Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 18: Thất bại thảm hại




Trong nhà ăn.

Lúc Niên Tiểu Mộ ôm Tiểu Lục Lục đi tới đã thấy người nào đó ngồi ở bên trong.

Nhớ tới chuyện vừa rồi, thân thể của cô hơi cứng lại.

Cố tình ngó lơ người đàn ông có khí thế mạnh mẽ kia, Niên Tiểu Mộ thản nhiên bế  Tiểu Lục Lục đi tới.

Cục Bột Nhỏ vừa tỉnh ngủ, vẫn còn mơ mơ màng màng, cô bé còn đang tựa vào lòng Niên Tiểu Mộ làm nũng, nhưng vừa nhìn thấy đồ ăn cặp mắt to tròn lập tức sáng bừng lên.

“Đói bụng à?”

Niên Tiểu Mộ véo yêu má cô bé, đặt cô bé lên ghế nhỏ.

Sau đó đặt đồ ăn sáng mà quản gia đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt cô bé.

“Chị xinh đẹp cũng ăn chung với em đi!” Tiểu Lục Lục dùng bàn tay không bị thương nắm lấy muỗng nhỏ, múc một muỗng cháo đưa đến trước mặt Niên Tiểu Mộ.

“…” Niên Tiểu Mộ hơi ngẩn ra, chợt lắc đầu.

Vừa định cự tuyệt, lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Dư Việt Hàn truyền đến từ đầu bàn bên kia, “Quản gia, ông không nghe thấy lời nói của cô chủ nhỏ sao?”

Quản gia, “…!”

Nhà họ Dư là gia tộc lớn nhất ở thành phố H, gia đại nghiệp đại, đương nhiên có quy củ của nhà họ Dư.

Tiểu Lục Lục còn nhỏ nên quản gia không coi lời cô bé thuận miệng nói kia là thật, hơn nữa, chuyện này cũng thật sự là không hợp quy củ.

Từ trước tới nay, nhà họ Dư chưa từng có người hầu nào lại có thể cùng ngồi ăn cơm với cậu chủ!

Cho dù Niên Tiểu Mộ không hẳn là người giúp việc của nhà họ Dư nhưng cô cũng chỉ là một hộ lý nho nhỏ mà thôi.

Quản gia không ngờ cậu chủ sẽ răn dạy ông ta vì chuyện này. Ông ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng xoay người vào phòng bếp lấy bát đũa.

Sau đó tự mình đặt bát đũa xuống trước mặt Niên Tiểu Mộ.

“…” Niên Tiểu Mộ nhìn bát đũa ở trước mặt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Dư Việt Hàn.

Anh nhàn nhã ngồi trước bàn ăn, bởi vì ngược sáng mà gương mặt đẹp trai nhuốm một vòng ánh sáng trong trẻo lạnh lùng, khí chất tôn quý trên người anh khiến người ta không thể bỏ qua, dù chỉ là giơ tay nhấc chân cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Anh chậm rãi ăn cơm như không hề để tâm tới cô.

Nhưng Tiểu Lục Lục ở bên cạnh cô thì ngược lại, vừa nhìn thấy quản gia mang bát đũa lên liền kéo tay cô, “Chị xinh đẹp mau mau ngồi xuống đi, trên bàn có rất nhiều đồ ăn ngon!”

Đôi mắt to tròn trong suốt, lấp lánh như những vì sao trong trời đêm.

Đáy mắt cô bé lộ vẻ chờ mong.

Niên Tiểu Mộ thực sự có chút bối rối, dù sao thì cô cũng chỉ là một hộ lý nhỏ nhoi, cô thực sự không đủ tư cách ngồi ăn chung với chủ nhân của nhà họ Dư.

Thế nhưng dưới ánh mắt mong đợi của Tiểu Lục Lục, cộng thêm cô vốn là người không có quan niệm giai cấp, liền thoải mái kéo ghế ngồi xuống.

Cô bắt đầu cầm đũa lên, gắp một ít đồ ăn vào bát nhỏ của Tiểu Lục Lục.

Niên Tiểu Mộ vừa muốn nói Tiểu Lục Lục ăn nhiều một chút, lại thấy cô bé cười híp mắt ngẩng đầu lên, “Chị xinh đẹp chỉ thích em, cho nên chỉ gắp đồ ăn cho em mà không gắp đồ ăn cho cha.”

Niên Tiểu Mộ, “…”

Cô ngẩn ra, vừa ngẩng đầu lên liền đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của Dư Việt Hàn.

Trong lòng cô còn đang nghĩ, anh có tay có chân đâu cần cô gắp đồ ăn cho chứ, thế nhưng Tiểu Lục Lục lại nhanh tay hơn cô tưởng, cô bé vội vàng vươn tay lấy bát của anh đặt xuống trước mặt cô.

“Chị xinh đẹp, cha cũng muốn đồ ăn!”

Niên Tiểu Mộ, “…”

Vậy cô nên gắp, hay là không nên gắp?

Tuy rằng đôi đũa này cô còn chưa dùng, nhưng mà ai biết anh có mắc chứng bệnh sạch sẽ hay không chứ?

Quên đi, nếu như anh ghét bỏ thì cứ đặt ở trong bát, không ăn là được.

Niên Tiểu Mộ nghĩ xong liền gắp đồ ăn giống hệt đồ mà cô mới gắp cho Tiểu Lục Lục vào bát anh.

Đang lúc chuẩn bị ăn cơm, một cái tay nhỏ đã vươn tới cầm lấy bát của cô, đẩy tới trước mặt Dư Việt Hàn.

Cô bé cười gian xảo như một chú hồ ly nhỏ, “Cha à, cha còn chưa gắp đồ ăn cho chị xinh đẹp.”

Niên Tiểu Mộ giật mình, vừa muốn nói không cần thì Dư Việt Hàn đã giơ đôi đũa lên, gắp một ít rau xanh vào trong bát của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.