Đừng Nói Với Ta Chàng Là... Phi Tử?!

Chương 13




Kỷ Nam cắn môi hắn, cười hoảng hốt, "Đó là Đại Dạ mà cho dù ta có phải ruồng bỏ chính mình cũng muốn bảo vệ..." Trong tay nàng đưa ra lệnh bài Bạch Hổ vẫn mang theo bên mình, giọng nói của nàng nhẹ đến không thể nhẹ hơn: "Nhị ca, đây là số mệnh."

______________________________

Khi Diễm Dương công chúa xuống xe, cũng là lúc Lục hoàng tử Mộ Dung Tống vừa đến Kỷ phủ.

"Diễm Dương cô cô." Mộ Dung Tống vừa thấy bà, lập tức nhảy xuống xe, cung kính thi lễ, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chất đầy biểu cảm nhu thuận.

Hắn là Hoàng tử duy nhất được chính cung sinh ra trong phần đông Hoàng tử hiện giờ, huyết thống vô cùng thuần khiết. Diễm Dương công chúa luôn chỉ coi mình hắn là cháu ruột.

"A Tống, " Bà mệt mỏi suy yếu cười cười với hắn: "Sao ngươi lại tới đây?"

Nói xong, bà xuống xe, Mộ Dung Tống lập tức tiến lên đỡ, chớp mắt lấy lòng, vẻ mặt có chút đau thương, "Cháu vội tới thắp cho Kỷ Đông ca ca một nén hương."

"... Làm khó ngươi nhớ đến nó." Diễm Dương công chúa hai mắt ngấn lệ, vỗ nhẹ tay hắn, "Đứa bé ngoan." box Tiểu thuyết Edit + Sáng tácDiee nd daa nl e e q uu yd,o n

"Còn có, còn có, Hoàng tổ mẫu muốn cháu nói với Diễm Dương cô cô một tiếng: Trải qua chuyện như vậy, trong lòng khó chịu cũng là lẽ tự nhiên, nhưng đừng quên lão nhân gia bà cũng là người làm mẫu thân. Thỉnh ngài vì lão nhân gia. ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể." Mộ Dung Tống nắm chặt tay Diễm Dương công chúa, "Cô cô, đừng quá thương tâm."

Kể từ khi tin Kỷ Nam thắng trận và tin Kỷ Đông bỏ mạng được báo về, Diễm Dương đã ầm ĩ náo loạn đến mức toàn bộ trong cung không được sống yên ổn. Từ Hiếu Thái hậu cũng rất đau lòng nữ nhi và ngoại tôn, nhưng khi thấy Diễm Dương làm như thế, làm mất thể diện của hoàng gia. Trong cơn tức giận, Thái hậu liền phát bệnh, gần đây cũng chưa gặp lại nữ nhi. Lúc này bà đang bệnh nên chỉ có thể nhờ Lục Hoàng tử, người được bà xem trọng nhất chuyển lời như vậy. Diễm Dương công chúa nghe xong lại cảm thấy uất ức và xót xa không thôi, tức thời bám lấy Mộ Dung Tống, gạt lệ không ngừng.

Đợi đến khi bước vào Kỷ phủ, bà lập tức không còn khóc được nữa... Một đám hạ nhân canh giữ ở cửa, vừa thấy bà liền quỳ xuống bẩm báo: Tứ thiếu gia đã về rồi!

Về rồi? Vậy mà 'hắn' còn dám vác mặt về Kỷ phủ sao?!

Lại còn đến linh đường thắp hương cho Kỷ Đông?!

Diễm Dương công chúa tức đến phát run, trong lòng thầm mắng hai người Kỷ Tây và Kỷ Bắc, cắn răng hận không thể lập tức ăn thịt Kỷ Nam rồi hỏi một câu: "Hiện tại 'hắn' đang ở nơi nào?!"

"Bẩm công chúa: Ngay trong viện của Vương phi đấy ạ!" Lão ma ma này từng chăm sóc Diễm Dương từ nhỏ rồi lại bế ẵm ba người Kỷ Đông từ nhỏ đến lớn, lúc này biểu cảm của bà ta còn tàn nhẫn hơn cả Diễm Dương, "Vừa vào cửa đã vênh vênh cái mặt, không để ai vào mắt!"

