Đừng Quên Em

Chương 39: Chuyển nhà - Kết thúc hồi tưởng




TÔI THỨC GIẤC vì những tiếng bíp bíp nho nhỏ.

Lạ thật, tôi thầm nghĩ trong khi vẫn nằm với hai con mắt nhắm chặt, bồng bềnh trong cảm giác ngái ngủ thật êm đềm. Tiếng đồng hồ báo thức của tôi đâu có giống vậy...

“Nancy?” một giọng nói quen thuộc cất lên rất gần. “Nancy, em tỉnh rồi à? Cháu nghĩ cô ấy tỉnh rồi này!”

“Ned?” tôi thốt lên. “Anh làm gì... ở đây thế?”

Giọng tôi kéo dài vì ngạc nhiên. Tôi mở choàng mắt. Thay vì bức tường trắng sọc vàng quen thuộc, với đồ đạc bằng gỗ trong phòng ngủ của mình, tôi lại thấy tường sơn xanh, khăn trải giường trắng toát và những đồ vật bằng thép sáng loáng. Khi đầu óc đã tỉnh táo hơn, tôi nhận ra mình đang ở bệnh viện.

Trong giây lát, tôi nhớ lại những gì đã xảy ra và đưa mình đến đây. “Em đang chạy,” tôi nói, giọng nghe khàn khàn kỳ cục. Tôi đằng hắng. “Lúc chạy xuống bậc thang, em nghe tiếng Jacques sau lưng, rồi em bị ngã, em đoán là...” Tôi cố nhớ thêm nhưng mọi thứ chỉ là một khối hỗn độn.

Ned đặt tay lên tay tôi. “Yên nào,” anh diu dàng nói. “Không sao đâu. Em đừng cố nhớ nữa. Bác sĩ bảo đầu em bị đập xuống khá mạnh đấy.”

Tôi thở dài, ngả đầu xuống cái gối êm ái của bệnh viện. “Đầu em đã bị đập mạnh,” sự thật này khó mà phủ nhận

Vì bên thái dương của tôi có đau thật. Tôi đưa tay lên mặt, thấy trán mình bị quấn băng kín mít. “Chuyện gì đã xảy ra vậy, Ned?” tôi hỏi Ned. “Làm sao anh lại tìm được em?”

“Jacques chạy về nhà,” Ned giải thích. “Cậu ta nói em bị trượt ngã và bị đập đầu xuống đất. Mọi người vội chạy đến và thấy em nằm bất tỉnh ở sân trước nhà ông Geffington. Thật ra, ngay lúc tụi anh tới thì một nửa số hàng xóm cũng đang lao đến giúp. Jacques la khá to khi chạy về nhà gọi bọn anh.”

Tôi cười toe, nhưng lập tức nhăn mặt vì cơn đau ở thái dương đột nhiên thốn lên. Tôi lào khào, “em lúc nào cũng là người gây chuyện, anh nhỉ.”

“May mà chị Zucker có điện thoại trong túi”, Ned nói tiếp, bóp nhẹ tay tôi. “Chị ấy gọi xe cấp cứu ngay. Cũng có cả cô Thompson ở đó, cô ấy là y tá mà, em nhớ không, thế là cô tạm thời đảm nhiệm sơ cứu cho tới khi xe cứu thương đến.”

“Thật là tốt,” tôi nói, thấy chóng mặt vì cơn đau đầu lại nhói lên. “Những người khác đâu rồi? Có ai gọi cho bố em không?”

“Họ chỉ cho một người theo xe cứu thương, vậy là anh được đi.” Ned nhoài tới nhẹ nhàng vén một món tóc lòa xòa của tôi ra sau. “Bess và George quay lại nhà chị Simone. Anh đã hứa sẽ gọi cho họ ngay khi em tỉnh lại. Bố em đang trên đường tới đó. Chú ấy đang ăn tối bên ngoài với khách hàng, anh đoán là cô y tá chắc phải mất một lúc mới tìm được chú ấy.”

Tôi nhắm mắt lại, quá mệt để có thể tiếp nhận những thông tin mà Ned cung cấp tới tấp. Nhưng ngay cả trong tinh trạng váng vất này, vẫn có gì đó thôi thúc tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi lại mở choàng mắt và nhìn Ned trân trân dò hỏi.

