Đúng! Tôi Là Một Con Bé Lạnh Lùng

Chương 1




Tinh hạt do Thôn Nguyệt Thức ngưng tụ trong đầu Thạch Mục chợt run lên, toả ra một lực hấp dẫn nhàn nhạt làm một đám Pháp lực từ trong dòng chảy của Pháp lực bong ra, tràn vào trong não hải, va đụng với tinh hạt trong đó.

"Oanh" một tiếng.

Sau khi tinh hạt nhẹ run lên một cái, chợt vỡ vụn ra, biến thành một vầng trăng khuyết nhỏ xinh màu trắng.

Sau một khắc, trên bề mặt của vầng trăng khuyết màu trắng có ánh sáng bạc lưu chuyển, bỗng một góc của nó ầm ầm tiêu tán rồi hoá thành một cỗ Pháp lực cực kỳ tinh thuần, hoà vào với dòng chảy Pháp lực lúc trước, sau đó cỗ Pháp lực này tiếp tục lưu chuyển dọc theo kinh mạch trong cơ thể Thạch Mục.

Sắc mặt Thạch Mục đại biến, chỉ cảm thấy kinh mạch trên dưới toàn thân chợt trương phình lên, giống như bị một cỗ lực lượng nào đó nhồi cho căng nứt ra, khó chịu không sao kể siết.

Theo vầng trăng khuyết không ngừng tan ra, dòng chảy của cỗ Pháp lực này cũng điên cuồng tăng lên, trở thành một dòng Pháp lực như nước lũ.

Trong lòng Thạch Mục kinh hãi, cố nén lại sự không thoải mái quanh thân, vội vàng vận chuyển Uẩn Thần Thuật, ý muốn điều khiển cỗ Pháp lực này phải vận chuyển theo đường lối di chuyển trong công pháp.

May mà cỗ Pháp lực như dòng nước lũ này tuy rằng mãnh liệt, nhưng cũng không cuồng bạo, bị Uẩn Thần Thuật thúc giục, dần dần cũng nhập vào trong Đan Điền.

Sau đó mười mấy hơi thở, Thạch Mục chỉ cảm thấy trong đầu mình vang lên một tiếng nhỏ, phần cuối cùng của vầng trăng khuyết màu trắng kia đã hoàn toàn tan hết, hoá thành Pháp lực tinh thuần, bị dẫn nhập vào trong Đan Điền. Chỗ vốn chứa tinh hạt lúc này đã trống không.

Qua một lúc lâu, Thạch Mục chậm rãi mở hai mắt ra, thở phào một hơi. Nhưng chỉ sau một khắc, trên mặt hắn lộ ra vẻ mừng như điên không thể tin được!

Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng giờ phút này hắn thình lình đã tu luyện thành tầng thứ nhất của Uẩn Thần Thuật, Pháp lực trong đan điền cũng đã rất có quy mô.

Sau một lát, Thạch Mục phát hiện chẳng những Pháp lực, thị lực cùng Tinh Thần lực thình lình tăng rất nhiều so với trước, mà trong đầu càng có thêm một loại cảm giác dễ chịu, thoải mái không nói nên lời.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Là vì cái tinh hạt kia sao..." Hưng phấn trôi qua, Thạch Mục liền chau mày suy tư, sau một lúc lâu, chợt nhớ tới cái gì, lại tiếp tục dựa theo pháp quyết tu luyện Uẩn Thần Thuật.

Nhưng cũng không lâu lắm, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười khổ.

Đã không có tinh hạt biến thành trăng khuyết màu trắng trong đầu, chỉ dựa theo cách tu luyện trong công pháp đến chuyển hoá thiên địa linh khí trong không khí thì Pháp lực trong cơ thể tăng trưởng chậm vô cùng.

"Tinh hạt kia...Thôn Nguyệt Thức..." Ánh mắt Thạch Mục lóe lên.

Nếu như hắn đoán không sai, Thôn Nguyệt Thức hẳn là một môn pháp quyết có thần thông cực lớn, dùng để phụ trợ khi tu luyện thuật pháp!

