Đừng Nói Với Ta Chàng Là... Phi Tử?!

Chương 18




Lương Đông ngày thường quả thật là rất háo sắc, thấy Triệu Tử Thiêm không mặc đồ đi lại xung quanh nhất định sẽ lao tới ngay, nhưng mà ngày hôm nay hai người họ còn có cuộc hẹn diễn tập với Khương Chí Phong và Trương Danh, thế cho nên lừa lớn mới phải kìm nén không chạy vào phòng tắm với người ta. Có điều cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng, con sóc nhỏ xấu xa nào đó liên tục dụ dỗ hắn vào bên trong phòng tắm, hơn nữa hiện tại vẫn còn chưa chịu mặc đồ.

Triệu Tử Thiêm lúc này mới phát hiện ra Lương Đông nãy giờ luôn đứng ở trong phòng thì giật mình, nhất định mấy lời vừa rồi cậu tự nói một mình đã bị Lương Đông nghe thấy hết, Triệu Tử Thiêm có điểm xấu hổ cho nên liền giả bộ tức giận ngồi trên giường nói:

“Không tìm thấy áo màu trắng!”

Lương Đông nhìn xuống chiếc áo đặt trên giường, rõ ràng chiếc áo kia là một chiếc áo phông màu trắng vậy mà Triệu Tử Thiêm lại nói không tìm thấy áo màu trắng. Lương Đông không cần nghĩ nhiều cũng biết, Triệu Tử Thiêm căn bản là không nhìn thấy rõ màu sắc của chiếc áo kia cho nên mới nói liều như vậy. Có điều Lương Đông cũng không muốn vạch trần lời nói dối đó của Triệu Tử Thiêm, hắn chỉ chậm rãi tiến về phía tủ quần áo lấy ra một chiếc áo phông màu đen khác đưa cho Triệu Tử Thiêm:

“Em xem, áo màu trắng đã có rồi!”

Triệu Tử Thiêm ngồi trên giường nửa ngày không vui, bực bội giật lấy chiếc áo kia trên tay Lương Đông mặc vào người. Lương Đông ở một bên khoanh tay trước ngực, Triệu Tử Thiêm một lần nữa mặc ngược áo lại phải cởi ra mặc lại. Lương Đông cuối cùng nhịn không được cái bộ dạng bức người của ai đó liền đưa tay kéo áo Triệu Tử Thiêm ra.

“Đại Thiêm, từ khi nào không thể tự mặc đồ rồi?” Lương Đông lên tiếng trêu chọc.

Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu hỏi này của Lương Đông cũng phải giật mình, cậu từ lúc nào đã không tự tay mặc đồ cho mình rồi? Có vẻ như rất lâu rồi, đều là do Lương Đông giúp cậu mặc đồ, giúp cậu tắm, ngay cả mấy việc làm nhỏ nhặt hắn cũng đều giúp cậu làm… Thế cho nên vừa rồi ở trong phòng tắm một mình cậu mới cảm thấy không vui, bây giờ muốn mặc quần áo cũng kéo dài thời gian mãi vẫn còn chưa mặc xong.

Áo vừa được mặc vào người, Lương Đông liền giống như rất vội vàng hôn xuống đôi môi của Triệu Tử Thiêm, đầu lưỡi mềm mại không xương kia dễ dàng tách mở khóe miệng cậu ra, Triệu Tử Thiêm không phản kháng chỉ biết nhắm mắt đón nhận phối hợp theo sự dẫn dắt của Lương Đông. Đầu lưỡi của Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông hôn đến nhức mỏi, lý trí cũng theo sự cuồng nhiệt đó cuốn đi. Không rõ Lương Đông hôn cậu trong bao lâu, Triệu Tử Thiêm chỉ cảm nhận được sự đê mê mụ mị, trong không gian yên tĩnh tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Lương Đông nhíu mày, trước lúc rời khỏi đôi môi kia còn không quên cắn nhẹ môi dưới của Triệu Tử Thiêm kéo ra một chút.

“Có chuyện gì?” Lương Đông vừa nhìn thấy người gọi đến liền thay đổi giọng nói.