“Ned,” tôi nói, giọng vẫn còn bực tức và lạ lẫm. “Sao lại như vậy? Em đâu có vụng về đến thế - sao em lại ngã chứ? Em có bị trượt lên cái gì không? Hay là thế nào?” tôi nghĩ đến cái váy ngớ ngẩn mà mình đã mặc. Nhưng nó sao đủ làm cho tôi ngã lăn lông lốc khỏi mấy bậc cầu thang được. Phải thế không?

Ned lắc đầu. “Rất tiếc, Nancy ạ,” anh nói. “Em là thám tử cơ mà, đâu phải anh. Anh không nghĩ có ai trong bọn anh dòm ngó gì tới mấy bậc thang đó đâu. Cả bọn còn mải lo lắng cho em mà.”

“Ồ. Phải rồi. Em xin lỗi.” Tôi thở dài, đặt một tay lên cái đầu vẫn còn đau nhức của mình.

Ned mỉm cười. “Đừng có ngốc như thế,” anh nhẹ nhàng nói. “Xin lỗi cái gì cơ chứ. Em rất may là có Jacques giúp đỡ ngay tại chỗ ấy.” Rồi Ned hơi cau mày. “Nhưng mà, em và Jacques làm gì ở nhà ông Geffington vậy?”

“Em nghĩ mình thấy cái gì chuyển động ở chỗ đó,” tôi giải thích. “Em định xem thử có phải là kẻ phá hoại bí ngòi hay không...”

“Nancy!” giọng bố tôi vang lên, rồi ông ào vào phòng. “Con đây rồi. Có chuyện gì thế hả?”

Ned đứng dậy để bố ngồi xuống cạnh giường tôi. Tôi mỉm cười yếu ớt. Khuôn mặt điển trai của bố hằn lên những vết nhăn vì lo lắng mất rồi.

“Không sao đâu bố,” tôi nói. “Con sẽ khỏe ngay thôi. Nhà Drew chúng ta có cái đầu cứng lắm đấy, bố không nhớ à?”

Ned và tôi nhanh chóng kể những chi tiết chính cho bố nghe. “Bác sĩ nói Nancy sẽ không sao đâu chú ạ,” Ned nói tiếp. “Ông ấy bảo muốn giữ Nancy lại theo dõi một hai ngày, nhưng chỉ để phòng xa thôi, chứ mấy ngày nữa là lại khỏe như thường ấy mà.”

“Thật nhẹ cả người,” bố nói, nhoài tới hôn lên trán tôi. “Nào, hồi nãy lúc bố vào con đang nói gì thế? Đừng nói là việc điều tra bí xanh bí đỏ ngớ ngẩn đấy đã làm con ra nông nỗi này nhé?”

“Cũng không hẳn đâu ạ,” tôi nhanh chóng trấn an vẻ mặt đầy đề phòng của bố. Tôi không muốn làm ông lo đến nỗi bắt tôi phải bỏ vụ án đang điều tra. “Chỉ do con vụng về thôi. Con đi nhanh quá nên chắc chân này vấp chân kia ấy mà.”

“Hừm,” bố có vẻ vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục.

“Dù sao thì,” tôi nói thêm, “con chưa có dịp nói với bố, nhưng con còn đang điều tra một vụ khác nữa.” Chẳng là sáng nay bố ra khỏi nhà sớm để đi đánh gôn, nên tôi chưa có cơ hội nào nói chuyện với ông về vụ trộm ở nhà chị Simone. Bây giờ tôi muốn nghe ý kiến của bố. Có bất kỳ điều gì tôi tìm hiểu được ở buổi tiệc có ý nghĩa không nhỉ? Tôi nghĩ về thái độ dữ dội của Pierre trước lời “buộc tội” của tôi đối với các bạn của cậu ta. Phải chăng cậu ta biết điều gì mà tôi không biết sao? Còn thái độ kỳ cục của Jacques sau đó nữa. Có thực sự là tự tôi ngã xuống mấy bậc thang đó không?

Thế nhưng tôi chưa kịp nói thêm điều gì thì một y tá đã hối hả bước vào. “Được rồi, được rồi nào, hai người,” bà nói nhanh. “Cô bé vẫn còn sống, và mai cũng sẽ vẫn còn ở đây, đến lúc đó hai người muốn hỏi gì thì hỏi; còn lúc này đã hết giờ thăm bệnh rồi.”