Diễm Dương hừ lạnh một tiếng, dữ tợn nghiêm mặt lại rồi đi tới hậu viện. Mộ Dung Tống âm thầm kêu: "Xong rồi, vẫn tới chậm một bước rồi", hắn hồi tưởng lại vẻ mặt trầm trọng của Nhị ca khi thúc giục hắn tới Kỷ phủ theo sát Kỷ Nam hồi cung, nhất thời rùng mình một cái, rồi lập tức chạy theo.

***

Người trong phủ nghe thấy động tĩnh cũng đều chạy tới xem. Tiểu Ly ra khỏi thư phòng, thấy Diễm Dương công chúa đang lao thẳng đến cánh cửa phòng đang đóng chặt của Trấn Nam Vương phi, nàng giống như một cơn gió, buông cuốn sách trong tay xuống, dũng cảm phi người lên, ôm lấy Diễm Dương công chúa.

Hạ gục Nhị nương xong, Tiểu Ly khẩn trương ngồi lên, cưỡi trên người bà, ngón tay dùng nước miếng liên tục bôi vẽ bùa chú lên mặt bà, miệng lẩm bẩm.

Diễm Dương bị quật ngã đến choáng váng đầu óc, tức đến rơi nước mắt, đang định vươn tay kéo nha đầu kia ra thì Kỷ Tây và Kỷ Bắc vội vàng ra khỏi linh đường, tách hai người này ra.

Kỷ Đình ở trong phòng nghe thấy tiếng vang, lúc này cũng ra ngoài, thấy tình huống ở trong sân hỗn loạn, vội vàng che giấu cảnh tượng phía sau cửa phòng, đứng chắn trước cửa như một tấm sắt vững vàng, sau đó rống to: "Đều dừng tay cho ta!"

Ở trong nhà, sự tồn tại của ông giống như một vị thần, lúc này ông giận dữ rống giận khiến cho toàn bộ hạ nhân đều sợ đến mức quỳ xuống, không dám thở mạnh. Diễm Dương công chúa sửng sốt, dựa vào người Kỷ Tây, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt đáng sợ đứng trơ ra ở đó.

Một cái đầu nho nhỏ ló ra khỏi lòng Kỷ Bắc, Kỷ Tiểu Ly tách khỏi hai người ca ca, phấn đấu quên mình bay đến, kết một cái ấn vào trán Diễm Dương, miệng hét lớn: "Cầu xin Ngũ đế ngũ phương cho đại tướng quân dẫn mười vạn quân đánh xuống! Diệt trừ yêu ma quỷ quái cho Kỷ gia chúng ta!"

Kỷ Bắc lại vội vàng ấn nàng vào lòng.

Trong sân là một sự yên tĩnh đến đáng sợ. Lúc này Diễm Dương công chúa đã quên mất mục đích ban đầu là thề sẽ ăn thịt Kỷ Nam, bà hít một hơi dài, hai mắt trợn ngược, "Rầm" một tiếng, rõ ràng là đã bị tức đến hôn mê bất tỉnh.

Kỷ Tiểu Ly thấy "Quỷ" cuối cùng cũng ra khỏi thân thể Nhị nương, dưới ánh mắt cả kinh, bất đắc dĩ hoặc là đang tức giận của tất cả mọi người, nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: "Mọi người đừng sợ, bà ấy đã không sao rồi." dieendaanlze.qu;ydo/nn

Rầm...Rầm... Rầm... Phía sau, mấy lão ma ma vốn đang hùng hùng hổ hổ đi theo Diễm Dương công chúa cũng lần lượt ngất theo.

Phì.... Mộ Dung Tống đứng bên cạnh bức tường trong sân, không nhịn nổi, đấm tay vào tường phá lên cười không ngừng.

***

Kỷ Nam dựa vào xe ngựa, nghĩ đến lúc vừa rồi khi thay quần áo trong phòng, trên nét mặt vừa mừng vừa lo của mẫu thân không che giấu được nét ưu sầu. Tư vị trong lòng nàng lúc này cũng phức tạp giống với biểu cảm khi đó của mẫu thân.

Vừa phức tạp lại vừa vui vẻ, giờ khắc này, trong lòng nàng chỉ trăn trở nghĩ đến một người.

Ngón tay không tự chủ được đặt lên ngực, cách lớp vải vuốt ve miếng ngọc có khắc tên hắn. Nàng nhớ đến đêm đó ở Hành Châu, nụ cười của hắn còn dịu dàng hơn ánh trăng, nhớ đến nụ hôn mang theo chút kiềm chế của hắn đặt lên má nàng. Hắn nói: "Lớn nhanh lên một chút!"