Chẳng qua nếu chỉ dựa vào trước mắt, còn không có cách nào xác định chính xác việc này.

Vài ngày sau, đêm trăng mà Thạch Mục vô cùng chờ mong rốt cuộc đã đến.

Hắn lại một lần nữa quen đường quen lối đi đến mảnh đồng cỏ trong rừng cây của sơn cốc kia, sau khi kiểm tra cẩn thận hồi lâu, liền lập tức triển khai tư thế, thuận lợi tiến vào trong mộng cảnh.

Cùng thường ngày, hắn lần nữa hóa thân thành khỉ trắng, xuất hiện ở trên tảng đá lớn màu bạc.

Ánh mắt khỉ trắng ngưng tụ nhìn hướng lên trăng tròn trên bầu trời, lập tức vô số đoàn ánh sáng màu trắng rậm rạp dày đặc trên không dường như bị một cỗ lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, như thuỷ triều vọt vào trong hai cái đồng tử vàng của khỉ trắng.

Một cảm giác mát lạnh thoải mái không nói nên lời làm cho tinh thần Thạch Mục chấn động. Trong đầu hắn vòng xoáy năng lượng màu trắng sữa lại một lần nữa xuất hiện...

Những thứ này hết thảy đều rất quen thuộc, Thạch Mục sớm đã lơ đễnh. Hắn lại nghĩ tới lợi ích kỳ diệu do Thôn Nguyệt Thức mang lại cho việc tu luyện thuật pháp của chính mình thì tâm trí không khỏi vui sướng.

Đột nhiên, sắc mặt của hắn chợt biến đổi, kích cỡ vòng xoáy thể lỏng màu trắng sữa trong đầu kia không ngờ đã lớn hơn một vòng so với lúc trước.

Làm sao sẽ lớn như vậy rồi ?!

Nhưng hắn cũng rất nhanh liền phát hiện, tốc độ các đoàn ánh sáng do tinh hoa ánh trăng biến thành chảy vào hai đồng tử khỉ trắng cũng đề cao lên một chút, nhưng không quá rõ ràng nên hắn ngay từ đầu không phát hiện ra.

Khi lần thứ hai Thạch Mục tỉnh lại từ trong mộng, sắc trời vẫn đen kịt như trước, nhưng có lẽ cũng cách thời điểm hừng đông không xa.

Hắn dùng thần thức quét qua pháp lực trong cơ thể thì không khỏi im lặng.

Pháp lực mới tu luyện ra được không lâu trước đó, chẳng hiểu từ khi nào đã tiêu hao hết không còn.

Thạch Mục ngồi xếp bằng trên đồng cỏ, không nhịn được lâm vào trầm tư.

Trong một tháng kế tiếp, ngoại trừ hai lần Thạch Mục đi Quảng Nguyên Điện dùng ngân lượng đoạt được từ nhiệm vụ để đổi hết thành hai loại đan dược cần thiết cho tu luyện, ban ngày thì đều giống như lúc trước ngồi tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công và Phong Trì Đao Pháp, ban đêm khi có ánh trăng thì chủ động tiến nhập vào mộng cảnh tu luyện Thôn Nguyệt Thức, không ngừng khổ tu, nghị lực hơn xa người thường.

Một tháng sau, trong đầu Thạch Mục bất ngờ xuất hiện thêm một viên tinh thể càng thêm óng ánh hơn trước.

Khi hắn tiếp tục tu luyện Uẩn Thần Thuật, viên tinh thể trong đầu lại vỡ vụn lần nữa, pháp lực trong đan điền tăng vọt hơn phân nửa, bộ dạng cách tầng thứ hai không còn xa nữa!

Có Thôn Nguyệt Thức phụ trợ, tốc độ tu luyện Uẩn Thần Thuật càng thêm nhanh, làm cho Thạch Mục vô cùng mừng rỡ nhưng cũng không kém phần bất an.

Tốc độ lu luyện nghịch thiên như này, có lẽ không có tai họa ngầm gì ở trong đó a.