Trong vài giây, tôi có cảm tưởng như bố sắp sửa tranh cãi. Nếu đã muốn thì ông có thể lý lẽ rất ghê; ông mà muốn kéo dài giờ thăm bệnh, có lẽ ông sẽ làm được thật đấy.

Nhưng bố chỉ thở dài và lại cúi xuống hôn tôi. “Ngủ một chút đi, con yêu,” ông nói. “Ngày mai chúng ta sẽ lại vào thăm con.”

Sáng hôm sau, một y tá đem điểếm tâm vào cho tôi.

“Giờ thăm bệnh bắt đầu lúc mấy giờ ạ?” tôi hỏi khi cô đặt khay lên bàn cạnh giường và bắt đầu sắp xếp lại chăn nệm cho tôi.

“Còn mấy tiếng nữa, cưng ạ,” cô y tá vui vẻ đáp. “Đừng lo, chắc chắn người thân của cháu sẽ có mặt ngay khi được phép thôi.”

Tôi thất vọng. Đầu tôi đang dần minh mẫn hơn, và ngay khi vừa thức dậy tôi đã bắt đầu nghĩ về vụ Simone, vẫn còn vài điều chưa rõ ràng, và lúc này tôi rất muốn được thảo luận với ai đó.

Cô y tá cầm cái khay lên và để trước mặt tôi. “Vậy cháu có thể gọi điện trước giờ thăm bệnh không ạ?” tôi hỏi.

“Dĩ nhiên!” rồi cô chỉ vào cái điện thoại đặt trên bàn cạnh giường. “Nhưng phải ăn sáng trước, được chứ? Cháu cần lấy lại sức để mai còn sẵn sàng ra viện đấy.”

Tôi mỉm cười và cắn một miếng trứng rán. Nhưng ngay khi cô y tá vừa ra khỏi phòng, tôi liền đẩy cái khay qua một bên và chộp lấy điện thoại.

George nhấc máy, giọng nó vui hẳn khi nghe tiếng tôi. “Mày sao rồi?” nó hỏi. “Khi nào chuồn được?”

“Tao khỏe rồi, nhưng không biết khi nào được về,” tôi đáp. “Họ nói có thể là sáng mai. Tao chỉ muốn xuất viện ngay hôm nay luôn nhưng bác sĩ muốn tao ở lại thêm một đêm nữa cho yên tâm hơn.” Tôi thở dài thườn thượt. “Và thế có nghĩa là lại sắp mất thêm một ngày nữa rồi mới tiếp tục truy tìm kẻ nào đã lấy quả trứng đó. Dấu vết nguội tanh nguội ngắt mất thôi.”

“Ừ, có thể lắm,” George nói. “Nhưng nếu mày muốn, hôm nay Bess với tao sẽ thử cố điều tra thêm chút ít cho.”

Tôi đã không nghĩ đến khả năng này. “Thật không?” tôi nói, cảm thấy hơi băn khoăn. Tôi vẫn ước gì mình đang ở ngoài kia, tự đi điều tra, nhưng trong tình hình bây giờ, để các bạn làm thay dường như là giải pháp tốt nhất. “Bọn mày sẽ làm thật chứ? Vậy thì hay quá! Tối qua tao định tìm hiểu thêm từ bạn bè của Pierre. Không chừng bọn mày sẽ nói chuyện với họ được đấy. Cẩn thận, đừng để bên ấy biết mình đang nghi ngờ nhé. Nhất là sau sự cố nhỏ với Pierre tối qua. Bọn mày nghĩ ra được cớ gì đó để bắt chuyện với bên ấy chứ?”

George cười to. “Khéo lo,” nó trách. “Bọn mình đang nói đến bọn con trai đấy. Đã có Bess quyến rũ cùng vài cái mủm mỉm của nó là xong ngay.”

Tôi cười khúc khích. “Đúng đấy!”

“Hơn nữa, sáng nay Pierre có gọi điện hỏi khi nào tụi mình lại ghé chơi nữa,” George nói thêm. “Đoán coi: anh chàng và các bạn đang góp tiền mua cho mày một bó hoa to đấy. Vừa mua sáng nay xong.”

“Dễ thương quá!” tôi nói.

George cười to. “Ừ, nhưng chắc mày sẽ chẳng nói vậy đâu nếu tối qua nghe được họ tranh cãi về giá cả thế nào, sau khi mày vào bệnh viện ấy,” nó nói. “Chàng Jacques tội nghiệp như muốn ngất tại chỗ khi biết giá tiền loại hoa mà mấy tên kia muốn mua. Hình như anh chàng không có nhiều tiền. Thật ra, René nói với Bess là cậu ta và Thèo đã phải góp vào tiền vé đến Mỹ của Jacques đấy.”

