Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây

Chương 4




Dưới chiêu thức dạng này thì võ giả dưới Linh Tuyển cảnh hẳn phải chết là không thể nghi ngờ.

Tần Vô Song cười lạnh, hắn đang muốn nói điều gì, đột nhiên lúc này như nhận ra cái gì đó, khẽ nhíu mày lại, ánh mắt như điện nhìn kỹ xuống dưới.

Đột nhiên

Hưu!

Một đạo thương mang màu đen phóng lên trời.

Nó giống như là một tia chớp đoạt mệnh màu đen vậy.

Một thương này đến thật sự là quá đột ngột.

Bình bạc chợt vỡ nước tung tóe, thiết kỵ xông ra đao thương lóe!

Nhanh đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.

Sát cơ lăng lệ giống như hàng vạn kim châm đâm lên mặt khiến Tần Vô Song đột nhiên căng cứng cơ bắp toàn thân lại, vô thức mà nhanh chóng né tránh, thương mang xẹt qua đâm lên thân ảnh. . .

Hai tay Diệp Thanh Vũ nắm thương, bóng người như một mũi tên lửa phóng lên trời, giao thoa với thân ảnh Tần Vô Song.

Trường bào trên người hắn bị kiếm khí chấn vỡ, từng sợi vải rách rủ xuống trên quần dài lộ ra thân hình cường kiện hoàn mỹ, nhân thương hợp nhất giống như một đuôi Thần Long bắn ra gầm gét giữa trời.

"Trời, còn sống!"

"Bạo khởi tập sát như rồng phẫn nộ, Tần Vô Song thiếu chút nữa thì trúng chiêu. . ."

"Tên Diệp Thanh Vũ này thật là đánh không chết mà!"

"Không có bị thương. . . Bị kiếm quang nguyên khí khủng bố oanh kích như vậy mà chưa bị thương. . ."

Vốn đám học viên đang im lặng lập tức kinh hô sôi trào.

"Trời ơi, vóc dáng Diệp Thanh Vũ có thể nói là hoàn mỹ a. . ." Một vị nữ đệ tử mê trai hét to, mà bên người nàng là mấy vị nữ đệ tử khác trong đôi mắt đẹp cũng đang tỏa sáng nhìn chằm chằm vào thân hình trần trụi tráng kiện của Diệp Thanh Vũ.

Thân hình Diệp Thanh Vũ khác với thân hình thon dài gầy gò của Tần Vô Song, toàn thân Diệp Thanh Vũ nổi lên từng khối từng khối cơ bắp, tràn đầy mỹ cảm dương tính bạo lực.

Cho nên trong nháy mắt hắn bay lên không thì vẻ đẹp khí tức nam tính của hắn cũng trong nháy mắt này làm rung động vô số ánh mắt si mê của các nữ học viên, đốn ngã trái tim mềm yếu mỏng manh dễ vỡ của các nàng.

Thương mang đâm vào không khí.

Diệp Thanh Vũ cũng hết lực, oanh một tiếng rơi xuống mặt đất lần nữa.

Tần Vô Song cũng chậm rãi rơi trên mặt đất, quần áo trên vai bị xé ra một vết rách, vải rách tung bay trong gió, điều này khiến hắn có chút không thể chịu nổi, vừa rồi tuy hắn phản ứng nhanh chóng nhưng vẫn bị thương phong xé rách quần áo.

Chủ quan rồi!

Hắn đầy lưng mồ hôi lạnh, trong lòng cũng là tức giận đến cực điểm.

Vậy mà hắn lại bị một tên mà hắn coi thường là con cá chết hàn môn đâm rách y phục, đối với người tâm cao khí ngạo như hắn thì đây quả thật là sỉ nhục không thể chịu đựng được.

Càng làm hắn tức giận chính là trong khoảnh khắc đó hắn cảm nhận được từ trên người Diệp Thanh Vũ toát ra sát ý khiến hắn sợ hãi. Một loại sát ý được ma luyện từ vô số huyết chiến. Loại sát ý này, hắn chỉ cảm nhận được qua trên người một số vị cung phụng, cùng với trên người những tử sĩ mà phụ thân hắn nuôi dưỡng mà thôi.

