiều, hai vị sư đệ không cẩn thận đã bị đả thương.”

Nghe đến đó, Ninh Tiểu Nhàn cũng biết là mình đã lừa thành công rồi. Bởi vì tự mình đã trải qua, nên đám người Triều Vân Tông đã tin lời giải thích của Ninh Tiểu Nhàn. Trên người A Phúc quả nhiên có thứ thuốc như vậy chính là một thứ hỗn hợp xạ hương do linh thảo chế thành có thể thúc đẩy sự bộc phát trong người yêu quái. Trong khoảng thời gian ngắn sau khi dùng thuốc có thể làm tăng khí lực và tốc độ của yêu quái, cũng chỉ có tác dụng đối với yêu quái, là thuốc chuẩn bị cho bọn chúng khi liều mạng đánh nhau, chỉ là sau khi dược hiệu qua đi, khó tránh khỏi rơi vào trạng thái uể oải.

Ninh Tiểu Nhàn tổng kết, đây chính là thuốc kích thích của yêu quái.

Thật ra thì sau khi mọi người trở về phủ phát hiện ra nàng ngã bất tỉnh dưới đất, Quyền Thập Phương bảo Thạch Quý San đi kiểm tra vết thương trên vai nàng. Người kia mặc dù tâm không cam tình không nguyện, nhưng vẫn nói kết quả khám vết thương cho hắn. Vết thương này vừa mịn vừa dải, kéo dài từ dưới xương quai xanh cho đến tận đỉnh vai trái, đúng là giống như dùng móng vuốt rạch, mà vết thương lại biến thành màu đen, hiển nhiên là có độc, xem ra là có người muốn cho nàng một bài học.

Kể ra Trường Thiên đúng là có thủ đoạn, lúc đuổi theo A Phúc nhìn thấy hắn đả thương người khác đã bắt trước được giống mười phần thủ đoạn của hắn. Vết thương trên vai Ninh Tiểu Nhàn tuy đáng sợ, máu cũng chảy không ít, nhưng miệng vết thương không sâu mấy, đắp sinh cơ linh dược của Triều Vân Tông lên, dưỡng một buổi tối là khỏe lắm rồi.

Quyền Thập Phương nói cho nàng biết: “A Phúc có để lại một tờ giấy trên bàn, đại ý là bảo chúng ta không cần đuổi theo, nó cũng sẽ rời khỏi huyện Tứ Bình, từ này về sau ai đi đường nấy, không làm khó dễ lẫn nhau.” Lúc thấy tờ giấy này, đám tu sĩ đều tỏ vẻ khinh bỉ, thầm nghĩ con tiểu yêu này khẩu khí không nhỏ, nhưng mà nó đi khỏi huyện Tứ Bình, sự an toàn của Hoàng lão tài cũng đảm bảo hơn một chút, Quyền Thập Phương cũng an tâm hơn.

“Đám yêu quái kia thì sao?” Nàng quan tâm đến kết quả cuộc chiến hơn.

“Thì ra Cao thôn trang đã biến thành cứ điểm của yêu quái, bên trong không còn người sống.” Hắn thở dài nói, “Cao thôn trang là nơi vắng vẻ, có ít người lui tới. Cả nhà Cao gia chừng ba mươi người đều bị hút thành xác khô, đã hơn hai tháng cũng không có ai phát hiện ra.” Trong lòng hắn cảm thấy may mắn, vì không mang nàng đi theo, nàng mà nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ kia thì làm sao chịu nổi?

“Đám yêu quái kia bị chúng ta đánh chết chín con, làm bức vương Qua Thẩu gãy một cánh tay, đã một mình tẩu thoát. Còn lại năm con, cũng bị chúng ta bắt lại. Trước khi chúng ta rời đi, đã châm lửa đốt trụi Cao thôn trang.” Lông mày hắn nhíu chặt lại, hiển nhiên bắt giặc không bắt được vua làm hắn rất là bất an. Dù sao nhà ngoại tổ phụ ở huyện Bắc Bình, nhỡ đâu Qua Thẩu kia bị dồn ép quá mức, khai đao người thân của hắn cho hả giận thì phải làm sao bây giờ?

“Vừa nhận được lệnh bí mật do tông môn truyền âm đến, yêu cầu các đệ tử xuống núi nhanh chóng trở về. Chậm nhất là sáng sớm mai, ta phải dẫn mọi người trở về tông môn. Đám dơi kia vốn chẳng bao giờ xuất hiện ở đây, lại có máu có tác dụng cầm máu. Sư môn của ta rất coi trọng, yêu cầu ta mang theo đám dơi yêu sống trở về.”

Ai, trong lòng hắn nhớ ra, trừ ngoại tổ phụ, tất nhiên là còn có nàng. Ninh cô nương kiên trì muốn đi về phía Tây. Hiện nay thế đạo khó khăn, một cô nương như nàng cũng không biết có thể đi nổi không. Hắn có lòng đưa tiễn, nhưng công việc ở tông môn bề bộn, hắn lại là đệ tử được chưởng môn ký thác kỳ vọng.Sau khi trở về tông môn, lần đi ra ngoài tiếp theo, không biết phải chờ tới bao lâu sau nữa.

Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên nghe hiểu phiền não của hắn: hắn không có thời gian. Ngoại trừ Qua Thẩu, hung thủ trên lưng gánh hai nhân mạng còn chưa bắt được, nhưng đúng là mệnh sư phụ khó cãi a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.