“Thật hả?” tôi xắn món trứng của mình trong khi nhớ lại cuộc nói chuyện với Jacques tối hôm trước. “Vậy sao cậu ấy lại có tiền mua xe mới?”

“Xe mới nào?” George nói. “Mày đang nói gì thế?”

Tôi kể cho George nghe chuyện Jacques nói về chiếc xe mới mua. “Nghe kể cứ như vừa mới mua xong,” tôi nói thêm, “và giống như trả ngay bằng tiền mặt vậy đó. Thế rồi tao cũng không hỏi thêm nhiều vì nghĩ chẳng quan trọng.”

“Chưa chắc à.” Giọng George có vẻ không quan tâm. “Có thể Jacques chỉ nổ một chút thôi. Bess bảo là hình như anh chàng hơi thích mày đấy.”

“Cái gì?” tôi đỏ mặt, ngạc nhiên không biết có đúng thế không. Tôi khá tinh mắt trong hầu hết mọi việc, nhưng không phải lúc nào cũng nhận ra khi có một anh chàng để ý đến mình theo kiểu ấy ấy. Có thể xem đó là điểm yếu của tôi cũng được. “Mà thôi, để ý làm gì. Nhưng kỳ cục quá... ý tao là chuyện chiếc xe.” Tôi dẹp câu hỏi về tình trạng tài chính của Jacques qua một bên để suy xét thêm. “Tao nghĩ bọn mày nên chú ý tìm hiểu thêm về Jacques.”

“Chắc chắn rồi,” George nói. “Tất cả bọn này đều nghĩ việc mày ngã cầu thang có gì đấy lạ lắm, Nancy ạ. Chẳng giống mày chút nào.”

“Tao biết.” Tôi lấy một trái nho trên khay và thày vào miệng. “Nhưng lúc đó tao đang mặc một cái váy dở hơi, đi bộ còn khó huống hồ chạy trên mấy bậc thang.”

Tôi hầu như có thể nghe thấy George đang lắc đầu hoài nghi. “Tao vẫn không hiểu,” nó nói. “Mày bị đập đầu khá nặng. Nếu chỉ trượt chân thôi thì không thề nào bị đến nông nỗi này được. Thậm chí ngay cả không có lan can thì mày vẫn có thể chống tay hay gì đó tương tự cơ mà. Có thể mày sẽ bị gãy cổ tay, nhưng không thể bị chấn thương như vậy được.”

“Ý mày là sao?”

“Tao đang muốn nói cú ngã đó không hề đơn giản,” George đáp. “Chắc chắn có điều gì không bình thường. Tao ngờ mày đã bị ngáng chân hay xô ngã hay gì đó.”

“Mày nghĩ Jacques xô tao xuống cầu thang hay sao?” Tôi phải thừa nhận ý nghĩ này không phải chỉ xuất hiện trong đầu tôi mới một lần. Những bước chân kia đã gần tôi đến mức nào? Tôi cố nhớ lại, hồi tưởng lại giây phút đó, nhưng không chắc. Toàn bộ ký ức vẫn còn khá mờ nhạt. Tôi không nhớ có càm giác bị xô đẩy, nhưng tôi cũng không nhớ là bị đập đầu, dù rõ ràng điều đó đã xảy ra.

“Chứ còn có thể là gì nữa?” George đáp lại câu hỏi của tôi. “Này nhé, hai người biến mất, và năm phút sau hắn chạy bổ vào nhà nói là mày bị ngã.”

“Vậy cậu ấy miêu tả cú ngã đó thế nào?” tôi tò mò hỏi, đổi điện thoại qua tai bên kia và nhăn nhó vì đụng phải chỗ đau. “Có giải thích gì không?”

“Cũng không hẳn là giải thích. Hắn chỉ nói mày chạy nửa đường thì vấp ngã, mày bị nhào qua một bên, và rồi thái dương đập vào đá.”

Tôi chạm nhẹ bên thái dương bị đau. “Chà, phần sau chắc chắn khớp với vết thương rồi,” tôi nhăn nhó nói. “Nhưng thậm chí đúng là Jacques nói dối đi nữa thì có lý do gì khiến cậu ta muốn hại tao chứ?”