Sao tên Diệp Thanh Vũ còn trẻ như vậy, đã nắm giữ kinh nghiệm chém giết phong phú, nắm bắt thời cơ cũng cực kỳ chuẩn xác, quả thật giống như chiến sĩ thân kinh bách chiến. Điều này làm cho nội tâm Tần Vô Song khiếp sợ không thôi. . . Đây rốt cuộc là vì sao?

Ánh mặt trời chiếu rọi, lan tỏa quanh thân hai người.

Tần Vô Song, tay áo tung bay, trường kiếm hoành ngang ngực, đứng rất nghiêm nghị. Hắn lớn lên cực kỳ anh tuấn, lúc này giống như quý công tử nhu hòa phát ra một loại khí tức khiến cho người ta tự ti mặc cảm.

Mà Diệp Thanh Vũ thì là một loại khí tức khác hoàn toàn.

Hắn cởi trần, từng khối cơ bắp đều giống như là dựa theo tỉ lệ hoàng kim đổ bê-tông mà thành, thân hình thon dài, từng bộ vị toàn thân đều tràn đầy mỹ cảm lực lượng, trường thương màu đen dùng loại tư thế kỳ dị, được hắn cầm ngược tại sau lưng, dưới ánh mặt trời vàng chói chiếu xuống hắn giống như Chiến Thần Thu La đúc từ hoàng kim.

"Hai người này. . . Tuyệt đối là Bạch Lộc Song Bích a!"

"Hai người xuất sắc nhất trong năm nhất!"

"Quả thực đáng sợ!"

"Đáng tiếc! Một núi không thể chứa hai hổ, hai người này bất luận là xuất thân hay là lực trường cuối cùng cũng không thể đứng tại cùng một trận doanh!"

Giờ khắc này, vô số người cảm thán.

Cho dù là đám người Quyền Á Lâm, vào thời khắc này, trong lúc vô ý thức đã coi Diệp Thanh Vũ đủ để thành tồn tại ngang hàng cùng Tần Vô Song. Đồng thời càng có thêm một loại sợ hãi cùng kính sợ thật sâu với Diệp Thanh Vũ trong quá trình chiến đấu vừa rỗi đã khắc sâu vào trong tâm can bọn hắn.

Mà đến ngay cả nhóm giáo tập phụ trách duy trì trật tự cũng đều xúc động không ngớt.

Đây chính là hai hạt giống bao năm mới xuất hiện! Gần hai mươi năm nay học viện Bạch Lộc vô năng xuất ra bất kỳ một người nào, mà bây giờ đây chính xác là một lần xuất hiện hai thiên tài mà họ cho rằng là người ưu tú nhất.

Trên bầu trời, thủ tịch đại giáo tập Khổng Không mỉm cười, chậm rãi gật đầu.

Ánh mắt hắn xẹt qua đám người phía dưới, nhìn thấy đám đệ tử vây xem càng ngày càng nhiều, không chỉ là đệ tử năm nhất, còn có năm thứ hai, năm thứ ba cùng đệ tử năm thứ tư đang nhao nhao nghe hỏi mà chạy tới.

Trong đám người mới đến này có hai người là Hàn Tiếu Phi cùng Tưởng Tiểu Hàm.

Còn có cả đám thiên tài niên cấp ngày thường luôn tâm cao khí ngạo cũng lục tục ngo ngoe đến. . .

"Cũng tốt, lũ tiểu tử này luôn không coi ai ra gì, nhưng xem trận chiến trước mắt này thì trong nội tâm có lẽ sẽ có cảm giác bức bách rồi!"

. . .

Răng rắc!

Diệp Thanh Vũ trở tay vặn một cái, tiếng cơ quan chuyển động vang lên, trường thương một lần nữa chia thành hai. Hắn kéo lê hai đoạn thân thương, từng bước, từng bước đi tới gần Tần Vô Song.

Đinh đinh đinh!

Mũi thương kéo lên trên đất bùng lên ánh sáng chói lọi.

Diệp Thanh Vũ nhìn ra, Tần Vô Song tiêu hao nguyên khí nhiều, lại liên tục thi triển hai lần Vạn Kiếm Sát, vì vậy sau khi tung sát chiêu thì nguyên khí chấn động trên người Tần Vô Song giảm bớt cực nhiều, đã khó có thể tiếp tục duy trì ngưng trệ hư không.

Dù sao hắn chỉ là Linh Tuyền cảnh mới mở một linh tuyền mà thôi.