Kỷ Nam cong môi nở nụ cười.

"Này..." Mộ Dung Tống ngồi đối diện nàng, thấy sắc mặt trắng bệch của nàng dần nhuốm màu hoa đào, lúc này lại ôm ngực cười đến kinh hãi lòng người. Hắn không nhịn được hốt hoảng: "Có muốn ta quay về đón tiểu nha đầu vừa ở trong nhà ngươi không?"

Kỷ Nam liếc mắt nhìn hắn một cái, tùy tiện hỏi: "Nhị ca bảo ngươi tới?"

Mộ Dung Tống không vui nhíu mi, "Huynh ấy là nhị ca của ta, không phải của ngươi!"

Kỷ Nam mặc kệ hắn, nhưng rõ ràng hắn không đồng ý bỏ qua, khẽ đá chân vào vạt áo nàng, "Ngươi mặc bộ y phục này thật buồn cười!" Hắn cười nhạo bộ y phục cưỡi ngựa màu đen đơn giản trên người nàng.

Đó là của Kỷ Đình, một năm qua vóc người Kỷ Nam thay đổi khá nhiều, lại ở bên ngoài đánh giặc. Cho nên quần áo của nàng ở trong phòng Vương phi đã không còn mặc vừa nữa. Trong lúc vội vàng chỉ có thể mặc tạm của phụ thân, lúc này bị hắn khinh miệt như vậy, Kỷ Nam rất không thoải mái, trợn mắt hung hăng nhìn hắn.

Mộ Dung Tống cười lạnh, "Kỷ Nam, đừng có vểnh đuôi lên trời. Trên đời này có rất nhiều người tốt, nhưng tuyệt đối không có ai là tốt một cách hoàn hảo. Ngươi đừng tưởng người mà ngươi gặp được là may mắn trong vạn dặm mới tìm được một! Cẩn thận một chút đi!"

Lời này của hắn rõ ràng là có hàm ý khác. Kỷ Nam nghe mà cảm thấy hơi không thoải mái, dứt khoát nhắm hai mắt lại không thèm nhìn hắn nữa. Mộ Dung Tống đợi một lúc lâu không thấy nàng phản bác, buồn bực trợn mắt, tự quay ra chỗ khác tìm thú vui.

***

Mộ Dung Tống đã phái người về bẩm báo rõ ràng trước với Mộ Dung Nham về sự tình đã phát sinh, bởi vậy khi hai người họ về đến điện Triêu Dương thì Mộ Dung Nham đã đứng chờ ở cửa đại điện.

Thấy Kỷ Nam mặc một bộ y phục cưỡi ngựa không phù hợp, lúc đầu Mộ Dung Nham cũng cảm thấy hơi kinh ngạc. Nhưng bất chợt trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, hắn bước lên phía trước một bước, không nói không rằng cầm lấy cổ tay Kỷ Nam bắt mạch. Qua một lát, hắn vẫn trầm mặc như trước, nhưng ánh sáng trong mắt lại chói lọi khiến A Tống cũng phải nhíu mày.

"Đệ đói bụng rồi!" Hắn ở một bên, không cam lòng yếu thế kêu lên.

Mộ Dung Nham chẳng thèm liếc nhìn hắn một cái, chỉ dịu dàng hỏi Kỷ Nam: "Tiểu Tứ, có đói bụng không?"

Kỷ Nam gật gật đầu, Mộ Dung Nham liền nắm tay nàng, khóe môi chất chứa nụ cười ôn nhu như gió xuân thổi qua đồng ruộng, "Đi, hôm nay ta tự mình xuống bếp."

A Tống vốn đang ghen tị đầy mình, nghe vậy nhất thời kinh hãi đến độ không khép được miệng, nước miếng chảy ròng ròng đi theo sau hai người, dáng vẻ như một du hồn.

Khiến cho tiểu Lục hoàng tử luống cuống như vậy, đương nhiên tay nghề Nhị điện hạ của chúng ta phải kinh thiên địa, khiếp quỷ thần - cho dù không cần dùng đến thịt dê của mùa vụ ngon nhất, hắn vẫn có thể khiến cho mùi hương của bữa tiệc thịt dê này bay xa đến mười dặm. Mộ Dung Tống xanh mắt nhào vào chiếc đùi dê nướng vừa nhìn thấy màu đã khiến cho người ta muốn há to miệng kia, cắn một cái dầu mỡ chảy đầy mồm.