“Chẳng phải lúc đó hắn đang bị mày thẩm vấn vụ quả trứng bị mất sao?” George hỏi. “Có lẽ hắn đã nghe được những gì Pierre nói trước đấy - về việc mày buộc tội đám bạn của Pierre. Có thể Jacques cho rằng mày đã tiến đến quá gần một đáp án nào đó rồi.”

“Nhưng tao đã đến gần được một đáp án nào đâu!” tôi kêu lên.

“Nếu hắn có một lương tâm tội lỗi, thì vấn đề sẽ nằm ở chỗ hắn nghĩ có phải mày đang suy luận ra điều gì hay không.”

Tôi phải thừa nhận bạn mình có lý. “Theo tao, mình vẫn chưa thể rút ra kết luận gì - hay ai là thủ phạm - vào thời điểm này đâu. Ước gì hôm nay tao đi được với bọn mày. Nếu trong số họ có kẻ là thủ phạm, hắn sẽ có thái độ bồn chồn, nhất là sau vụ tai nạn của tao. Giờ nghĩ lại thì tốt nhất là cứ theo dõi mấy anh chàng đó từ xa xa, thử xem có ai manh động gì không nhé.”

“Bess và tao sẽ làm những gì có thể,” George hứa. “Dù sao, tụi này cũng được học từ người giỏi nhất cơ mà! Chỉ cần ra đó và tự hỏi, ‘Nếu là Nancy thì nó sẽ làm gì?’ là có cách ngay. Chị em tao sẽ ghé qua đó trong giờ thăm bệnh và báo cáo lại với mày.”

Tôi cười khúc khích. “Được rồi,” tôi nói. “Chúc may mắn. Và nhớ cẩn thận đấy nhé!”

Tôi trải qua phần thời gian còn lại của buổi sáng với việc đọc sách và xem TV - cố không nghĩ quá nhiều về các vụ án, dù sao lúc này tôi cũng có làm được gì đâu. Khi đến giờ thăm bệnh, bố và bà Hannah ghé qua, mang theo vài tờ tạp chí mới và một ít bánh mới nướng - đặc sản của bà Hannah. Trong khi hai người đang ở đây thì bó hoa của Pierre và các bạn cũng được chuyển tới, cùng với hoa của chị Simone và thiệp của vài người hàng xóm khác.

Sau khi bố và bà Hannah đi, tôi thấy mình sốt hết cả ruột khi đợi chờ tin tức của hai đứa bạn. Bọn nó có tìm được gì quan trọng không nhỉ? Có suy luận được điều gì khi vắng tôi không?

Thời gian chầm chậm trôi qua, tôi e rằng giờ thăm bệnh sẽ hết trước khi các bạn tôi tới kịp. Nhưng cuối cùng cũng nghe được giọng cười quen thuộc của Bess ngoài hành lang. Một giây sau George thò đầu vào.

“Xin lỗi đến trễ,” George nói. “Bess thì chắc phải mấy phút nữa mới tới nơi được. Nó vớ được một chàng bác sĩ nội trú trẻ tuổi đẹp trai đang tán tỉnh ngoài kia rồi.”

Đúng lúc ấy Bess bước vội vào, đẩy cô chị họ một cái. “Tán tỉnh cái gì mà tán tỉnh,” nó nói, hai má ửng đỏ đến nỗi gần như tiệp màu với cái áo khoác hồng đậm đang mặc. “Em chỉ tỏ ra lịch sự thôi. Chứ chị muốn em phải làm sao? Tảng lờ đi khi người ta chào mình hả?”

George tròn mắt. Tôi cười và ra hiệu cho cả hai đến gần hơn.

“Bà cảm thấy thế nào rồi?” Bess hỏi tôi, bước vội đến với vẻ mặt rất chi là quan tâm và cẩn thận ngồi xuống mép giường. “Đầu còn đau không?”

“Còn một chút, nhưng đỡ nhiều rồi,” tôi nói. “Đừng để ý chuyện đó. Đóng cửa lại rồi tụi mình nói chuyện, được chứ?”

George gật đầu và đi ra cửa. “Nancy khỏe lắm rồi - đã lại ra lệnh cho bọn mình được cơ mà,” nó trêu.

“Vậy?” Tôi hỏi ngay khi George kéo cánh cửa lại. Cũng may tôi được bố trí ở một phòng riêng nên chẳng lo bị ai nghe lén. “Hôm nay hai người có gặp chút may mắn nào không?”