Cường giả Linh Tuyền cảnh cường hoành chân chính chính là cần mở ra sáu nhãn Linh Tuyền nguyên khí trở lên, tuyền thủy tràn ra ngoài chảy đến cuối đan điền thế giới và hình thành thủy oa (chỗ lõm chứa đầy nước), rồi từ dòng suối biến thành sông lớn, biển lớn mới có thể dần dần nhập Khổ Hải chi cảnh.

Đồng thời, Diệp Thanh Vũ cũng rõ ràng cảm giác được, trong chiến đấu, cơ thể của hắn đang phát sinh biến hóa nào đó.

Dưới trùng kích chấn động từ lực lượng nguyên khí của Tần Vô Song khiến hắn ẩn ẩn chạm đến một tia dấu vết nguyên khí pháp tắc.

Chiến tiếp!

Chỉ cần tiếp tục chiến đấu, nhất định có thể mượn nó để đột phá

Chiến ý của Diệp Thanh Vũ càng thêm hừng hực.

Hắn đang súc thế.

Mỗi một bước hắn bước ra đều làm cho khí thế kỳ dị tăng vọt một phần.

Mặt đất hắn bước qua, nham thạch đều vỡ nát.

Theo lý mà nói, chỉ có võ giả nắm giữ thiên địa nguyên khí mới hiểu được dùng khí thế, mới hiểu được súc thế, nhưng Diệp Thanh Vũ hiện tại lại đã đụng chạm đến một con đường. Cũng nhờ lần thí luyện thực chiến lần trước, hắn phải chiến đấu giữa máu và lửa, giữa sống hoặc chết đã tăng ích lớn cho hắn hiện tại.

Sắc mặt Tần Vô Song khẽ biến.

Hắn cảm thấy uy hiếp.

Uy hiếp rất đáng sợ.

Trước mặt hắn, Diệp Thanh Vũ đang bước tới, tuy bước rất chậm rãi nhưng càng như vậy lại càng đáng sợ, Diệp Thanh Vũ giống như một tòa 'thái cổ thần sơn' đang đổ ầm ầm xuống trấn áp hắn, tuy chậm chạp nhưng hắn muốn tránh cũng không thể tránh, muốn ngăn cản cũng không thể ngăn cản.

"Muốn dùng khí thế áp đảo ta?"

Tần Vô Song hét lớn, thiên địa nguyên khí dao động mạnh mẽ hơn, khí thế không thua kém Diệp Thanh Vũ chút nào.

Sắc mặt Diệp Thanh Vũ vẫn bình thản vô cùng.

Hắn dường như tiến nhập vào loại trạng thái kỳ dị.

Thì ra ở thời điểm này, trong óc hắn không minh, bên trong ý niệm như có như không một tia linh quang lập loè. Mà nhiệt lực kỳ quái vẫn dấu kín trong thân thể lại bắt đầu ảnh hưởng, nó lại tự động vận hành.

Đây là. . .

"Giống như. . . Là tu luyện pháp môn nguyên khí?"

Diệp Thanh Vũ giật mình, chợt nghĩ đến cái gì.

Là nhiều ngày trước, tiểu la lỵ Tống Tiểu Quân ép buộc rót vào óc hắn một đoạn khẩu quyết tu luyện nguyên khí hỏa chủng, lúc này lại đột nhiên trở nên thông hiểu, mà nhiệt lực thần kỳ trong cơ thể cũng thuận theo nội dung khẩu quyết này mà tự động luân chuyển.

Chuyện gì diễn ra vậy?

Chẳng lẽ thân thể mình lại tự động cưỡng ép tu luyện đột phá?

Một cỗ dục vọng chiến đấu khủng bố nhất từ trước đến giờ ở trong nội tâm hắn bất ngờ bộc phát như lũ không thể ngăn chặn mà nổ vang sôi trào. Diệp Thanh Vũ giờ chẳng muốn thứ gì cả, hắn chỉ nghĩ dốc hết sức mà đại chiến một trận thôi.

Hắn ngẩng đầu, con mắt gắt gao nhìn Tần Vô Song.

"Tiếp chiêu!"

Diệp Thanh Vũ hóa thành gió lốc, song thương vung lên đâm về phía Tần Vô Song.

"Đến tốt." Tần Vô Song quát lớn, tức giận bộc phát, giơ kiếm đón đánh.

Hắn không nghĩ tới chính mình sẽ bị bức đến mức này, hôm nay bất luận như nào cũng phải đánh bại Diệp Thanh Vũ, nếu không tất cả danh vọng tích lũy cực khổ khi trước đều đổ xuống sông xuống biển mất!

