Đừng Quậy Nữa! Nghe Lời Tôi Mau!

Chương 2: Theo tiểu thư báo thù




Người tới nhà Thẩm Nghị làm mai với Minh nhi ngày càng nhiều, có người nhà quan to quý nhân, cũng có nhà các tiên sinh xung quanh hoặc thân thích của các phu nhân, Trinh nương sau đó đơn giản đóng cửa không tiếp khách, Minh nhi năm nay cũng mới mười tám tuổi, nàng hiện tại đang phiền não chuyện hôn sự của Diệu nhi, cũng chưa cần lo đến hôn sự của Minh nhi.

Từ từ, người đến dần ít đi, cuộc sống nhà Thẩm Nghị cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.

Qua năm mới Minh nhi không thể về, năm trước đã sớm viết thư nói muốn cùng các tướng sĩ mừng năm mới, Trinh nương đọc thư xong liền giục Thẩm Nghị hòi đáp. Thẩm Nghị đành bảo Cẩm nhi nghiền mức, mình trải giấy, nói với Trinh nương, “Nàng nói, ta viết.”

Trinh nương nghĩ nghĩ, nhìn áo bông mới may trong tay nói, “Vậy cứ viết ở bên đó ăn có ngon không? Thời tiết rất lạnh đúng không? Mặc đủ quần áo ấm không? Chăn dày hay không? Chân tay không bị nứt da chứ? Nghe nói biên quan lạnh khủng khiếp, nương may cho con hay bộ áo bông mới, bông dùng cũng mới dệt, may rất dày, mặc trên người vừa mềm vừa ấm áp, rất thoải mái.”

Cẩm nhi bên cạnh xen mồm, “Cha, thêm một câu, nương bất công đệ, đệ vẫn con đang mặc áo bông cũ sửa lại của đại ca đó, muội muội cũng chỉ có một bộ áo mới. Viết ngay sau câu này của nương đó.”

Trân muôi vừa ăn khoai nướng, vừa gật đầu, “Đúng vậy, cha thêm một câu nè, nương quá bất công luôn.”

Thẩm Nghị cười ha ha, dựa theo yêu cầu của hai đứa viết thêm những lời này. Trinh nương bất mãn trừng mắt liếc Cẩm nhi một cái, “Đại ca con ở biên quan dễ dàng sao? Hai con ở bên cạnh nương, bình thường đồ ăn ngon đều cho hai con trước, đại ca con ở bên ngoài không biết như thế nào đâu!”

Cẩm nhi cắn một miếng lên củ khoai lang trên tay Trân muội, rầm rìn rầm rì nói, “Nương, nương đừng giải thích nữa, nương bất công là đúng rồi, đúng không Trân muội?”

Trân muội ôm khoai lang ngồi bên cạnh Cẩm nhi, gật đầu liên tục, “Đúng vậy đúng vậy.”

Trinh nương lại muốn nói gì đó, Thẩm Nghị nhanh chóng ngắt lời, “Nàng nói tiếp đi, đừng để ý đến hai đứa nó.”

Trinh nương nghĩ rồi lại nói tiếp, “Thiếp vừa nói đến đâu rồi? A, nói đến áo bông này. Ngoại trừ hai bộ áo bông này, nương còn chuẩn bị thức ăn cho con, đại bá mẫu năm nay đưa đến một chiếc chân lợn hun khói, con nhận được thì nấu một nồi, cải thiện bữa ăn, chân lợn này rất thơm đó.”

Nói xong Trinh nương lại hỏi Thẩm Nghị, “Tướng công, chàng nói đầu bếp bên đó không biết làm thì làm sao giờ? Lát nữa thiếp nói cách làm, chàng cũng viết vào luôn đi?”

Thẩm Nghị cau mày, “Hẳn không đâu, thịt này nấu chín là ăn được rồi, hay lát nữa cứ viết thêm vào, nấu không được đứa nhỏ kia lại không được ăn, đồ ngon như vậy, ngày thường bọn nó nhất định khó có dịp được ăn.”

Thẩm Nghị cùng Trinh nương cũng chưa tới biên quan bao giờ, vốn không biết tình huống cuộc sống bên đó như thế nào, chỉ nghe người khác nói biên quan lạnh khủng khiếp, thức ăn thiếu thốn, cho nên khó khăn lắm mới nhờ được viện quân đưa đồ tiếp tế năm mới đưa thư dùm bọn họ, bọn họ chỉ có thể dùng mọi biện pháp đưa đồ tốt nhất qua.