Bess và George liếc nhìn nhau. Rồi hai đứa nói cùng lúc, Bess thì “À, cũng tạm,” còn George thì “Không hẳn.”

“Kể xem nào,” tôi nói, dựa lưng vào gối.

George ngồi xuống một trong những cái ghế dành cho khách thăm bệnh bên giường tôi và bắt chéo chân. “Sau khi nói chuyện với mày sáng nay, tao gọi cho Bess.” Nó trỏ ngón tay cái về phía cô em họ. “Nàng ta vẫn còn đang thay đồ, nên tao nghĩ chắc mình có khoảng hai tiếng đồng hồ để...”

“Thôi đi!” Bess nhăn nhó phản đối. “George vớ vẩn. Tôi đi đón bà ấy gần như ngay lập tức.”

“Có thể thật,” George thừa nhận. “Nghĩ lại, đúng ra tao nên cho nó nhiều thời gian hơn để chọn quần áo đi theo dõi. Đấy, nhìn xem.”

Tôi tò mò liếc bộ trang phục của Bess. Ngoài cái áo khoác ngắn vài cotton màu hồng đậm ra, nó đang mặc một cái áo thun sọc trắng-hồng tiệp màu, quần tây trắng, và đôi xăng-đan hồng xinh xắn. Đó hoàn toàn không phải là một bộ đồ kín đáo, nhất là người mặc lại rất bắt mắt như Bess. George ăn mặc có thận trọng hơn, quần jeans và áo thun sậm màu.

“Dù sao thì,” George tiếp tục, “trong khi chờ Bess tới đón, tao lên mạng thử tìm hiểu về những mối nghi ngờ của bọn mình có gì thú vị không.”

“Ý hay!” tôi nói, ước gì mình nghĩ đến điều đó sớm hơn. George đã là người quản lý hệ thống thông tin cho công việc kinh doanh của mẹ nó từ hồi nó còn học cấp II. Nó lên mạng nhiều hơn bất kỳ người nào tôi từng biết. Nếu cần gì trên internet thì cứ bảo, George sẽ kiếm được ngay. “Thế có tìm thấy gì không?”

“Không có,” George thú nhận. “Tao còn chưa kịp đăng nhập thì Bess đã đến rồi. Nhưng tao định khi nào về nhà sẽ làm tiếp.”

“Hay quá,” tôi nói. “Thế rồi sau đó thì sao?”

Bess kể, “Bọn tôi lái xe đến khu nhà bà, đậu xe trước cửa nhà luôn, vì nghĩ làm vậy sẽ có vẻ ít đáng ngờ nhất - nếu như có ai đó để ý.”

“Thấy chưa? Tụi này đã học được ít nhiều ấy chứ!” George cười toe toét, ngắt lời Bess.

Tôi cười to. “Kế hoạch hay,” tôi nói. “Rồi sao nữa?”

“Bọn tôi đi bộ tới nhà chị Simone,” Bess tiếp tục, vừa nói vừa vuốt cho phẳng lại một nếp gấp trên tấm trải giường, “rồi tìm được một chỗ nấp lý tưởng phía sau mấy đám cây bụi bên kia đường, nấp và đợi.”

“Đừng quên, lúc đầu tụi mình còn đi nhìn trộm cửa sổ nữa,” George nhắc Bess, rồi liếc nhìn tôi. “Tụi này không muốn lang bang ở đó cả ngày chỉ để tìm hiểu xem có ai ra khỏi nhà sớm đi mua bánh, hay gì gì đó không. Ý phải kiểm tra là của tao đấy.”

“Ừ, phải rồi,” Bess trợn mắt nói. “Cũng chính bà ấy này ra ý ngóc cái đầu to đùng lên ngay giữa cửa sổ bếp nữa chứ. Vậy mà chẳng ai thấy, kể cũng lạ thật.”

“Ừ, có ai thấy đâu,” George nói, ngồi thẳng người lên. “Dù sao thì, tất cả mọi đối tượng đều còn ở nhà cả. Sau những gì tụi mình nói chuyện với nhau sáng nay, Bess và tao quyết định là nếu mấy tên đó mà tách ra đi riêng thì tụi tao sẽ theo dõi Jacques.”

“Sau những gì đã xảy ra với bà thì anh ta là kẻ đáng nghi nhất,” Bess tán thành.