Mộ Dung Nham tự mình múc một chén canh thịt dê nấu với cẩu kỷ, "Nhân lúc còn nóng uống đi." leequuydoonn, die,n; da.n

Kỷ Nam biết khi hắn bắt mạch cho nàng, có khi cũng đã đoán được chút ít nên lúc này ngại ngùng cúi đầu nhẹ giọng hỏi hắn: "...Huynh cũng biết rồi hả?"

Hắn đang rót rượu, trong tay cầm ly rượu nhỏ màu trắng trong bằng gốm sứ Thanh Hoa, khuôn mặt được ngọn đèn phía xa xa chiếu vào đẹp như họa. Kỷ Nam nhìn mà tim đập rộn ràng, xoay mặt đi nhỏ giọng thì thầm: "Huynh còn có thương tổn trong người, không nên uống rượu."

Mộ Dung Nham cười rạng rỡ, nhìn chằm chằm vào một điểm vô định trong không khí, cũng không quay sang nhìn nàng, mà chỉ nói thật nhỏ: "Ta cao hứng."

***

Chỗ bọn họ đang ngồi là phía Đông điện Triêu Dương, ba mặt được núi bao quanh. Lúc này, nhóm cung nhân đã bị hạ lệnh không được tới gần, bốn phía yên tĩnh đến mức ngay cả chim cũng không thấy bóng dáng.

Mộ Dung Tống nâng cái bụng căng tròn, rất không tình nguyện khi bị đuổi đi, chỉ còn lại hai người ngồi với nhau. Kỷ Nam khoác áo bào của hắn, nghiêng đầu nhìn lửa trại vừa dùng để nướng dê, Mộ Dung Nham vuốt tóc nàng, cười một cách hàm ý hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Kỷ Nam buồn bã ỉu xìu lắc đầu, nói qua một lần chuyện đã xảy ra ở Kỷ phủ lúc ban ngày, cuối cùng lắc đầu cười tự giễu: "Từ xưa đến nay, các đại tướng được lưu danh sử sách đều sát phạt quyết đoán, oai phong một cõi. Mặc dù ta cũng bỏ qua tình thân lựa chọn chính nghĩa, lãnh khốc vô tình học theo bọn họ, nhưng tâm tình vẫn không cảm thấy được cởi mở nha!"

Bàn tay đang vuốt tóc nàng của Mộ Dung Nham dừng lại một chút, ngay sau đó, hắn ôm cả người nàng qua. Kỷ Nam cũng không kháng cự, mặc hắn ôm mình trên đùi. Gió đêm cũng không ôn nhu, nàng nhích lại gần vào trong lòng hắn.

"Nàng học họ làm cái gì? Cũng muốn được lưu danh ngàn năm sao?" Hắn để cằm trên trán nàng, trong giọng nói mang theo nụ cười mê say.

Kỷ Nam lắc đầu, "Người đã chết, cái gì cũng không biết. Ta không cần thứ đó."

Mộ Dung Nham nở nụ cười dịu dàng, giọng nói lại nhẹ nhàng hơn: "Nói hay lắm."

Kỷ Nam cũng cười, ngẩng đầu lên, "Điện hạ, ta không cần những thứ khác. Cuộc đời này... Ta chỉ sống vì Đại Dạ."

Mộ Dung Nham im lặng một lát, rồi vẫn nở nụ cười nhạt: "Đời người còn rất dài, đã thực sự hạ quyết tâm rồi sao?"

Kỷ Nam không đáp, chỉ chăm chú nhìn vào hắn.

Ánh mắt nàng quá mức trong suốt, Mộ Dung Nham không đành lòng nhìn thêm, bèn vươn tay che khuất hai mắt nàng, rồi cúi đầu ôm chặt nàng, ấn một nụ hôn trên môi nàng, trăn trở qua lại.

Giữa lúc hơi thở mát lạnh quấn giao, hai mắt của hắn lại lạnh lẽo trong trẻo như băng, "Như vậy, ta cũng ở trong 'những thứ khác' sao?"

Kỷ Nam cắn môi hắn, cười hoảng hốt, "Đó là Đại Dạ mà cho dù ta có phải ruồng bỏ chính mình cũng muốn bảo vệ..." Trong tay nàng đưa ra lệnh bài Bạch Hổ vẫn mang theo bên mình, giọng nói của nàng nhẹ đến không thể nhẹ hơn: "Nhị ca, đây là số mệnh."