Nghiêm Nghinh Hạnh ở dưới nhà bà nội Lương đã được mười phút, tuy rằng ngoài mặt vẫn cười nói với bà nội Lương rất vui vẻ, có điều trong lòng cô không hiểu sao lại rất bất an. Quả thật là cơ hội để cô ở cùng một chỗ với Lương Đông rất nhiều, nhưng chẳng hiểu sao cứ mỗi lần như vậy Triệu Tử Thiêm lại luôn xuất hiện, bây giờ hai người đó ở chung một chỗ chính là điều Nghiêm Nghinh Hạnh ngàn vạn lần không muốn.

“Lương Đông ca ca, đã xong hay chưa lát nữa anh còn có hẹn diễn tập đó!” Nghiêm Nghinh Hạnh cố gắng khắc chế sự khó chịu trong lòng, dịu dàng nói với người ở bên kia điện thoại.

“Được!” Lương Đông chỉ nói một câu rồi cúp máy, hắn nhanh chóng với lấy quần ở trên giường giúp Triệu Tử Thiêm mặc vào.

Triệu Tử Thiêm biết là Nghiêm Nghinh Hạnh gọi điện thoại cho Lương Đông, có điều cậu lại không biết rằng cô ta nói cái gì lại làm cho Lương Đông vội vàng muốn rời đi như thế. Trong lòng Triệu Tử Thiêm lại tràn lên cảm xúc bất an lẫn lộn, ống quần đã được xỏ vào một chân, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng cản tay Lương Đông lại ngăn không cho hắn tiếp tục.

“Đông!”

Lương Đông ngẩng đầu:

“Sao vậy?”

Triệu Tử Thiêm ngồi trên giường nửa ngày mới khó khăn hỏi ra được một câu:

“Ai gọi đến thế?”

Lương Đông đưa tay điểm nhẹ vào chóp mũi của Triệu Tử Thiêm rồi nhanh chóng thu tay lại cúi người xuống giúp cậu mặc quần:

“Là Nghiêm Nghinh Hạnh!”

Triệu Tử Thiêm khó chịu trong lòng, đẩy Lương Đông sang một bên giọng nói mang theo sự oán trách cùng hờn giận:

“Cô ấy mới chỉ gọi điện thúc giục một chút thôi, anh đã gấp gáp giống như cháy nhà vậy!”

Lương Đông quả thật bây giờ vô cùng gấp gáp, nếu Triệu Tử Thiêm còn chưa chịu mặc quần vào nữa hắn chắc chắn sẽ không thể kìm chế nổi, tối hôm nay đảm bảo sẽ không thể rời khỏi chỗ này được. Triệu Tử Thiêm không làm gì, quần cũng không có ý định kéo lên, Lương Đông âm thầm nuốt một ngụm nước miếng ngồi xuống bên cạnh ai đó dỗ dành:

“Mau mặc đồ vào đi, lát nữa chúng ta đến quán lẩu một chút, A Man nhất định là có ở đó đây!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy A Man hai mắt liền sáng lên, nhưng rất nhanh sau đó cậu lại xụ mặt xuống không nói gì. Lương Đông thở nhẹ một hơi, quả thật là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng mà, ai kia hết lần này đến lần khác khiêu khích hắn:

“Vậy em muốn thế nào đây?”

Triệu Tử Thiêm cũng chẳng biết mình rốt cuộc muốn thế nào, cậu chẳng qua là trong lòng không yên tâm muốn Lương Đông tạo cho cậu một chút yên tâm, nhưng đợi mãi người nào đó vẫn không chịu có hành động gì tiếp theo. Triệu Tử Thiêm cuối cùng nhịn không được liền thẳng thắn nói ra:

“Nghinh Hạnh cô ấy thích anh đấy!”

Lương Đông buồn cười đưa tay khoác lấy vai Triệu Tử Thiêm kéo vào trong lòng, nhẹ giọng đáp:

“Anh biết!”

Triệu Tử Thiêm mím mím môi:

“Nghinh Hạnh cô ấy…” là người yêu cũ của em. Triệu Tử Thiêm vốn định nói ra câu này, Lương Đông ở bên cạnh đã nhanh chóng cắt ngang lời cậu.