Hai đứa có vẻ hài lòng với quyết định của chúng quá nên tôi chỉ gật đầu và cười. Mặc dù đồng ý là chắc chắn Jacques đang có vài điều kỳ quặc, nhưng tôi lại mong chúng theo dõi René hay Thèo thì hơn. Tôi cảm giác mình khó có dịp nói chuyện với một trong hai người này. Tôi muốn biết nhiều hơn về họ. Nhỡ bọn tôi tập trung toàn bộ sự chú ý vào sai đối tượng, trong khi kẻ trộm thực sự thì lại nhảy nhót ngay dưới mũi chúng tôi thì sao?

Nhưng tôi vẫn im lặng chờ George kể tiếp. “Sau bữa ăn sáng, chị Simone lái xe đi đâu đó, Pierre và Thèo bắt đầu dọn dẹp khu vườn um tùm sau nhà. Tụi này theo dõi họ một chút, cho tới khi Jacques ra ngoài.”

Bess háo hức gật đầu. “Mà trông anh ta cũng đáng nghi lắm. Vừa đi vừa nhìn trước nhìn sau, như thế không muốn bị ai bắt gặp ấy.”

“Và hắn nhắm thẳng ra phố, đi bộ,” George nói đầy ần ý. “Chẳng thấy bóng dáng xe thể thao thể thiếc nào cả.”

“Hay thật,” tôi nói. “Hai người theo dấu cậu ta chứ?’

“Tất nhiên!” Bess nói. “Bọn tôi giữ khoảng cách vài dãy nhà cho tới khi xuống đến phố, nơi có thể dễ dàng lại gần hơn mà không bị phát hiện ra.”

Tôi liếc nhìn giày của Bess, thật tình rất ấn tượng vì nó có thể đi đôi xăng-đan dây mỏng manh đó mà vẫn cảm thấy thoải mái như người ta đi giày thể thao vậy. “Thế cậu ta đi đâu?”

George tì người trên cái bàn cạnh giường để lấy một cái bánh nướng bà Hannah làm. “Hắn đến vài nơi khác nhau,” nó nói lúng búng qua một miệng đầy bánh. “Hóa ra cũng khó theo dõi mà không để bị bắt gặp.”

“Đúng đấy,” Bess đồng ý. “Trong phim thấy dễ mà thật chẳng dễ tí nào.”

Giác quan thứ sáu của tôi lại trỗi dậy, nhưng lần này không liên quan đến Jacques, hay vụ án. Tôi có cảm giác hai đứa nó đã không kể tôi nghe điều gì đó. “Khoan, khoan đã nào,” tôi chen vào. “Jacques bắt gặp hai người đang theo dõi cậu ta hà?”

Bess trông vẻ ngượng ngùng, “Ừm, có lẽ tại bọn tôi không được kín đáo như bọn tôi nghĩ.”

“‘Bọn tôi’ là thế nào?” George khịt mũi ngắt lời. “Chị không phải là đứa quyết định ăn mặc như một cái bảng hiệu đèn neon, nhé! Cái áo khoác hồng đó từ ngoài không gian nhìn vào vẫn còn thấy nữa cơ mà.”

Tôi đã bắt đầu nắm được tình hình. “Vậy là bị Jacques bắt gặp?”

“Vài lần, chắc vậy,” Bess thừa nhận. “Bọn tôi đã theo anh ta vào tiệm đồ cổ trên đường River. George và tôi tách ra để cố tránh không bị phát hiện. Tôi đang lén lút quanh một cái bình gì to đùng thì vô tình bước lố một bước và kết cục là... mặt đối mặt với Jacques.” Nó nhún vai. “Trông anh ta không có vẻ kỳ cục hay gì cả. Anh ta chỉ hỏi tôi khỏe không, và rồi nói là hình như có thấy tôi trong tiệm nữ trang Okie River, cho nên hỏi là có phải tôi đang theo dõi anh ta không?”

“Hắn chỉ đùa thôi,” George xen vào. “Rõ ràng thế rồi còn gìi, vậy mà đã làm cho quý cô Siêu mật thám nhà ta phát hoảng lên.”

“Chỉ một chút thôi,” Bess đỏ mặt. “Tôi... ừm... đại khái tôi nói đúng là đang theo dõi anh ta, nhưng chỉ tại tôi quá nhút nhát nên không dám bước thẳng tới chào thôi. Bởi vì, tôi nghĩ ở buổi tiệc trông anh ta khá dễ thương và...”