***

Khi ám vệ cải trang thành xa phu lặng yên không tiếng động quỳ xuống trước mặt, Mộ Dung Nham đang thưởng thức lệnh bài Thanh Long của hắn trong tay.

Tiểu Tứ nhất định đã nhìn thấu, bằng không sẽ không lấy Thanh Long và Bạch Hổ ra để nhắc nhở hắn.

Nhưng mà dù sao thì tâm tư của nàng cũng không sâu, có phát hiện cũng sẽ không đi kiểm chứng, chỉ muốn thức tỉnh hắn.

Nhưng mà lúc này, theo ý hắn thì, người nên thức tỉnh phải là nàng mới phải.

"Điện hạ, ngày ấy trong xe ngựa, hai vị công chúa đã nói chuyện như vậy." Ám vệ bẩm báo xong, cúi đầu quỳ chờ đợi.

Thật lâu sau, Mộ Dung Nham mới nặng nề mở miệng: "Ngươi quay về chờ lệnh của ta, khi nào nhận được mật báo, phải nghĩ biện pháp nói cho Kiêu Dương công chúa chuyện Kỷ Nam là nữ nhi."

Ám vệ này là tử sĩ do một tay hắn bồi dưỡng, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, bất kể những thứ khác, lúc này nhận mệnh xong lập tức cáo lui, quay về làm xa phu cho Kiêu Dương công chúa.

Đợi đến khi bóng người chợt lóe rồi biến mất bên ngoài cửa sổ, Diêu Viễn mới thong thả bước ra từ bên trong, trên mặt lộ vẻ hơi kinh ngạc: "Điện hạ định giúp các nàng hại Kỷ Nam?"

"Sao cháu có thể hại nàng được?" Mộ Dung Nham hạ mí mắt, trên mặt không có một chút biểu cảm nào, nhưng đây cũng là dấu hiệu vô cùng nguy hiểm của hắn, "Hiện thời, tất cả những gì cháu làm, đều là vì nàng."

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sâu hun hút như đêm đen, "Nàng còn quá nhỏ, còn chưa thể tưởng tượng được, nếu như trôi qua cả đời như lời nàng nói, là chuyện vất vả và nguy hiểm cỡ nào. Mà cháu, sẽ không cho phép nàng vất vả cả đời."

"Điện hạ, không phải là cá, sao biết cá vui hay buồn?"

"Không có nữ tử nào cả đời làm đại tướng quân mà có thể vui vẻ!" Vẻ mặt Mộ Dung Nham lạnh lẽo như băng.

Trong lúc tranh luận, dưới tình thế cấp bách, Diêu Viễn bật thốt ra: "Nhưng nữ tử khác không có người như Điện hạ bảo vệ!"

Mộ Dung Nham kinh ngạc ngẩng đầu, không dám tin nhìn ông cậu vẫn luôn ủng hộ hắn.

Diêu Viễn tự biết mình lỡ lời, cắn lưỡi một lúc lâu, lắc lắc đầu, cười khổ nói: "Điện hạ cứ khăng khăng thay đổi như hôm nay, chỉ sợ cho dù đến lúc đó mượn tay hai vị công chúa hoàn trả thân phận nữ nhi cho Kỷ tiểu tướng quân, cũng sẽ không thoát khỏi việc bị tiểu tướng quân ghi hận cả đời. Điện hạ biết rõ như thế, mà vẫn muốn khởi sự vì nàng sao?"

"Cậu à, " Mộ Dung Nham nhìn ông, chậm rãi nói: "Khi đó nàng sẽ là Hoàng hậu của ta, chức vị này so với tướng quân càng có thể tạo phúc cho dân chúng Đại Dạ, không phải sao?" l e q uu ydo nl e q uu ydo n

Diêu Viễn nhìn đứa cháu ngoại duy nhất của mình, trong mắt lóe lên ánh sáng âm u, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Cuối cùng, ông thở dài một tiếng, rốt cuộc từ bỏ việc khuyên bảo: "Cái nào phải cái nào trái, Điện Hạ hãy tự suy ngẫm đi. Thần vẫn muốn nói câu nói trước kia:  Chúng ta... Đều chỉ hi vọng người được bình an như ý mà thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.