“Được rồi, không nhắc đến cô ấy nữa. Có muốn đi gặp A Man hay không đây?” Lương Đông đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm mượt kia của Triệu Tử Thiêm, vốn định cúi xuống hôn vào đó, nhưng mà Triệu Tử Thiêm vừa mới gội đầu xong mùi hương kia vẫn còn thoang thoảng như muốn trêu đùa khứu giác của Lương Đông, thế cho nên Lương Đông mới chọn cách không tiếp tục hôn xuống, nếu còn hôn nữa chỉ sợ là cả người bốc hỏa mất.

Triệu Tử Thiêm cũng cảm nhận được Lương Đông muốn hôn nhưng đột nhiên dừng lại, cậu cũng cảm nhận được sự gấp gáp của Lương Đông khi kéo quần lên giúp cho cậu. Triệu Tử Thiêm chẳng hiểu tại sao lại có cảm giác buồn man mác, lừa lớn thay đổi rồi ngày thường nhất định sẽ không làm như thế, hắn thường ngày không cần quản ở chỗ nào, có đông người hay không, có sự đồng ý của cậu hay không cũng sẽ điên cuồng mà làm tới. Nhưng mà Lương Đông hiện tại hết lần này tới lần khác cự tuyệt cậu, mà lý do cự tuyệt kia của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm cũng chỉ nghĩ đến một người duy nhất… đó chính là Nghiêm Nghinh Hạnh.

Lương Đông giúp Triệu Tử Thiêm mặc quần xong liền định kéo Triệu Tử Thiêm đi ra ngoài. Triệu Tử Thiêm giống như lo sợ điều gì đó nhanh chóng níu tay Lương Đông lại, bất ngờ luống cuống kiễng chân hôn vào môi Lương Đông một cái. Lương Đông cũng phải ngạc nhiên trước sự chủ động này của Triệu Tử Thiêm, nụ hôn kia tuy rằng không mấy điêu luyện thuần thục nhưng nó cũng đủ làm cho Lương Đông đắm chìm trong hạnh phúc. Cánh tay của Triệu Tử Thiêm nhanh chóng di chuyển xuống phía dưới đũng quần của Lương Đông, Lương Đông giật mình hiểu ra được Triệu Tử Thiêm lại muốn làm cái gì nữa. Điện thoại trong túi quần Lương Đông lại reo lên, Lương Đông lấy điện thoại ra, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng giữ tay ngăn hắn lại:

“Đừng nghe!”

Lương Đông vốn cũng không định nghe máy, hắn hiện tại chẳng còn tâm trạng nào để nghe máy nữa rồi. Nghiêm Nghinh Hạnh bên này đã đứng trước cửa nhà của Lương Đông, điện thoại cho hắn lại bị ngắt máy. Nghiêm Nghinh Hạnh trong lòng khó chịu trực tiếp đứng bên ngoài nhấn chuông cửa.

Nghe thấy tiếng chuông cửa Triệu Tử Thiêm hơi dừng lại động tác một chút. Lương Đông theo phản xạ cũng quay đầu lại phía sau nhìn, Triệu Tử Thiêm dùng lực vội vã ép buộc Lương Đông phải nhìn cậu, ngăn không cho hắn phân tâm.

“Đông… gấp gáp cái gì chứ?” Triệu Tử Thiêm oán trách.

Lương Đông cúi xuống chạm vào môi Triệu Tử Thiêm giống như là dùng hành động để trấn an ai đó. Nhưng mà Triệu Tử Thiêm cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, bất chấp tiếng chuông réo inh ỏi ở bên ngoài, hai tay cậu đặt trên má Lương Đông vẫn chưa chịu buông ra.

“Đại Thiêm, em đang lo lắng cái gì đây?” Lương Đông như có như không mở miệng trêu chọc ai đó.

Triệu Tử Thiêm buông tay khẽ cúi đầu xuống môi mím chặt không chịu nói, Lương Đông thấy thế cũng không ép buộc nữa nhanh chóng kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng bước ra ngoài. Dĩ nhiên trước khi mở cửa vẫn không quên lên tiếng rót mật vào tai người nào đó:

“Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng mà! Còn muốn làm nữa nhất định chúng ta tối hôm nay không thể rời khỏi đây đâu. Lát nữa… về khách sạn rồi…”

Triệu Tử Thiêm nghe đến đây mới vỡ lẽ, thì ra Lương Đông cự tuyệt cậu là vì lý do này, trong lòng Triệu Tử Thiêm không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra giận dỗi đưa tay tát một cái vào má Lương Đông:

“Cho anh một cái tát, nói linh tinh!”