“Vậy anh chàng tin chứ?” tôi cười hỏi.

Bess cười ỏn ẻn. “Hình như là tin. Thật ra, tôi nghĩ anh chàng sắp sửa mời tôi đi chơi rồi ấy. Thế nhưng George từ sau một đống thảm trải sàn phương Đông nhảy bổ ra...”

“Hê, tại chị tưởng mày sắp sửa làm lộ tẩy hết!” George la lên. “Nên tao mới, mày cũng biết đấy, chạy ra cứu nguy! Lúc đó, có vẻ như Jacques nghĩ tụi này hơi kỳ quặc.”

“Hơi thôi ấy á?” tôi trêu. Một ngày trời của hai đứa bạn tôi giờ bắt đầu nghe giống như một lộ trình theo dõi dạng Keystone Cops[10] cũ rích.

[10] Keystone Cops là tên một series phim hài câm về cảnh sát, được sản xuất hồi đầu thế kỷ 20. Về sau, cụm từ “Keystone Cops” được dùng với ý phê bình một nhóm làm việc không hiệu quả, đặc biệt nếu sự thất bại đó là do sự phối hợp không tốt giữa các thành viên, hoặc thấy bại sau khi đã bỏ ra rất nhiều công sức.

“Rốt cuộc George đã quyết định hướng anh ta sang chuyện khác bằng cách đánh trống lảng,” Bess nói.

George nhún vai. “Hê, phòng thủ tốt nhất chính là tấn công còn gì?” nó nói. “Nên tao chỉ hỏi hắn là sao lại đi bộ loanh quanh thị trấn nếu đã mua một chiếc xe mới ngon lành vẫn đem khoe đó. Thế là ngắc ngứ luôn.”

“Ừ, anh ta đỏ mặt, rồi lầm bầm cái gì đó như là nó đang nằm trong tiệm,” Bess nói. “Nghe mới kỳ cục không chứ. Một chiếc xe mới toanh mà đã phải vào tiệm sửa là thế nào? Nên tự nhiên, tôi mới hỏi anh ta là xe bị làm sao.”

Tôi chẳng ngạc nhiên. Bess thích xe cũng như George thích vi tính vậy. Nó không những tự sửa xe cho mình mà còn có thể nhận ra được một miếng đệm bị hỏng hay động cơ bị ngộp từ cách xa cả dặm.

“Anh ta hoàn toàn tắc tị!” Bess tiếp tục, vung tay lên khi nhớ lại cảnh tượng đó. “Chẳng nhẽ lại không biết xe của mình bị làm sao ư? Thôi nào! Nên tôi mới gợi ý vài khả năng, và anh ta vẫn hoàn toàn chẳng có khái niệm gì cả. Anh ta thậm chí còn không biết trục cam của xe có bị quá nhiệt hay không. Thật không thể hiểu nỗi, ngay cả những chi tiết như thế trong cái xe thể thao mới toanh của mình mà cũng chẳng biết?”

Mặc dù ngay bản thân tôi cũng chẳng biết trục cam quá nhiệt là cái gì, nhưng tôi phải công nhận là Bess có lý. Tôi hoàn toàn mù tịt về xe cộ, nhưng câu chuyện của Jacques đang bắt đầu càng nghe càng thấy đáng ngờ.

“Trông hắn chẳng thoải mái chút nào,” George nói thêm. “Rõ ràng không biết phải trả lời mấy câu hỏi về xe cộ của Bess ra sao mà. Cuối cùng hắn đưa ra một cái cớ chẳng đâu vào đâu rồi chuồn mất.”

Bess mỉm cười. “Nhưng bọn tôi quyết định không theo anh ta nữa mà trở lại nhà Simone, vì những lý do đã quá rõ ràng.”

“Hay thật,” tôi nói, trầm ngâm nghĩ về những gì các bạn vừa kể lại. “Bây giờ cho tôi tên tất cả các cửa hiệu mà Jacques đã vào trong lúc bị các bà theo dõi đi.”

“À, ừ. Cái đó quan trọng đó,” George nói. “Hắn vào một tiệm nữ trang, một tiệm thuộc dạng hàng cũ ký gởi, và ba tiệm đồ cổ.” Nó đếm trên đầu ngón tay, rồi ngừng lại một chút. “Nhưng chẳng mua gì hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.