Trinh nương gật gật đầu, “Vậy lát nữa viết sau đi, chàng viết tiếp đi. Con, cũng không cần lo lắng việc trong nhà, ăn uống không thiếu, thân thể cha con cũng tốt, thân thể nương cũng tốt, đệ đệ muội muội cũng rất tốt. Tranh ca ca con năm nay được đánh giá rất tốt, được điều tới Giang Nam làm tri châu, lại có nhi tử, song hỷ lâm môn, khiến đại bá đại bá mẫu con vui vẻ đến muốn điên rồi. Khâm ca ca con quản lý quầy vải rất tốt, tức phụ Khâm ca con năm nay mang thai?”

Câu cuối cùng là hỏi Thẩm Nghị, Thẩm Nghị sửng sốt một chút, Cẩm nhi cùng Trinh muội cứ một ngụm một ngụm cắn khoai lang, Trân muội vừa ăn vừa nhắc nhở, “Nương, mang thai là Ngọc tỷ tỷ, Khâm tẩu tử đã sớm sinh rồi.”

“Ồ.” Trinh nương gật gật đầu, tiếp tục nghĩ, “Khâm ca ca con quản lý quầy vải rất tốt, bọn họ đều tốt. Sinh ý của Thược tỷ tỷ phu con năm nay cũng không tồi, sinh ý của nhị bá con cũng tốt, Hâm ca ca hiện tại đã trở thành đại lão bản, nhị bá cùng nhị bá mẫu con hiện nay đều chơi với tôn tử, việc trong nhà đều do Hâm nhi quản lý.”

“Ngọc tỷ con mang thai, chắc khoảng tháng sáu năm sau sẽ dinh, hiện tại tam bá mẫu cùng Uông phu nhân mỗi ngày đều chăm sóc kỹ càng cho Ngọc tỷ tỷ con, chỉ sợ có điều gì sơ xuất, Ngọc tỷ phu con còn nói nếu sinh con trai, mai này lớn lên sẽ cho theo con học võ nữa đó. Còn Đạc nhi, thành tích của nó không tồi, năm nay chuẩn bị thi cử nhân. Đệ đệ con năm nay thì vào Hàn Đông viện, cũng không biết sang năm nó có thể thi được vị trí học thủ không nữa.”

Nghe vậy, Cẩm nhi mất hứng, “Cha, câu cuối cùng xóa đi, con sang năm nhất định sẽ đứng đầu toàn trường, nương chẳng có lòng tin với con gì cả.”

Thẩm Nghị mỉm cười, “Theo bộ dáng hiện tại của con, lười biếng như vậy, ta thấy con rất khó thi được đó.”

Cẩm nhi không phục hừ một tiếng, “Cha, chuyện khác không dám nói, luận chuyện đọc sách, luận suy nghĩ, còn không ai thắng con được đâu.”

“Chỉ biết nói, thi xong rồi mới biết được.” Trinh nương liếc mắt một cái, nói với Thẩm Nghị, “Tướng công, viết tiếp đi.”

“Trân muội cũng thực ngoan, thực vâng lời. Cậu con đi du ngoạn thiên hạ rồi, không chừng lúc nào đó lại tới chỗ con, con nếu thấy cậu con, liền nói với hắn, chậm nhất sang năm, nhất định phải cưới tức phụ trở về. Nói đến tức phụ, lúc trước có rất nhiều người tới làm mai cho con, chính con cũng chú ý chút, nếu có cô nương nào vừa ý, thì viết thư cho nương, nương đi xem cho. Đừng học cậu con như vậy, người đã lớn như vậy mà còn khiến nương lo lắng. Tóm lại, mọi việc trong nhà đều tốt, con nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, cha mẹ đều rất nhớ con, bảo trọng bản thân.” Trinh nương nói mấy câu sau có chút nghẹn ngào, đã rất lâu rồi không gặp con, thật sự rất nhớ hắn.

Thẩm Nghị trấn an, “Chờ thêm hai năm, ta xin Hoàng Thượng triệu nó về, hiện tại đang là thời điểm rèn luyện.”

Trinh nương gật đầu, lau nước mắt nơi khóe mắt, “Được rồi, thiếp nói nhiều rồi, còn lại mấy cha con viết đi.”

Trân muội bò trên kháng tò mò xem thư, mềm giọng nói, “Cha, con cũng muốn nói. Cha nói với đại ca, bảo huynh ấy sớm về một chút, con cũng nhớ huynh ấy lắm.”