Lương Đông đưa tay lên xoa đầu sóc nhỏ nhà mình một cái trong lòng thầm nghĩ, Triệu Tử Thiêm còn nói hắn nói linh tinh vậy vừa rồi là ai cố tình gọi hắn vào phòng tắm đây. Cửa mở ra Nghiêm Nghinh Hạnh đứng ở bên ngoài sốt ruột, mắt vừa thấy Lương Đông khoác vai Triệu Tử Thiêm cùng bước ra ngoài, gương mặt của cô liền cứng lại. Mặc dù lúc ở dưới nhà bà nội Lương, Nghiêm Nghinh Hạnh đã sớm biết hai người họ ở cùng một chỗ, nhưng hiện tại thấy Lương Đông khoác vai Triệu Tử Thiêm như vậy, cô vẫn là nhịn không được khó chịu không thôi.

“Hai người các anh…” Nghiêm Nghinh Hạnh còn chưa kịp nói hết câu, Lương Đông đã nhanh chóng kéo Triệu Tử Thiêm đi ngang qua Nghiêm Nghinh Hạnh nói:

“Đi thôi!”

Ba người ngồi ở trên xe, Lương Đông là người đầu tiên lên tiếng, hắn quay lại phía sau hỏi Nghiêm Nghinh Hạnh:

“Chúng ta đi ăn cơm?”

Nghiêm Nghinh Hạnh thấy Lương Đông quan tâm đến mình như vậy thì vui vẻ, nhanh chóng gật đầu dạ một tiếng. Lương Đông xoay người khởi động xe, vừa làm vừa nói:

“Cô muốn ăn cái gì?”

Lương Đông như vậy không phải là đang quan tâm cô đấy chứ, người hắn hỏi muốn ăn cái gì đầu tiên là cô mà không phải Triệu Tử Thiêm ngồi phía trước kia, Lương Đông từ đầu đến cuối căn bản không có ý định hỏi Triệu Tử Thiêm muốn ăn cái gì. Nghiêm Nghinh Hạnh càng nghĩ càng tự cảm thấy bản thân mình đúng, thế cho nên tâm trạng phấn chấn hẳn lên, dịu dàng trả lời:

“Em ăn cái gì cũng được!”

Có điều Nghiêm Nghinh Hạnh không biết, đối với sở thích của sóc nhỏ nhà mình Lương Đông đã nắm vững trong lòng bàn tay, chính vì vậy hắn vốn không cần phải hỏi. Trong lòng Lương Đông đã sớm quyết định sẽ đến quán lẩu ăn, cho dù Nghiêm Nghinh Hạnh nói muốn đi ăn ở nơi khác hắn cũng nhất định sẽ không đổi ý, cùng lắm thì để Nghiêm Nghinh Hạnh đến nơi cô ta muốn ăn, còn hắn với sóc nhỏ nhà hắn sẽ đi đến quán lẩu.

Lương Đông im lặng trực tiếp lái xe đi đến thẳng quán lẩu của mình, Triệu Tử Thiêm lúc này đang ngồi ở bên cạnh chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, không hiểu cậu xem cái gì lúc thì mỉm cười khe khẽ, lúc lại nhíu mày nhăn mặt.

Xe rất nhanh dừng ở trước cửa quán lẩu, Lương Mỹ đã lâu mới thấy hai người kia ghé tiệm liền vui vẻ chạy ra tận bên ngoài tiếp đón. Quán lẩu hiện tại đã thuê thêm người, Tào Khê mấy ngày gần đây bận việc học cho nên thỉnh thoảng mới đến phụ giúp, Lương Mỹ ngoài việc đứng quầy thu ngân cũng không còn phải làm cái gì khác cả, mọi việc đều đã có nhân viên lo cả rồi.

