Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 29: Ớt tiên




“Được.” Niên Tiểu Mộ nghe thấy câu nói của bà ta, lại cười nói.

Hóa ra ý đồ của bà ta là vậy.

Cô xoay người rời khỏi phòng.

“Bà chủ, nước của bà.” Niên Tiểu Mộ đặt một cốc nước sôi trên tủ đầu giường của bà ta.

Trình Tú Lộ nằm như vậy, không nhìn đã đưa tay cầm lấy.

Tay vừa mới đụng tới cái cốc, lập tức the thé hét lên một tiếng.

“Ôi!” Bà ta rụt tay về, nóng tới mức ngồi bật dậy.

Đụng tới vết thương trên mông, lại đau tới mức ngã xuống giường.

Bà ta tức điên lên, tức đến mức muốn hất luôn cốc nước lên người Niên Tiểu Mộ, nhưng cô đứng ở mãi ngoài cửa, hai tay khoanh trước ngực.

Với khoảng cách đó, căn bản không thể hất nước tới chỗ cô!

“Sao bà chủ lại không cẩn thận như vậy? Bà nhìn tôi này, tôi chỉ mới bị bà hất canh một lần đã nhớ lúc đưa đồ cho bà chủ, cần phải tránh xa một chút.” Niên Tiểu Mộ nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của bà ta, khóe miệng cong lên, chậm rãi nói.

Trình Tú Lộ nghe mà tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Lại muốn sai cô làm việc khác nhưng sợ cô làm gì chơi xỏ bà ta.

Nhưng cứ như vậy mà bỏ qua cho cô, bà ta không cam lòng!

“Bà chủ, kẹp tóc mà bà đặt được đưa tới rồi.” Người giúp việc của biệt thự nhỏ cầm một cái hộp đi vào phòng.

Niên Tiểu Mộ thấy có người tới, vừa mới định kiếm cớ chuồn đi, đã nghe thấy Trình Tú Lộ chỉ về phía cô, “Niên Tiểu Mộ, cô cầm nó tới cho tôi.”

“...”

Bước chân của cô dừng lại, ánh mắt trầm xuống.

Kiên nhẫn của cô đã sắp hết rồi.

Nếu Trình Tú Lộ còn không biết chừng mực, thì cũng đừng trách cô không khách khí!

Niên Tiểu Mộ đưa tay cầm lấy cái hộp, nhấc chân đi tới bên mép giường, đưa cho bà ta, “Bà chủ, kẹp tóc của bà.”

“Cô bị mù sao? Không nhìn thấy tôi đang bị thương, hoạt động bất tiện sao? Mở ra giúp tôi, để tôi xem một chút.” Vẻ mặt của Trình Tú Lộ có vẻ rất gấp gáp, nhìn qua như là rất quan tâm tới chiếc kẹp tóc này,

“Cô nhẹ một chút, đây là kẹp tóc kim cương đấy, nếu mà làm hỏng, thì có mười người như cô cũng không bồi thường nổi!”

Niên Tiểu Mộ hiểu ra.

Thì ra là đồ tốt, bảo sao bà ta lại gấp gáp tới như vậy.

Cô mở hộp ra, đưa tới trước mặt Trình Tú Lộ.

Một chiếc kẹp tóc tinh xảo, sang trọng, nằm lẳng lặng trong hộp.

Ánh sáng khúc xạ lại, lấp lánh lấp lánh.

“Cô lấy ra, đeo lên cho tôi.” Trình Tú Lộ chỉ liếc mắt nhìn, liền muốn đứng dậy, lại động tới vết thương, lại phải nằm xuống.

“…” Niên Tiểu Mộ nhìn bà ta, vẫn không nhúc nhích.

Cô còn phải về đổi thuốc cho Tiểu Lục Lục, không có thời gian để lãng phí ở đây.

“Mang kẹp tóc vào giúp tôi, thì cô có thể đi.” Trình Tú Lộ hiểu ý của cô, cắn răng nói.

Nghe thấy như vậy, môi cô cong lên, cầm chiếc kẹp tóc rồi tùy ý kẹp lên đầu của bà ta.

“Vậy tôi không quấy rầy bà chủ nghỉ ngơi.”

Cô lùi về sau một bước, không để cho Trình Tú Lộ có cơ hội đổi ý, nhấc chân rời khỏi phòng.

Trình Tú Lộ nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt âm trầm, ngoan độc.

Bà ta rút một tờ giấy, bọc lấy chiếc kẹp tóc rồi mới lấy nó xuống.

Nhìn ánh sáng chói mắt của viên kim cương trên chiếc kẹp tóc, nhếch miệng cười một cách đắc ý, “Niên Tiểu Mộ, lần này tôi không tin không trừng trị được cô!”



Niên Tiểu Mộ vừa về tới phòng khách của biệt thự, liền phát hiện không thấy Tiểu Lục Lục đâu.

Đang muốn hỏi quản gia, thì nhìn thấy quản gia chỉ chỉ lên tầng, “Cậu chủ đưa cô chủ lên tầng rồi, cậu ấy bảo khi nào cô về thì lên gặp cậu ấy ngay.”

“…” Niên Tiểu Mộ ngẩn ra, nhìn thấy sắc mặt của quản gia có cái gì đó không đúng, cũng không hỏi nhiều, đi thẳng lên tầng.

Vừa mới đi tới cửa phòng ngủ, còn đang do dự có phải gõ cửa hay không, thì bên trong đã truyền tới một giọng nói từ tính.

“Vào đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.