Thẩm Nghị vẫy vẫy tay với nữ nhi, “Nào, con qua đây, con muốn nói gì, thì tự viết cho đại ca con đi.”

Trân muội bò bò qua, ngồi trong lòng Thẩm Nghị, cầm bút lông, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nghiêng bút viết xuống, vừa viết vừa nói thầm, “Đại ca, huynh phải về sớm chút nhé, muội nhớ huynh, chúng muội đều nhớ huynh, Huynh nhanh trở về chút đi, muội cho huynh ăn đường quế hoa, ngon lắm đó.”

Nó viết rất lâu mới xong, viết xong vui vẻ nói, “Con viết xong rồi nè.” Thẩm Nghị vô cùng thân thiết xoa xoa đầu nàng, “Viết đẹp lắm, Trân muội như chúng ta viết chữ càng ngày càng đẹp.”

Cẩm nhi nhướn cổ nhìn, không khỏi chậc lưỡi, “Nương, nương thật khoa trương, chỉ mình nương cũng đã viết mất bảy tám tờ, cha còn chưa viết chữ nào đâu, đại ca vừa nhìn liền hiểu được.”

Thẩm Nghị bật cười, đưa bút qua nói, “Con cũng viết cho đại ca con vài câu chứ?”

Cẩm nhi nghĩ nghĩ, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nghị, cầm bút viết xuống, “Đại ca, người tới cầu hôn nhiều lắm, có vài người trông xấu lắm, có thể tưởng tượng cô nương nhà họ cũng chẳng xinh đẹp gì. Huynh trăm ngàn lần không thể đồng ý, nếu không huynh về sau khẳng định sẽ hối hận muốn chết cho coi.”

Thẩm Nghị nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, “Con sao biết cô nương nhà người ta xấu chứ? Đừng nói lung tung.”

Cẩm nhi rung đùi đắc ý nói, “Dù sao con cũng không muốn co một tẩu tử xấu xí.”

Thẩm Nghị cuỗi cùng lại viết vài câu căn dặn, không ngoài việc cần thân cận với thuộc hạ, tôn kính cấp trên, không được sinh sự với người khác vân vân.

Sau khi viết xong, Thẩm Nghị dùng một túi giấy thật lớn bọc lại, Cẩm nhi nghĩ nghĩ, chậc chậc than, “Đây có thể là thư nhà nặng nhất toàn bộ quân doanh, đại ca lần này xem xong cũng phải mất mấy canh giờ rồi.”

Trân muội nháo đòi thư, “Con cũng muốn nghĩ, con cũng muốn nghĩ.”

Sau khi Cẩm nhi đưa cho nàng, nàng cũng học bộ dáng Cẩm nhi suy nghĩ chút, chậc chậc nói, “Đại ca thật sự cần mất nhiều thời gian để xem đâu.”

Bộ dáng nàng học theo Cẩm nhi kia thật sự đáng yêu không thể diễn tả nổi.

Trinh nương xoa xoa đầu nữ nhi, sau đó bắt đầu đóng gói đồ đạc, hai bộ áo lông, một chân lợn bao trong giấy dầu, một đại bao thoạt nhìn rất căng, tất cả làm xong chỉ còn chờ quan quân tiếp viện đến lấy nữa thôi.

Hai ngày sau, quan quân đi tiếp viện biên quan tới, Thẩm Nghị trịnh trọng đưa đồ qua, lại đưa thư cho quan quân, quan quân đặt thư vào trong ngực, nhìn gánh nặng này cười nói, “Tục ngữ nói, thư nhà để vạn kim, thứ trong lòng ta đây mới là bảo bối thực sự đó. Thái phó đại nhân xin trở về đi, hạ quan nhất định đem thư cùng đồ đưa tận tay tướng quân.”

Thẩm Nghị ôm quyền, “Làm phiền rồi.”

Qua năm mới, một nhà Thẩm Nghị theo lệ thường về trấn Tú Thủy, hiện tại Thẩm gia thêm người, cũng đã gả ra ngoài hai cô nương, tuy cũng nói đoàn viên, nhưng nghĩ tới đứa nhỏ không thể về nhà cùng trải qua năm mới, trong lòng không khỏi cảm thấy thiếu thiếu.