Triệu Tử Thiêm thấy Lương Mỹ thì vẫy tay chào:

“Lương Mỹ!”

Lương Mỹ cười vui vẻ:

“Anh Tử Thiêm, anh họ!”

Triệu Tử Thiêm vừa nhảy xuống xe đã nhanh chân bước vào trong tiệm, chạy đến chỗ Lương Mỹ hỏi:

“Có A Man ở đây hay không?”

Nghiêm Nghinh Hạnh ít nhiều cũng đoán ra được cô gái trước mặt là em họ của Lương Đông, nhưng A Man mà Triệu Tử Thiêm nhắc đến kia cô lại hoàn toàn không biết là ai. Nhìn bộ dạng hấp tấp kia của Triệu Tử Thiêm, Nghiêm Nghinh Hạnh trong lòng liền nghĩ ngay rằng có khi nào là bạn gái của Triệu Tử Thiêm hay không. Nếu thật là như vậy thì quá tốt rồi, coi như mấy lo lắng trong lòng cô gần đây được giải tỏa.

“Có, đang ăn ở bên trong!”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy liền nhanh chóng bước vào, Nghiêm Nghinh Hạnh cũng cảm thấy tò mò với A Man. Lúc bước vào trong tiệm Nghiêm Nghinh Hạnh nhìn quanh một lượt phát hiện thấy Triệu Tử Thiêm đang đứng ở quầy thu ngân, trong quầy cũng có một cô gái đang đứng ở đó. Cô gái đó hẳn là A Man rồi, Triệu Tử Thiêm dường như còn cười rất vui vẻ, Nghiêm Nghinh Hạnh trong bất giác thở nhẹ một hơi giống như là chút đi được gánh nặng vậy.

“Ngồi đi!” Lương Đông nhìn về chiếc bàn trống bên cạnh ý nói Nghiêm Nghinh Hạnh ngồi xuống đó: “Cô muốn ăn cái gì?”

Nghiêm Nghinh Hạnh cười dịu dàng:

“Em sao cũng được!”

Lương Đông không nói hai lời trực tiếp đi đến chỗ đầu bếp dặn dò bọn họ:

“Một suất lẩu thập cẩm…” Nói rồi Lương Đông giống như nghĩ ra điều gì đó liền nhanh chóng thêm lời: “Nhiều thịt bò!” Sóc nhỏ nhà hắn rất thích ăn thịt không có thịt nhất định sẽ không vui, thế cho nên Lương Đông mới nhắc đầu bếp phải cho nhiều thịt bò.

Lương Đông đi về phía Triệu Tử Thiêm thản nhiên khoác một tay lên vai cậu nhìn người đối diện gật đầu chào hỏi:

“Tào Khê!”

Tào Khê vốn thích Lương Đông ngay từ lần đầu gặp mặt, tuy rằng hiện tại không còn tình cảm gì với hắn nữa nhưng đứng trước mặt vẫn tránh không được cảm giác hồi hộp. Nghiêm Nghinh Hạnh âm thầm quan sát, phát hiện thấy cô gái đứng trong quầy kia có vẻ ngượng ngùng, trong lòng cô liền chắc chắn cô gái đó nhất định là bạn gái của Triệu Tử Thiêm.

A Man đang ngồi ở trên bàn, Triệu Tử Thiêm cũng đã đứng che hết cả người nó thế cho nên Nghiêm Nghinh Hạnh mới không phát hiện ra được căn bản còn có một con sóc nữa ở chỗ này. Lương Đông nhìn một người một sóc chơi cùng nhau liền buồn cười. Thật ra là chỉ có mỗi Triệu Tử Thiêm chơi mà thôi, con sóc mập kia căn bản là không có hứng thú gì với chủ của nó cả, từ đầu đến cuối chỉ chăm chú ngồi gặm hạt dẻ lớn.

“Anh nhìn xem, có phải mập lên nữa hay không?” Triệu Tử Thiêm lấy tay vuốt ve nhúm lông mềm mượt trên người A Man.

Lương Đông buồn cười đáp lời:

“Mập cái gì chứ, chúng ta mới đi có hai ngày thôi, nó mập nhanh như vậy hay sao?”