Rầm rầm rầm!

Tiếng nổ ầm vang dữ dội.

Trong nháy mắt này, chiến đấu bỗng nhiên tiến vào tình thế ác liệt.

Kình khí cuồng bạo vô cùng cuốn động cát bụi bay múa, bằng mắt thường có thể thấy khí lãng đang phóng xạ ra khắp bốn phương tám hướng, đá vụn bắn ra thật giống như là cường cung ngạnh nỏ mang theo thanh âm xé rách hư không hung hăng bóp lấy tâm hồn người khác.

Trong bụi mù tràn ngập, thương kiếm va chạm, âm thanh va đập không ngừng truyền ra, giống như Thần Linh đang gào thét.

Thân hình hai người đều rất nhanh, trong bụi mù như ẩn như hiện.

Đối với tất cả đệ tử năm nhất mà nói thì chiến đấu giữa hai người cùng lứa tuổi đang xảy ra ở trước mắt khiến cho bọn họ nghẹn họng trợn mắt, chiến đấu này đã vượt khỏi phạm trù suy nghĩ của bọn họ, họ chưa bao giờ ý thức được thực lực của hai người trên đài vậy mà đã đến trình độ này!

Nếu không phải có đại giáo tập Khổng Không bố trí phù văn trận pháp nguyên khí ở dưới, thì chỉ sợ khí kình bành trướng mãnh liệt kia sẽ đả thương tất cả bọn họ.

Hạ Hầu Vũ được người đỡ, đứng ở trong đám người. Trong lòng hắn nổi lên hàn ý sâu đậm, hắn kinh ngạc không thể tin, càng có sợ hãi cùng không cam lòng luân chuyển điên cuồng bao phủ cả người hắn. Trong lòng hắn dần dần sáng tỏ, nếu như quyết đấu chính diện thì hắn vĩnh viễn không thể so sánh với hai người kia.

Đám người Quyền Á Lâm, lúc này cũng đều khẩn trương đến ngừng cả hô hấp.

Bọn hắn luôn tin tưởng Tần Vô Song tuyệt đối, vậy mà khoảnh khắc này lại là lầu đầu tiên bọn hắn dao động. Nhưng cũng không thể trách bọn họ, thật là lực lượng khủng bố giống như Thần Ma xuất thế của Diệp Thanh Vũ đã khắc lạc ấn thật sâu, thật sâu vào trái tim yếu đuối của bọn hắn.

Tống Tiểu Quân nắm chặt nắm tay nhỏ, trong lòng thì yên lặng cầu nguyện Thanh Vũ ca ca cố gắng lên!

Trong đám người, rất nhiều đệ tử năm thứ hai năm thứ ba thậm chí cả đệ tử năm thứ tư cũng đều hiện lên vẻ mặt ngưng trọng, bọn hắn phần lớn đều là võ giả nắm giữ Tiên Thiên nguyên khí, nhưng đối mặt với lực lượng thân thể khủng bố của Diệp Thanh Vũ thì trái tim cũng lạnh lẽo từng đợt!

"Năm nhất vậy mà xuất hiện quái vật như vậy!"

"Hai tên đều là quái vật!"

"Ai có thể thắng?"

"Ta. . . Nhìn không ra!"

"Loại thực lực này cho dù là đệ tử năm thứ hai cũng không thể ngăn cản nổi a?"

"Mồ, mỗi khi thấy quái vật như này xuất thế, ta cảm thấy ông trời thật bất công, ta cần tu khổ luyện đã nhiều năm vậy mà còn không bằng những tên tiểu quái này tu luyện nửa tháng!"

Đệ tử niên cấp thở dài.

Mà sắc mặt Tưởng Tiểu Hàm thì trở nên tái nhợt, càng có một loại thần sắc cực kỳ điên cuồng lóe lên trong mắt nàng ta.

Ngày đó bởi vì Diệp Thanh Vũ nên nàng phải chịu nhục ở Thiên Ý Cư, nàng vốn muốn âm thầm chuẩn bị cho Diệp Thanh Vũ một bài học, tiếc là khoảng thời gian này nàng bận quá mà cũng chưa có cơ hội tốt cho nên nàng không có động thủ.

Nhưng thật không ngờ, hôm nay lại chứng kiến một màn như này. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.