Quân đội tiếp tế tiếp viện vì để đuổi kịp trước khi các tướng sĩ mừng năm mới, dọc đường đều đi rất nhanh, cuối cùng tới biên quan khi tháng chạp, bình thường đội tiếp tế tiếp viện cuối năm ở biên quan đều được các tướng sĩ biên quan tôn trọng. Bởi vì lộ tuyến hằng năm của bọn họ đều như nhau, trừ phi được đánh giặc, còn những năm tháng thái bình, năm trước đi đường nào, năm nay cũng đi như vậy, không ít người nhà tướng sĩ đều đã chờ bọn họ dọc đường đi, chỉ bởi vì muốn đưa cho thân nhân nhà mình ở nơi biên quan một phong thư, một kiện quần áo.

Quân đội này ven đường sẽ nhận thư đó, dù sao cũng tiện, chỉ cần không phải vật phẩm quá nặng, có những thứ nhè nhẹ như quần áo linh tinh, cũng sẽ giúp mang đi, hơn nữa không thu tiền, hoàn toàn là tiện tay làm chuyện tốt. trạm dịch gửi thư rất đắt, rất nhiều tướng sĩ vài năm cũng không nhận được thư nhà, quân đội tiếp tế tiện viện này xuất hiện đã giải quyết vấn đề này.

Cũng bởi như vậy, đội ngũ này rất có uy vọng trọng quân đội, nếu ven đường gặp được quân đội của quân ta cũng sẽ dưới tình huống phạm vi cho phép hộ tống một đoạn, khi mới bắt đầu truyền thư tặng đồ chỉ là tiện tay, sau lại trở thành phong tục, dân chúng cũng thực thích quân đội này, hoàng đế cũng từng khen ngợi vài lần, bởi vì đội ngũ này có phong tục như vậy, thậm chí ở khi quốc gia bùng nổ nạn đói, chung quanh đều xuất hiện dân kích động chạy loạn, lộ tuyến của đội tiếp tế tiếp viện này cũng chưa từng xuất hiện nạn dân bao giờ, đều bình an tới biên quan. Tất cả đều là những chuyện sau này, chưa cần nhắc tới.

Đội tiếp tế tiếp viện sau khi đến quân doanh, mọi người đều đã sớm xếp hàng chờ dài cổ, cũng không phải chờ vật tư, mà xem có thư cho mình hay không.

Theo lệ thường khi trước, phải chuyển vật phẩm trước, sau khi những đồ tiếp tế tiếp viện giao cho quân doanh xong, lại cùng quân doanh giao thiệp tốt xong, chính là lúc đưa tin.

Quan quân của đội tiếp tế tiếp viện sẽ đem thư của các tướng sĩ giao lại cho tướng lãnh trong quân doanh, để bọn họ phát đi. Thư nhà của những tướng quân nhừ Minh nhi, đều là thủ lĩnh của đội tiếp tế tiếp viện trực tiếp đưa đi.

Minh nhi không mở bao túi ra xem, mà mở thư ra xem trước, từng chữ từng chữ đọc xong, vừa đọc vừa cười, cười cười nhưng lại cảm thấy trong lòng có chút gì đó chua chát.

Mô Dung tướng quân đi vào, thấy bao đồ, lại nhìn tệp thư thật dày trên tay Minh nhi, không khỏi cười, “Mãi không thấy đi ra, thì ra thái phó đại nhân cũng là người nói nhiều.”

Minh nhi cười nói, “Cơ bản đều là nương ta nói, nương ta còn tặng một chiếc chân lợn hun khói đến, tướng quân, đêm nay chúng ta liền làm ăn đi.”

Minh nhi mở bao ra, mở từng lớp từng lớp giấy dầu, bên trng quả nhiên là một chiếc chân lợn thơm ngào ngạt, Mộ Dung tướng quân vừa thấy mắt liền sáng lên, “Thứ này ăn rất ngon! Nấu lên rất thơm đó. Ở nơi này, chỉ có thể ăn thịt trâu thịt dê, ăn đến mức cả người đều mang mùi luôn rồi.”

Minh nhi rút tờ giấy ra, “Nương ta ngay cả cách làm cũng đẫ viết rồi, lát nữa để đầu bếp làm, chúng ta gọi vài tướng quân nữa, đến nếm thử chút.”

“Ha ha ha, được! Mấy tên nhãi kia có lộc ăn rồi, ta đi nói với bọn họ, lại đi lấy vài hũ rượu ngon, chúng ta náo nhiệt một phen.” Mộ Dung tướng quân cười gật đầu, xoay người ra ngoài.

Minh nhi xem thư, lại nhìn áo bông Trinh nương gửi tới, cẩn thận cất thư đi, giữ lại trong ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.