Triệu Tử Thiêm bĩu bĩu môi tiếp tục ngồi nghịch lông A Man sau đó giống như nhớ ra điều gì đó liền xoay sang Lương Đông đưa tay về phía hắn:

“Cho em mượn điện thoại của anh đi!”

Lương Đông không do dự đưa điện thoại của mình cho Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm làm vài thao tác liền đưa máy ảnh lên phía trước chụp lại vài tấm hình với A Man.

“Tại sao muốn lấy điện thoại anh chụp?” Lương Đông cười mờ ám hỏi.

Triệu Tử Thiêm làm sao mà không hiểu Lương Đông nghĩ cái gì, thế cho nên liền trực tiếp lấy điện thoại trong túi quần mình ra quơ quơ trước mặt hắn:

“Điện thoại vừa hết pin!”

Lương Đông thấy lẩu đã được dọn ra sẵn ở trên bàn liền quay sang nói với Triệu Tử Thiêm:

“Được rồi ra ăn thôi!”

Triệu Tử Thiêm cũng đói rồi cho nên liền gật đầu bế A Man ra chỗ Nghiêm Nghinh Hạnh đang ngồi. Nghiêm Nghinh Hạnh mới đầu cũng không để ý nhiều, sau thấy Triệu Tử Thiêm đặt A Man lên bàn mới bất ngờ lên tiếng hỏi:

“Sóc của ai vậy?”

Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu vui vẻ đáp lời:

“Của anh, có phải rất dễ thương hay không?”

Nghiêm Nghinh Hạnh cũng thích động vật, thấy con sóc kia đáng yêu như vậy liền đưa tay ra sờ thử một cái:

“Rất đẹp!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy có người khen sóc nhà mình thì tự hào lắm, đầu ngẩng cao ra vẻ khoe khoang:

“Gọi là A Man”

Nghiêm Nghinh Hạnh tay đang đặt trên người A Man cũng phải giật mình thu lại, mau chóng ngồi xuống ghế:

“A Man?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Là sóc đực cho nên gọi là A Man”

Nghiêm Nghinh Hạnh ngồi nửa ngày mới nói ra được một câu:

“Đây chính là A Man sao?”

Triệu Tử Thiêm mới đầu cũng không suy nghĩ gì nhiều đang định lên tiếng, sau đó ngẫm lại lời nói kia của Nghiêm Nghinh Hạnh giống như là đã từng biết tới A Man của cậu vậy:

“Em cũng biết A Man sao?”

Nghiêm Nghinh Hạnh mới vừa rồi tưởng nhầm Tào Khê là A Man, còn nghĩ Tào Khê là bạn gái của Triệu Tử Thiêm nữa. Bây giờ biết A Man thì ra chỉ là một con sóc, trong lòng cô khó tránh khỏi có chút thất vọng cùng khó chịu:

“Thì ra đây là A Man” Nói rồi Nghiêm Nghinh Hạnh liền đưa tay chỉ về phía Tào Khê hỏi: “Vậy cô gái kia có phải là bạn gái của anh không?”

Triệu Tử Thiêm quay lại phía sau rồi nhanh chóng xua tay trả lời Nghiêm Nghinh Hạnh:

“Làm sao có thể, không phải đâu!”

Hai tay của Nghiêm Nghinh Hạnh để ở dưới bàn bỗng chốc nắm thật chặt. Bởi vì hiện tại Lương Đông đang đích thân ngồi bên cạnh nhúng thịt gắp vào bát cho Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm để A Man xuống đùi mình sau đó nhanh chóng thản nhiên ngồi ăn thịt bò đã được ai đó nhúng sẵn.

Trên bàn ăn có ba người, nhưng Lương Đông và Triệu Tử Thiêm luôn không thèm để ý tới Nghiêm Nghinh Hạnh. Nghiêm Nghinh Hạnh từ đầu đến cuối cố gắng lắm cũng chỉ nói được hai ba câu, còn lại vẫn là ngồi im không có cơ hội lên tiếng. Mà cho dù cô có nói, hai người kia căn bản vẫn là không có ý định để ý tới cô.