Một ngày kia, Thạch Mục ngồi im trên giường vận hành Uẩn Thần Thuật một phen, cũng không tìm ra chỗ nào không ổn, trong lòng không khỏi xuất hiện bực bội khó hiểu.

Hắn từ trên giường đá bước xuống, nhấc thanh yêu đao đang đặt ngang trên đầu giường, bắt đầu thi triển thức thứ nhất trong Phong Trì Đao Pháp, đem từng chiêu từng chiêu một ra để luyện tập.

Thời gian dần trôi qua, lòng hắn dần bình phục lại, tiến nhập vào trạng thái cảnh giới vong ngã nhân đao nhất thể, chỉ thấy ánh đao giống như đóa hoa sen không ngừng nở rộ, bay qua bay lại trong không gian nhỏ hẹp trong phòng, vậy mà lại không đụng phải bất cứ vật gì trong phòng.

Theo thời gian trôi qua ánh đao càng lúc càng nhanh, càng ngày càng trở lên tinh tế tỉ mỉ hơn, Thạch Mục bất ngờ phát hiện rằng vì thần thức tăng lên nhiều hơn nên một số chỗ trong bộ đao pháp lúc trước không cách nào thi triển ra thì nhoáng một cái hôm nay có thể thi triển được một cách thập toàn thập mỹ, lại để cho tốc độ xuất đao tăng lên rất nhiều.

“Hàaaa…!” Hắn hít sâu một hơi.

Cổ tay Thạch Mục khẽ động, ánh đao sáng như tuyết bắn lên phía trên, lập tức huyễn hóa ra một mảnh đao mang làm cho người ta phải hoa mắt, lại giống như một màn sáng hạ xuống phía dưới hơn một trượng không gian xung quanh, phong kín tất cả đường lui.

Không ngờ hắn đã có thể thi triển ra một hơi mười hai trảm.

Trên mặt hắn hiện lên một tia cuồng hỉ, xem ra uy lực Phong Trì Đao Pháp của chính mình đã tăng lên một tầng, chỉ cách bước đại viên mãn một hơi mười ba trảm cuối cùng một đường mà thôi.

Khi Thạch Mục cất kỹ trường đao đi thì mồ hôi đã đầy người, nhưng tinh thần lại cực kỳ sảng khoái, hắn hoạt động một lát, đợi đến khi khí huyết hoàn toàn trở lại bình thường mới ngồi xếp bằng trên giường đá, tiếp tục lâm vào trong trầm tư.

Nguyên bản lúc này hắn sẽ tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công, nhưng Huyết Cương Đan và Tôi Cốt Đan hắn đã dùng hết rồi, ngân lượng trên người cũng không còn dư nhiều, xem ra lại phải một lần nữa đi đến Quảng Nguyên Điện nhận một ít nhiệm vụ để kiếm ngân lượng rồi.

Bất quá nhiệm vụ dành cho võ giả bình thường tiêu tốn quá nhiều thời gian và sức lực, mà thù lao cũng không thể coi là cao, hắn cũng không nguyện ý với điều này.

Hiện tại hắn đã tu luyện thành công hai tầng Uẩn Thần Thuật, cũng có thể coi như là một gã học đồ thuật sĩ chính thức, cũng có thể cân nhắc đến việc dùng Hắc Viêm Lệnh đi đến Tàng Kinh Các để tìm lấy một cuốn sách về nhập môn trận pháp rồi.

Về phần điển tịch trận pháp bên trong Linh Pháp Điện thì chỉ với Hắc Viêm Lệnh có thể coi là hy vọng viển vông.

Hắn chỉ còn dư lại sáu khối Hắc Viêm Lệnh, ý định lựa chọn một vũ kỹ phí tịch Hậu Thiên trong Tàng Kinh Các, chắc hẳn có thể tăng cường thực lực của mình rất nhiều, về sau so sánh lớn nhỏ cũng có thể có nhiều hơn phần thắng.

Trong nội tâm Thạch Mục đã định, lập tức mang theo tất cả số Hắc Viêm Lệnh có trên người, đứng dậy đi về phía Tàng Kinh Các.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.