Lương Đông thấy cũng không còn sớm nữa liền nhanh chóng quay sang nói Triệu Tử Thiêm trở về khách sạn. Triệu Tử Thiêm nuối tiếc đứng dậy đưa A Man còn đang ngủ say cho Lương Mỹ, lúc ra ngoài rồi vẫn còn không quên ngoái đầu lại phía sau nhìn thêm vài lần nữa. Lương Đông thấy cảnh chia tay quyến luyến này thì buồn cười đưa tay đặt lên vai Triệu Tử Thiêm kéo đi.

“Cứ làm như không gặp lại nữa vậy!” Lương Đông lên tiếng trêu chọc.

Triệu Tử Thiêm bĩu môi tát vào má Lương Đông một cái:

“Anh thì biết cái gì!”

Bởi vì Nghiêm Nghinh Hạnh cần đi vệ sinh, chính vì thế hiện tại Lương Đông và Triệu Tử Thiêm liền ra xe trước ngồi đợi Nghiêm Nghinh Hạnh. Đúng lúc này có một xe đẩy bán bắp rang bơ đi qua, tiếng nhạc nghe vô cùng vui tai Triệu Tử Thiêm vừa nghe thấy tiếng nhạc đó hai mắt liền sáng lên, ông lão bán bắp rang bơ dừng xe hàng ngay bên cạnh ô tô của Lương Đông. Mùi thơm béo ngậy của bơ nhanh chóng lọt vào mũi của con sóc nhỏ ham ăn nào đó, Lương Đông cưng chiều quay sang hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Có muốn ăn không?”

Triệu Tử Thiêm không do dự liền gật đầu ngay:

“Muốn!”

Lương Đông bước xuống xe nói với ông chủ làm cho hai gói bắp thật lớn, trước khi ông lão kia bắt đầu đổ đường, hắn còn đặc biệt nhắc nhở phải cho nhiều đường một chút bởi vì sóc nhỏ nhà hắn thích ăn ngọt. Một lúc sau Lương Đông trên tay cầm hai gói bắp thật lớn vẫn còn nóng trở về, Triệu Tử Thiêm vừa nhìn thấy có những hai gói liền nhíu mày hỏi:

“Tại sao mua những hai gói?”

Lương Đông vốn là định đưa một gói cho Nghiêm Nghinh Hạnh, nếu lát nữa Nghiêm Nghinh Hạnh thấy Triệu Tử Thiêm ngồi ăn trong xe lại không có thì không hay. Nhưng xem cái tình hình này nếu hắn thành thật nói ra suy nghĩ của mình thì Triệu Tử Thiêm nhất định sẽ suy nghĩ lung tung nữa:

“Anh nghĩ hai gói em mới ăn đủ!”

Gương mặt Triệu Tử Thiêm lúc này mới giãn ra một chút, mắt vừa liếc thấy Nghiêm Nghinh Hạnh từ trong cửa tiệm bước ra, cậu nhanh chóng cất hai gói bắp kia vào một chỗ thật kín rồi giả bộ quay sang nói với Lương Đông:

“Cái này lát nữa về em mới ăn, vừa rồi ăn lẩu vẫn còn no!”

Lương Đông làm sao mà không hiểu ý của ai kia, Triệu Tử Thiêm nhất định là lo sợ Nghiêm Nghinh Hạnh xin bắp của cậu thế cho nên mới cất đi kỹ như vậy. Vẫn là nói hành động này của Triệu Tử Thiêm thật sự rất giống với một con sóc, hai gói bắp kia Triệu Tử Thiêm khẳng định là không thể ăn được hết, nhưng ai đó vẫn là nhỏ mọn giữ lại bên người cho dù không ăn hết cũng nhất quyết không chịu cho người ta.

Triệu Tử Thiêm không phải là keo kiệt đến mức không muốn chia sẻ một gói bắp rang bơ cho Nghiêm Nghinh Hạnh. Mà vấn đề ở đây là gói bắp này do Lương Đông mua, nếu như hiện tại cậu ăn, Nghiêm Nghinh Hạnh nhìn thấy cũng không thể không cho cô ấy một gói được. Nghiêm Nghinh Hạnh mà biết gói bắp này Lương Đông mua nhất định sẽ suy nghĩ linh tinh nữa. Thế cho nên người nào đó mới kiên quyết chặt đứt cơ hội này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.